36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 100: Chúc mừng anh, người đổ vỏ!



"Lăng Tuyết Lan, đêm nay cô không nhìn thấy ánh mắt Chung Khải Trạch nhìn Lăng Tử Yên sao? Trái tim của người đàn ông đó không hướng về cô, nếu đêm nay cô nghe lời tôi thì tôi cam đoan cô sẽ trở thành người phụ nữ của Kỳ Minh Viễn!"

Chủ nhân của giọng nói này như có thể cảm nhận được bí mật trong lòng Lăng Tuyết Lan, nói ra một điều kiện khiến luôn cô ta thèm muốn cả ngày lẫn đêm.

“Có thể thật không?” Lăng Tuyết Lan kích động hỏi.

"Vậy thì phải xem cô có thể từ bỏ Chung Khải Trạch của cô hay không..."

“Tôi có thể!” Lăng Tuyết Lan không đợi giọng nói kia nói xong đã vội vàng mở miệng.

“Tốt lắm!” Giọng nói đó hài lòng: “Cô tới đây, tôi sẽ nói cho cô biết phải làm sao...”

Bên ngoài toilet, Lăng Tử Yên vừa bước ra, cánh tay lập tức bị một người nắm lấy. Cô tưởng là Kỳ Minh Viễn, ngẩng đầu nhìn đối phương mỉm cười nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt có chút méo mó vì tức giận của Chung Khải Trạch.

“Anh buông tôi ra!” Trong lòng Lăng Tử Yên sinh ra một chút chán ghét theo bản năng, tàn nhẫn vung tay lên muốn ném tay Chung Khải Trạch ra.

Nhưng một người phụ nữ không mạnh mẽ bằng một người đàn ông, Chung Khải Trạch nắm chắc tay Lăng Tử Yên và kéo cô vào vòng tay của mình, xoay người, anh ta ấn cô vào giữa mình và vách tường.

“Buông tôi ra!” Vẻ mặt của Lăng Tử Yên chuyển từ ghê tởm sang dữ tợn. Cô nâng bàn tay không bị Chung Khải Trạch nắm lấy lên và quăng lên mặt Chung Khải Trạch một cái tát thật tàn nhẫn.

“Cô dám đánh tôi?” Chung Khải Trạch cả đời chưa từng đánh phụ nữ. Người phụ nữ này phản bội anh ta, bây giờ lại con dám đánh anh ta? Chung Khải Trạch thẹn quá thành giận nên không suy nghĩ nhiều, buông bàn tay đang giữ Lăng Tử Yên ra, tát xuống mấy cái tát: “Lăng Tử Yên, cô phản bội tôi thì coi như xong nhưng cô lại còn dám đánh tôi. Hôm nay tôi phải cho cô nếm thử hậu quả của việc phản bội tôi!"

Trong lòng Lăng Tử Yên cảm thấy ấm ức vô cùng. Cũng không biết cô lấy dũng khí từ đâu mà ra, trực tiếp giơ chân lên, dùng đầu gối húc lên một cách ác liệt.

"A..." Ngay giây tiếp theo, Chung Khải Trạch đang giam cầm cô đột nhiên đau đớn cúi gập người xuống, dùng hai tay che mình lại.

Thấy vậy, Lăng Tử Yên hài lòng đẩy Chung Khải Trạch ra, nhìn Chung Khải Trạch đang đau đến mức không thể đứng thẳng: "Chung Khải Trạch, giữa tôi và anh không có chuyện tôi phản bội anh, chỉ có chuyện anh có lỗi với tôi. Lăng Tuyết Lan vừa nói gì, anh có nghe thấy không? Tôi chỉ có sáu từ muốn nói: Chúc mừng anh, người đổ vỏ."

Sau cùng, Lăng Tử Yên xoay người bỏ đi. Cô phải đi tìm Kỳ Minh Viễn, cô không có thời gian để nói những điều vô nghĩa với những tên cặn bã này!

