36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 101: Hóa ra anh ta lại cặn bã như thế



“Kỳ Minh Viễn, chúng ta chỉ đi dạo như thế này có được không?” Kỳ Minh Viễn đang ở trong thang máy độc quyền của khách sạn An Bình, Lăng Tử Yên để mặc cho Kỳ Minh Viễn bế mình như công chúa, cô tựa đầu vào ngực anh hỏi.

“Mẹ ở đây, không sao đâu.”

Kỳ Minh Viễn cúi đầu hôn lên trán cô: "Bị dọa sợ rồi sao?"

“Em thực sự không ngờ hóa ra anh ta lại là kẻ cặn bã như thế.” Sự hiểu biết của Lăng Tử Yên về Chung Khải Trạch qua buổi tối nay đã trở nên thấu đáo hơn.

Trong lòng vô cùng vui mừng, may mà cô không gả cho thứ cặn bã đó.

“Mọi chuyện đã có anh rồi.” Kỳ Minh Viễn ôm chặt cô.

Thang máy lên đến tầng cao nhất, Kỳ Minh Viễn dùng vân tay mở cửa, bế người đi vào, đặt trên sô pha.

Lăng Tử Yên vòng tay ôm cổ anh không buông: "Em sợ, Kỳ Minh Viễn, anh ôm em đi."

Sự quyến luyến của cô khiến anh bật cười, mặc cô vòng tay qua cổ, ngồi bên cạnh, cứ như vậy mà ôm cô, để cô rúc vào trong ngực mình.

“Em mệt à?” Hồi lâu sau anh hỏi.

“Mệt. Em hơi buồn ngủ.” Lăng Tử Yên vừa nói vừa che miệng, ngáp một cái.

“Vậy đi tắm, đêm nay chúng ta ở lại đây đi, đỡ phải bôn ba trên đường.” K

hi Kỳ Minh Viễn đưa cô lên đây, anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ quay lại Hương Lan Uyển, thân thể cô rất yếu ớt, tốt hơn tối nay vẫn nên ở nơi này.

“Nhưng em chuẩn bị băng vệ sinh không nhiều, ở nơi này thì phải đi mua. Anh đi mua giúp em được không?" Lăng Tử Yên nhướng mày nhìn anh.

“Cùng nhau đi nhé?” Kỳ Minh Viễn bật cười.

Không phải vì không muốn đi mua giúp cô, mà là vì sợ để cô ở đây một mình sẽ không an toàn.

Sau chuyện vừa xảy ra, Kỳ Minh Viễn luôn cảm thấy lúc nào cũng phải giữ cô bên cạnh thì mới có thể an tâm được.

“Được rồi.”

Lăng Tử Yên bật cười: "Em muốn ăn trái cây.”

“Trái cây thì gọi phục vụ phòng.” Kỳ Minh Viễn ngắt lời cô.

“À, em quên mất.”

Lăng Tử Yên bật cười: "Anh bế em đi, em lười đi, khi đến thang máy em sẽ tự đi."

“Con lợn nhỏ lười biếng này.” Kỳ Minh Viễn cưng chiều gãi cái mũi nhỏ của cô, từ trên ghế sô pha đứng lên ôm lấy cô, đi về phía cửa.

Đã mười giờ tối, lúc này trong siêu thị cũng không có nhiều người, nhưng vẫn có một ít. Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn không cần lấy xe đẩy hàng, dù sao cũng chỉ mua mấy thứ lặt vặt, tội gì phải lấy cả cái xe đẩy hàng chứ.

“Mẹ, mẹ, con muốn lái ô tô.” Sau lưng Lăng Tử Yên bỗng truyền đến giọng của một cậu bé.

“Được rồi, cho con lái.” Giọng mẹ của cậu bé dịu dàng ân cần.

Bà đẩy một chiếc xe đẩy hàng siêu thị tới, ôm con trai trực tiếp bỏ vào trong xe, đẩy qua chỗ Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn.

“Đi, chúng ta cũng phải có một cái.” Kỳ Minh Viễn cũng đi lấy xe đẩy hàng.

“Không cần, chúng ta có mua gì nhiều đâu.” Lăng Tử Yên vẫn không biết anh muốn lấy xe đẩy hàng để làm gì.

“Siêu thị không quy định phải mua nhiều thứ mới được lấy xe đẩy hàng mà.” Kỳ Minh Viễn đặt xe bên cạnh cô, trực tiếp nhấc người lên rồi cho vào.

“Này, em không phải trẻ con.”

Lăng Tử Yên nhận ra anh sắp đặt mình vào trong xe hàng, cô sống chết không muốn, ôm cổ anh, chính là không muốn ngồi vào: "Em tự đi được rồi, như thế này xấu hổ quá."

“Ngoan nào, ngồi đi, anh đẩy em.”

Kỳ Minh Viễn dỗ dành, cuối cùng uy hiếp: “Em mà không ngồi thì anh sẽ bế em đi mua đồ."

“Ngồi đi, ngồi đi, không sao đâu.”

Lúc này, chú bảo vệ tươi cười bước tới: “Thường có những cặp đôi chơi như thế này. Xe của chúng tôi chất lượng rất tốt, cứ yên tâm.”

“Nhìn xem, chú ấy đã nói như vậy rồi.” Kỳ Minh Viễn nhướng mày về phía Lăng Tử Yên, tỏ ý cô không ngồi không được.

