36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 102: Tranh thủ thời gian xin nghỉ, chúng ta đến bệnh viện



Hai người đi mua đồ dùng rồi lái xe trở về khách sạn An Bình.

Ném chìa khóa xe cho em trai nhỏ ở bãi đậu xe, Kỳ Minh Viễn liếc nhìn chiếc xe taxi vẫn luôn bám theo sau bọn họ từ lúc họ ra khỏi siêu thị đi về một chút.

Thật không rõ người phụ nữ kia mắc bệnh tâm thần gì nữa.

“Đến đây, còn một viên cuối cùng, để lại cho anh.” Lăng Tử Yên vừa ăn socola bước xuống xe, vừa đút một viên socola cuối cùng trong hộp đến bên miệng Kỳ Minh Viễn.

Kỳ Minh Viễn há miệng ăn rồi trực tiếp ôm ngang Lăng Tử Yên lên đi vào trong khách sạn, bước vào thang máy chuyên dụng trực tiếp đi lên tầng cao nhất.

Lăng Tử Yên vô cùng mệt mỏi, nằm trên giường chưa được bao lâu đã ngủ mất. Kỳ Minh Viễn ôm cô ngủ một hồi, sau khi xác định người đã ngủ say, bây giờ mới chậm rãi buông cô ra, đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài cửa.

“Diệt nhà họ Chung.” Trong phòng khách phía ngoài, sau khi điện thoại nối máy với bên kia, Kỳ Viễn Minh chỉ nói bốn chữ.

“Điện tử Đức Hải sao?”

Ngạn Bắc ở đầu bên kia điện thoại xác nhận với Kỳ Minh Viễn: “Nhanh hay chậm.”

“Chậm.” Kỳ Minh Viễn trả lời rồi tắt điện thoại di động, kết thúc cuộc trò chuyện, quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

Nếu như quá trình hủy diệt nhanh thì sẽ chỉ có lợi cho kẻ bị hủy diệt, chết sớm hay bị đùa đến chết đều là chết.

Chết sớm sớm giải thoát, chết chậm đau đớn vùng vẫy.

Chung Khải Trạch dám đâm đầu vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, vậy anh sẽ từ từ thưởng thức dáng vẻ vùng vẫy trước khi chết của bọn họ.

Anh chưa từng và cũng không phải là người sẽ thương tiếc cho đối thủ.

Lăng Tử Yên vô cùng mệt mỏi, lúc tỉnh lại sau giấc ngủ, sắc trời đã sáng rõ. Cô ung dung thoải mái duỗi lưng một cái, lúc này mới phát hiện Kỳ Minh Viễn đã không còn ở bên cạnh.

“Đi đâu rồi?” Lăng Tử Yên nghi ngờ ngồi dậy.

Mấy ngày nay cô đã hình thành thói quen mỗi ngày tỉnh lại đều sẽ nhìn thấy anh, hôm nay mở mắt ra lại không thấy người, trong lòng trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu mất cái gì đó.

Vén chăn lên muốn đi xuống giường, lại nhìn thấy trên ga trải giường tơ tằm trắng như tuyết có một mảng lớn màu đỏ sậm khô khốc, dọa cô hét lên theo bản năng: “A.”

Kỳ Minh Viễn đang tổ chức họp hội nghị qua video với các quản lý cấp cao bên ngoài đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Vẻ mặt của anh thay đổi dọa đến vị quản lý cao cấp nào đó đang báo cáo tình hình với Kỳ Minh Viễn ngừng câu chuyện lại.

“Có chuyện gì vậy?”

Kỳ Minh Viễn vội vàng đẩy cửa phòng ra đi vào, nhìn thấy cô nhóc nhỏ vẫn bình yên vô sự ngồi bên giường, trái tim bị dọa sợ, cuối cùng cũng yên lòng.

Anh lập tức chú ý đến khuôn mặt đỏ lên của cô, bộ dạng rất ngượng ngùng khó xử, nở nụ cười, đi đến bên cạnh cô: “Chảy sao?”

Vẻ mặt của Lăng Tử Yên vốn đang ngượng ngùng, trong phút chốc đỏ đến tận mang tai.

“Không sao, đợi chút nữa cho người mang đi giặt là được.”

Kỳ Minh Viễn lôi kéo cô: “Đứng dậy, đi rửa mặt đi. Muốn ăn món gì? Anh kêu người đưa đến cho em.”