“Cô đã làm gì con trai tôi?” Lăng Tử Yên đang định rời đi, Lữ Tú Anh đột nhiên lao tới. Nhìn thấy con trai đang khom người đau đớn, bà ta lập tức túm lấy Lăng Tử Yên nói: “Cô không được đi. Cô ác ý hại người khác bị thương còn muốn chạy à?"

“Dì buông tay.” Vẻ mặt Lăng Tử Yên lạnh lùng nhìn Lữ Tú Anh.

“Tôi không buông!” Lữ Tú Anh không phải người dễ đuổi. Bà ta không những không buông Lăng Tử Yên, ngược lại còn dùng hai tay nắm lấy một bên Lăng Tử Yên, nắm thật chặt, quay đầu lại hỏi Chung Khải Trạch: "Con trai, cô ta đã làm con bị thương đúng không?"

“Không có việc gì!” Lăng Tử Yên cũng không có bao nhiêu sức lực, lúc mới bị thương Chung Khải Trạch thực sự nghĩ mình sắp chết vì đau nhưng lúc này đã nguôi ngoai không ít. Trong lòng lại nổi lên những ý nghĩ xấu xa, anh ta đứng thẳng dậy và đi tới đối mặt với Lăng Tử Yên: "Mẹ, người phụ nữ này đã từng xuất hiện trong sổ hộ khẩu của chúng ta nhưng con trai của mẹ chưa bao giờ chạm vào cô ta. Điều này thật quá thua lỗ rồi!"

“Chung Khải Trạch, anh muốn làm gì?” Lăng Tử Yên bị lời nói của Chung Khải Trạch làm cho hoảng sợ, sau đó nhìn thấy vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi của anh ta thì trong lòng lại càng luống cuống.

“Sợ rồi sao?” Vẻ hoảng sợ trong mắt Lăng Tử Yên khiến Chung Khải Trạch cảm thấy hả dạ vô cùng. Trên mặt anh ta nở một nụ cười xấu xa ghê tởm, đi về phía Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên biết mình không thể chạy trốn, lúc này cô không có cơ hội thông báo cho Kỳ Minh Viễn bằng điện thoại di động, chỉ có cách sơ khai nhất, mở miệng kêu to: "Cứu..."

Nhưng trước khi từ "cứu mạng" được nói ra hoàn toàn, Chung Khải Trạch đã che miệng cô lại.

“Người đàn bà đê tiện, cô còn muốn gọi người sao?” Lữ Tú Anh nhìn thấy dáng vẻ cơ trí và bức người của con trai mình như thế này, đắc ý dạt dào khoe khoang với Lăng Tử Yên: “Có thể phục vụ con trai tôi là phúc phần của cô!”

Lăng Tử Yên bị che miệng không thể nói nhưng đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào Lữ Tú Anh và Chung Khải Trạch. Cô chỉ hận không thể trừng mắt giết chết bọn họ.

"Con trai, lên lầu đi. Tối nay mẹ có mở một phòng ở đây để nghỉ ngơi. Bây giờ vừa vặn có thể dùng tới. Đêm nay cô ta nổi tiếng như vậy, mẹ muốn xem xem ngày mai cô ta gặp mặt người khác thế nào? Nhà họ Kỳ có còn cần một cô con dâu không đứng đắn như vậy nữa không? Hahaha..." Lữ Tú Anh khuyên Chung Khải Trạch trực tiếp đưa Lăng Tử Yên lên phòng đã đặt trước ở khách sạn An Bình.

“Đến lúc đó cô cầu xin được làm người yêu nhỏ cho tôi, nói không chừng tôi sẽ có thể đồng ý với cô!” Chung Khải Trạch nghe vậy, đã bắt đầu tự tưởng tượng cảnh bản thân đắc chí vừa lòng sau khi thành công.

“Ôi cái eo của tôi!” Lữ Tú Anh chưa kịp vui mừng vì con trai thì phía sau đột nhiên có một lực đẩy mạnh như một chiếc xe máy phóng nhanh trên phố, đập thẳng vào cái eo già nua của bà ta, khiến bà ta nằm sấp xuống nền nhà!

