36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 103: Tranh thủ thời gian xin nghỉ, chúng ta đến bệnh viện (2)



“Bà đừng nói với tôi, người con dâu kia của nhà họ Kỳ đã từng là vợ của con trai bà nha.”

Bà chủ kia tức giận trợn mắt nhìn Lữ Tú Anh một cái: “Chuyện này ai mà không biết chứ? Bà tưởng Đường Uyển Dư là kẻ ngu chắc? Bà ta sẽ không đi điều tra sao? Kẻ thật sự bị thiệt thòi, cũng không phải là Kỳ Minh Viễn, là con của bà chịu thiệt thòi ấy. Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã nhận rồi, vậy mà còn chưa ăn được, uổng phí để Kỳ Minh Viễn nhặt được một cô vợ trẻ trong sạch. Năm đó bà đã chướng mắt Đường Uyển Dư, bây giờ con trai của bà ta lại cướp đi cô vợ của con trai bà, vậy mà bà vẫn còn ở đó…”

“Đủ rồi đủ rồi, không có đầu óc.”

Lữ Tú Anh tức giận đưa tay muốn đánh bà chủ kia: “Ai nói với bà con trai tôi chưa từng ngủ với cô ta? Còn mang thai ba đứa bé, mỗi năm một đứa, nếu không bà nghĩ vì sao người sử dụng như chúng tôi không cần cô ta nữa? Còn không phải bởi vì cô ta từng phá thai làm tổn thương cơ thể sao, không thể sinh được nữa.”

“Ồ.”

Bà chủ kia giật mình một cái: “Nhưng lời đồn bên ngoài không phải là như vậy.”

“Tin đồn bên ngoài có thể rõ ràng hơn kẻ làm mẹ là người trong cuộc này sao?” Lữ Tú Anh cười lạnh.

“Thật sự là như vậy sao?” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Biết Tất Cả
2. Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần
3. Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
4. Phật Hệ Mau Xuyên
=====================================

Bà chủ kia nhìn về phía Lăng Tuyết Lan: “Chị cô nhìn qua ngoan như vậy mà.”

“Cho nên mới nói không thể chỉ nhìn bề ngoài được, nhất định là cô ta không thể sinh con, hơn nữa mỗi lần đến cái kia, đều ra rất nhiều, nếu không sao cô ta lại gầy như vậy, cũng là vì tổn thương đến gốc rễ trong cơ thể nên mới như vậy.” Lăng Tuyết Lan thêm mắm dặm muối nói.

“Ha ha ha, tôi thấy tối hôm qua Kỳ Minh Viễn bảo vệ cô ta chặt chẽ như vậy, nếu như Đường Uyển Dư không thích người con dâu này, không phải nhà họ Kỳ sẽ trình diễn mẹ con đại chiến sao?”

Bà chủ kia cười ha hả: “Đây là một vở kịch lớn đó.”

Nhìn thấy bà chủ kia cười khoa trương đến như vậy, Lữ Tú Anh và Lăng Tuyết Lan cũng nhìn nhau cười.

“Người phụ nữ kia rất không đứng đắn, nhìn thấy cành cao lập tức muốn trèo lên. Trước kia vẫn luôn bám chặt lấy nhà chúng tôi không buông, bây giờ có Kỳ Minh Viễn, nhất định sẽ không buông tay. Chúng ta ngồi mà đợi xem kịch hay đi.”

Lữ Tú Anh cũng cười rất vui vẻ, biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác: “Nói không chừng Đường Uyển Dư không cần đứa con trai Kỳ Minh Viễn này nữa. Bây giờ cũng cho phép sinh hai con, nói không chừng bà ta trai già còn ngậm châu đấy, ha ha ha.”

Lăng Tuyết Lan đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đoán chừng Chung Khải Trạch sắp tỉnh rồi.

Chung Khải Trạch đã biết được bản chất của cô ta, cô ta không muốn ở lại lâu, chỉ cần Lữ Tú Anh lan truyền tin xấu ra hãm hại Lăng Tử Yên thì cô ta có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Chung.

Cô ta nói với Lữ Tú Anh: “Mẹ, hai người cứ nói chuyện tiếp đi, bụng của con hôm nay phải làm kiểm tra sinh lý, con phải đến bệnh viện kia của con.”

“Được, con mau đi đi, con cưng của mẹ quan trọng hơn.” Lữ Tú Anh phất tay, ra hiệu cô ta có thể đi.

Lăng Tuyết Lan điềm đạm gật đầu, cầm lấy túi của mình, lui ra khỏi phòng bệnh.

Sau khi khép cửa phòng bệnh lại, trên mặt bày ra vẻ gian kế được như ý cười yếu ớt.

Hừ, Lăng Tử Yên, không phải tối hôm qua rất vinh quang sao? Tôi xem sau này cô làm sao vinh quang được nữa.