Lăng Tử Yên không còn cách nào, biết rằng người đàn ông này cứng đầu đến cùng, thuyết phục anh cũng vô ích, nên chỉ có thể gật đầu với anh.

Kỳ Minh Viễn đặt cô xuống, vừa cởi cúc áo khoác, vừa nói với cô: "Chờ một chút, chiếc xe kim loại này lạnh lắm."

Sau đó, anh khoác áo khoác của mình lên xe rồi mới bế Lăng Tử Yên lên.

“Cậu nhóc này được đó.”

Bác gái ở bên cạnh giơ ngón tay cái với Kỳ Minh Viễn, sau đó nhìn về phía Lăng Tử Yên: “Cô gái nhỏ thật có phúc."

“Là cháu có phúc mới đúng.” Kỳ Minh Viễn tiếp lời.

“Chú, chúng cháu đi đây, tạm biệt.” Lăng Tử Yên ngồi trong xe vẫy tay với chú bảo vệ.

“Anh bạn trẻ, siêu thị bọn tôi hay rồi, chiều vợ thế này, trong siêu thị chỉ có một, chỗ khác không có bán đâu." Ông chú hài hước nói một câu.

“Là phần duy nhất của gia đình cháu.” Kỳ Minh Viễn trả lời, chẳng có chút hài hước nào.

“Ha ha ha, thằng nhóc này.” Ông chú cười ha hả, sau đó giúp đỡ những khách hàng khác cần xe đẩy hàng.

“Đây này, bên này, bên này là chỗ bán đồ dùng vệ sinh.” Lăng Tử Yên ngồi vào trong xe hàng chỉ huy Kỳ Minh Viễn đẩy đến quầy bán băng vệ sinh.

“Chỗ này có Diana này.”

Kỳ Minh Viễn nhìn thấy sáng nay cô bỏ Diana vào trong ba lô, nên đẩy cô gái nhỏ qua: "Một gói đủ không?"

“Đủ rồi.”

Lăng Tử Yên gật đầu, sau đó nói: “Em muốn ăn sô cô la ngay bây giờ."

“Đi nào.”

Kỳ Minh Viễn lập tức đẩy cô đi, đến quầy đồ ăn vặt, cầm một hộp Teuscher, đặt vào tay cô: "Muốn ăn gì nữa không?"

“Không, hộp này là được rồi.”

Lăng Tử Yên lắc đầu, híp mắt cười nói với anh: "Khổ cho chồng rồi.”

“Khi nào em hết kỳ sinh lý, có thể báo đáp anh thật tốt rồi.” Kỳ Minh Viễn nhướng mày nhìn cô.

Xung quanh có hai ba cặp vợ chồng trẻ đang chọn sôcôla. Nghe xong lời anh nói, tất cả đều quay lại nhìn họ.

“Không đứng đắn gì cả.” Lăng Tử Yên giả bộ nghiêm túc vỗ tay anh.

Anh không phản ứng, cũng không mở miệng, nhưng lại nhướng mày nhìn cô một cách xấu xa, làm cho hai má của Lăng Tử Yên đỏ cả lên.

Kỳ Minh Viễn nhìn, không nhịn được bật cười.

“Anh còn cười hả? Không được cười.” Lăng Tử Yên cố tình ra vẻ ác ý cảnh cáo.

“Được rồi, anh không cười, không cười.” Kỳ Minh Viễn vừa dứt lời đã thu lại nụ cười trên mặt, dùng tám trăm dáng vẻ nghiêm túc nhìn Lăng Tử Yên, hết lần này tới lần khác giả bộ đứng đắn.

Cuối cùng cô cũng bị anh chọc cười, ngồi trong xe đẩy hàng cười khúc khích.

Kỳ Minh Viễn đẩy cô đến quầy thanh toán, bởi vì có người nên phải xếp hàng chờ. Hai người đợi một lúc, cặp đôi lúc nãy đang chọn sôcôla cũng đi tới, người đàn ông nói với người phụ nữ: "Đợi anh lấy cái hộp kia đã.”

Nghe vậy, Kỳ Minh Viễn dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cũng đưa tay ra giá bên cạnh quầy thu ngân chọn một vài hộp.

“Mua cái này để làm ngựa thần hả?” Vết đỏ rực trên mặt Lăng Tử Yên vừa mới phai, lập tức lại xuất hiện trên khuôn mặt bất mãn trắng nõn lại nhỏ nhắn của cô.

“Dưới tình huống này, anh mua cái này là để sex.” Kỳ Minh Viễn không chút do dự nói, nhưng từ cuối cùng lại thay bằng tiếng Anh.

Lăng Tử Yên rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Cô sai rồi, cô thật sự sai rồi, cô không nên hỏi anh tại sao lại mua nó.

“Chúng ta vừa mới kết hôn, anh không muốn có con sớm như vậy.” Kỳ Minh Viễn không đỏ mặt không thở gấp nói, một chút thẹn thùng cũng không có.

"Ha ha."

Người nam trong đôi tình nhân phía sau cười ha hả: "Ha ha ha, nhìn anh ta kìa, thô tục quá, ha ha."

Sắc mặt Kỳ Minh Viễn trầm xuống, ánh mắt như dao phóng qua, tiếng cười của thiếu niên đột ngột tắt ngấm, kéo theo bạn gái, đi đến một quầy thu ngân khác xếp hàng.