"Mẹ..." Chung Khải Trạch nhanh chóng buông Lăng Tử Yên ra và đỡ mẹ anh ta. Nhưng anh ta chưa kịp đến bên cạnh Lữ Tú Anh, một cái chân thò ra từ bên cạnh đá thẳng vào người anh ta, đá anh ta rơi thẳng vào người Lữ Tú Anh đang chuẩn bị bật dậy khỏi mặt đất. Khiến lưng Lữ Tú Anh đập xuống sàn lần nữa, làm bà ta đau đớn kêu lên không ngừng.

“Kỳ Minh Viễn!” Khi Lăng Tử Yên phục hồi tinh thần thì cô đã được Kỳ Minh Viễn ôm vào trong lòng. Thấy anh vững vàng bảo vệ mình, Lăng Tử Yên ôm lấy anh, sợ đến phát khóc!

“Đừng sợ, anh ở đây!” Kỳ Minh Viễn ôm chặt cô, dùng bàn tay to vỗ nhè nhẹ phía sau để cô yên lòng. Cho đến khi cô ổn định lại, anh mới ngẩng đầu lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má cô, giúp cô lau khô nước mắt rồi mới giao cho Hứa Minh Ưu: "Em ở đây với Hứa Minh Ưu một lát!"

Lăng Tử Yên gật đầu và đứng bên cạnh Hứa Minh Ưu.

Vẻ dịu dàng trên gương mặt của Kỳ Minh Viễn biến thành tàn nhẫn ngay lúc tầm mắt anh rời khỏi cô. Chỉ thấy anh bước đến chỗ Chung Khải Trạch vừa mới vất vả đứng dậy sau bao lâu và đang chuẩn bị đỡ Lữ Tú Anh đứng lên liên tiếp đá xuống!

"A..." Chung Khải Trạch hét lên, cả người đổ ập vào người Lữ Tú Anh.

“Giết người rồi!” Nhìn vẻ mặt của Chung Khải Trạch méo mó vì đau đớn, Lữ Tú Anh sợ hãi hét ầm lên, hy vọng rằng ai đó có thể ngăn Kỳ Minh Viễn lại.

“Các người cũng xứng sao!” Kỳ Minh Viễn chế nhạo, không nhìn hai người trên mặt đất mà xoay người đi. Vẻ mặt hung tợn tàn ác lập tức biến thành nhu hòa dịu dàng, vươn tay kéo Lăng Tử Yên, trực tiếp nhấc cô lên bế kiểu công chúa. Giao cho Hứa Minh Ưu một nhiệm vụ: "Giải quyết tốt những chuyện phía sau đi!"

"Kỳ Minh Viễn, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Anh thì tính là cái gì chứ? Hahaha..." Chung Khải Trạch vịn vị trí thận của bản thân, đau đến mức nhe răng nhếch miệng nhưng cũng không quên mắng: "Chẳng qua anh chỉ dựa vào mẹ anh biết cách kiếm tiền, kế thừa công ty gia đình mới có được ngày hôm nay. Lấy tư cách gì mà giả bộ trước mặt tôi... Nếu nhà tôi cũng có một công ty tầm cỡ quốc tế như tập đoàn Hải An thì hôm nay người bị giẫm đạp tan nát là anh... Anh kiêu ngạo cái gì?"

Hứa Minh Ưu thở dài bất lực liếc nhìn hai người trên mặt đất: "Với chỉ số thông minh của anh thì đừng nói cho anh một tập đoàn quốc tế Hải An, dù cho anh mười cái cũng sẽ bị anh làm sập hết! Tôi chưa từng thấy người nào ngu xuẩn như vậy. Chẳng lẽ anh tưởng đêm nay anh ấy dịu dàng bảo vệ chị Lăng Tử Yên chu toàn thì cho rằng anh ấy là cừu con dễ bắt nạt sao? Nếu anh còn ở đây nói năng xằng bậy thì cứ chờ bị con sư tử hung hãn kia cắn nát xương cốt đi!"

Dứt lời, Hứa Minh Ưu không muốn nhìn tên cặn bã này nữa, lấy điện thoại di động gọi cho an ninh khách sạn để dẫn anh ta đi.