“Em chưa từng chảy nhiều như vậy.” Lăng Tử Yên để mặc anh kéo mình lên, trong lòng có chút bất an.

“Hả?” Giờ phút nào Kỳ Minh Viễn cũng đều chú ý đến sắc mặt của cô, nhận ra được sự bất an của cô, anh cúi đầu nhìn chỗ một mảnh màu đỏ sậm thật lớn cô vừa làm ra một chút.

Cô là người đã bị lâu rồi, dù có bị chảy trong lúc ngủ, cũng không thể nhiều như vậy được.

“Không được, tranh thủ thời gian xin nghỉ đi, chúng ta đến bệnh viện.” Kỳ Minh Viễn không nói hai lời, lôi kéo người đi đến phòng để quần áo, muốn cô tranh thủ thời gian thay quần áo rồi đi bệnh viện.

Lăng Tử Yên bị bộ dạng của anh hù dọa, kéo tay của anh nở nụ cười: “Không có gì, có thể là do hôm trước em ăn nhiều kem ly quá. Hơn nữa, làm gì có ai đến bệnh viện vì dì cả ra nhiều quá chứ.”

Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn cô, đột nhiên ôm chặt người vào trong lồng ngực: “Tử Yên, anh rất sợ, anh sợ lắm em biết không? Anh không muốn mất đi em.”

Năm đó Ái Vi chảy máu nằm trên giường, vẫn còn rõ mồn một trước mắt, bây giờ Kỳ Minh Viễn nhớ lại, chỉ hận không thể tự tay giết chết bản thân mình.

Năm đó anh thật sự là một tên khốn nạn mà, lại có thể đối xử với cô ấy như vậy.

Bây giờ mỗi lần nhớ lại, đều tự trách không thôi.

Anh không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ duy nhất việc mất đi cô.

“Không có gì thật mà.”

Lăng Tử Yên đưa tay ôm eo của anh: “Hôm nay em còn có lớp đó, đi rửa mặt trước đây, quần áo đều dơ hết rồi.”

Giọng nói của cô êm dịu, cộng thêm cô cố gắng trấn an anh, Kỳ Minh Viễn cũng yên tâm, buông cô ra, nhẹ nhàng vỗ vai của cô: “Đi thôi, sáng nay muốn ăn gì? Anh gọi cho em.”

“Ừm, có bún thịt dê không?”

“Không có cũng phải bắt bọn họ làm cho em.”

Kỳ Minh Viễn cười rồi cúi đầu hôn lên môi cô, trong khi dịu dàng hôn hít, đều là đau lòng, còn mơ hồ có chút hối hận nữa.

“Vậy em đi đánh răng trước đây.” Một lúc lâu sau, anh buông cô ra, lúc này Lăng Tử Yên mới đi lấy bộ quần áo phối đen trắng trong phòng để quần áo đi vào phòng tắm thay đồ.

Lúc rửa mặt xong đi ra, Kỳ Minh Viễn đã kết thúc cuộc họp qua video, nhân viên phục vụ trong khách sạn đã mang hai tô bún thịt dê lớn đến đây, trong phòng khách đều là mùi thơm của bún thịt dê.

“Thơm quá.” Con sâu thèm ăn trong bụng Lăng Tử Yên kêu gào, cô vội vàng ngồi xuống bàn ăn.

“Cẩn thận nóng.” Kỳ Minh Viễn đưa đũa cho cô, rồi cũng cầm đũa, bắt đầu ăn với cô.

Sau khi ăn xong, vẻ mặt của Lăng Tử Yên thỏa mãn, Kỳ Minh Viễn đi đến, ôm lấy người: “Đi nào, đưa em đến trường học.”

“Được.” Lăng Tử Yên rất phối hợp đưa tay ôm cổ anh, mặc cho anh ôm ra khỏi phòng, bước vào trong thang máy.

Cùng lúc đó, trong phòng bệnh VIP của một bệnh viện nào đó ở Đông Thành, Lăng Tuyết Lan đang ngồi bên cạnh giường gọt trái cây cho Lữ Tú Anh: “Mẹ, người ta đều nói người càng có tiền thì lòng dạ càng nham hiểm, rốt cuộc bây giờ con cũng thấy rõ. Cái tên Kỳ Minh Viễn kia, quả thật là điên đến phát rồ luôn rồi.”

“Nào chỉ có phát rồ thôi đâu. Tuyết Lan con không biết vẻ mặt cậu ta, ánh mắt của cậu ta lúc đó. Ôi, lúc đó mẹ cảm giác như dù mẹ và Khải Trạch có đầu thai mười lần thì cậu ta cũng sẽ không buông tha cho chúng ta.” Bây giờ Lữ Tú Anh gặp ai cũng than khổ.

“Mẹ, Kỳ Minh Viễn đối xử với chúng ta như vậy, hoàn toàn là vì Lăng Tử Yên.”

Lăng Tuyết Lan dẫn hết sự thù hận của Lữ Tú Anh lên người Lăng Tử Yên: “Nếu không phải vì cô ta, Kỳ Minh Viễn cũng sẽ không làm như vậy với mẹ và anh Trạch. Mấy ngày nay, không biết cô ta đã thổi gió bên gối Kỳ Minh Viễn bao nhiêu rồi nữa.”

“Nhất định là như vậy rồi.”

Lữ Tú Anh vô cùng tán thành: “Cái con chó cái đó có gì tốt chứ, gầy khọm, vừa nhìn là biết không thể sinh nở gì rồi.”

“Lúc cô ta vừa đến nhà của con, mẹ con đã nói, cô ta là đồ ốm yếu.”

Lăng Tuyết Lan phụ họa, cắt trái táo đã gọt xong ra, đặt vào trong mâm đựng trái cây, cắm xiên vào đưa cho Lữ Tú Anh: “Mẹ, nếu như mẹ là mẹ của Kỳ Minh Viễn, mẹ sẽ muốn có con dâu như vậy không?”

“Chắc chắn là không, đương nhiên sẽ không.” Lữ Tú Anh không suy nghĩ chút nào đã trả lời.

“Vậy nên, tối hôm qua chính là bà Kỳ đang diễn trò rồi. Dù sao người trong giới như bọn họ đều xem trọng mặt mũi, cho dù ở trong nhà có bê bối, thì cũng sẽ không truyền ra bên ngoài. Hay là chúng ta giúp bà ấy truyền ra bên ngoài đi, đến lúc đó Lăng Tử Yên còn có thể đặt chân vào cửa nhà họ Kỳ sao? Nhà họ Kỳ không cần cô ta nữa, chúng ta muốn giết chết cô ta cũng chỉ là chuyện trong vài phút.”

“Ai da, vẫn là người trẻ tuổi bọn con đầu óc linh hoạt, sao mẹ lại không nghĩ ra được như vậy chứ?”

Lữ Tú Anh vừa cắn miếng táo, vừa khen Lăng Tuyết Lan: “Hừ, đợi lát nữa lúc mấy người bạn tốt của mẹ đến thăm hỏi, mẹ sẽ nói chuyện này với bọn họ, mẹ cũng không tin Đường Uyển Dư kia thật sự có thể giữ được bình tĩnh.”

“Ai không giữ được bình tĩnh vậy?”

Lữ Tú Anh vừa nói dứt câu, một bà chủ mặc áo dài tơ tằm màu đỏ chót mang theo một giỏ trái cây đi vào: “Tú Anh, tôi nghe thấy bà vừa nhắc đến cái tên Đường Uyển Dư phải không? Gan của bà thật lớn đó, dám nói đến bà ấy?”

“Sao tôi không dám nói đến bà ta chứ? Năm đó bà ta còn chẳng bằng tôi nữa là? Sao tôi không thể nói đến bà ta chứ? Không phải chỉ là gả cho một người đàn ông có bản lĩnh thôi sao? Còn thật sự cho mình là người trong xã hội thượng lưu, cảnh tượng giả bộ như tối hôm qua, ngậm bồ hòn ăn hết quả đắng vào trong bụng.”

Vẻ mặt Lữ Tú Anh khinh thường, năm xưa bà ta đã chướng mắt Đường Uyển Dư rồi, bĩu môi, tiếp tục chua xót nói: “Một con ả đến từ nông thôn, cứ trông ngóng dựa dẫm vào người chồng là quân nhân, chẳng qua là do tốt số thôi.”

“Bà ấy bị thua thiệt gì, bà nói cho tôi biết chút đi, cuộc đời tôi muốn nghe nhất chính là mấy chuyện thua thiệt của Đường Uyển Dư.” Vẻ mặt của bà chủ kia tràn đầy hứng thú, không khỏi lôi kéo Lữ Tú Anh tám chuyện.

“Tôi nói cho bà nghe, cô vợ trẻ mà Kỳ Minh Viễn cưới kia…” Lữ Tú Anh bắt đầu biên soạn về Lăng Tử Yên.