Dứt lời, một tay chống eo của mình, một tay vỗ nhẹ lên bụng của mình, đi về phía thang máy.

Lúc này trong thang máy cũng không có nhiều người, Lăng Tuyết Lan đứng ở sâu nhất trong cùng, trong mắt lóe lên một chút buồn phiền.

Mặc dù từ sau khi đứa bé này đến, cô ta đã không muốn giữ nó lại chút nào.

Nhưng đến lúc thật sự đi phá thai, trong lòng Lăng Tuyết Lan vẫn có chút không nỡ, nhất là khi cô ta đưa tay vuốt nhẹ lên bụng mình vừa nãy, đứa nhỏ này đột nhiên cử động, giống như đang trả lời cô ta.

Khoảng khắc đó trong lòng của Lăng Tuyết Lan có chút mềm nhũn ra.

Nhưng cô ta nhanh chóng nghĩ đến dáng vẻ hạnh phúc khi được Kỳ Minh Viễn che chở của Lăng Tử Yên tối hôm qua, trong lòng cô ta lại cứng rắn lần nữa.

Lớn như vậy rồi mà cô ta vẫn chưa từng gặp một người đàn ông nào vừa có tiền vừa có dáng vẻ đẹp trai hoàn mỹ như thế này, còn có tính tình tốt như vậy.

Cô ta vẫn luôn cảm thấy, người có tiền chân chính, không chỉ xem tiền như rác, mà còn xem người đẹp như cặn bã. Bọn họ không thể nào chung thủy một lòng được, không thể nào chỉ luôn che chở một người phụ nữ.

Nhưng Kỳ Minh Viễn đã thay đổi quan niệm của cô ta, anh chính là một người đàn ông hoàn mỹ như vậy. Nếu như có thể trở thành người phụ nữ của anh, cho dù chỉ là mấy ngày, cô ta cũng cam tâm tình nguyện đổi bằng thời gian còn lại của cuộc đời này, huống chi cha của đứa bé trong bụng cô ta là một tên cặn bã.

Còn có gì khiến cô ta không thể từ bỏ chứ?

Nghĩ đến bản thân mình rất có thể trở thành người mà Kỳ Minh Viễn yêu nhất tận đáy lòng, trong phút chốc Lăng Tuyết Lan cảm thấy tràn đầy tự tin, bước ra khỏi thang máy. Trực tiếp đón xe đến bệnh viện.

Mười một giờ bốn mươi phút trưa, cuối cùng tiếng chuông báo tan học buổi sáng của trường tiểu học Thành Công cũng vang lên.

Lăng Tử Yên lắc đầu, định dạy cho xong từ đơn cuối cùng này mới cho ra, trạng thái của cô hôm nay vẫn luôn không tốt, hoa mắt chóng mặt, cho nên mới trì hoãn thêm mấy phút như vậy.

“Cô ơi đã tan học chưa?”

Dưới bục giảng, có học sinh đã đói bụng, thấy Lăng Tử Yên vẫn đang cầm bút dạy trên bảng trắng chậm chạp không thể viết được nên bắt đầu sốt ruột thúc giục.

“Được.” Lăng Tử Yên quay người.

Hôm nay trạng thái của cô không ổn, định trong tiết học ngày mai sẽ giảng nhanh hơn một chút, bổ sung cho xong phần cuối cùng của tiết này, nhưng trong chớp mắt lúc xoay người, trước mắt tối sầm lại, cái gì cũng không còn biết nữa.

Trong phòng họp ở Quốc tế Hải An, Kỳ Minh Viễn đang họp nhưng khóe mắt lại liếc nhìn màn hình điện thoại di động bên cạnh sáng lên một cái. Quay đầu nhìn lại, thấy là số điện thoại di động của cô vợ nhỏ, không nghĩ ngợi chút nào trực tiếp cầm điện thoại di động lên, đưa mắt liếc nhìn Hàn Thiệu Huy ra hiệu một cái. Ý bảo Hàn Thiệu Huy thay anh tiếp tục chủ trì hội nghị, anh thì cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp.

“Cục cưng, tan lớp rồi sao?” Kỳ Minh Viễn vừa đóng cửa phòng họp lại, vừa cười nói chuyện điện thoại với cô vợ nhỏ.

“Thật xin lỗi, xin hỏi có phải là anh Kỳ không?”

“Cô là ai?” Kỳ Minh Viễn nghe thấy giọng nói bên kia không phải là Lăng Tử Yên, trong phút chốc giọng điệu lạnh đi nhiều.

“Chào anh, tôi là đồng nghiệp của Tử Yên, vừa rồi cô ấy té xỉu bất tỉnh trong phòng học, bây giờ chúng tôi đang đưa cô ấy đến bệnh viện. Anh…”

Kỳ Minh Viễn không đợi đối phương nói xong đã trực tiếp cúp điện thoại, nhấn số của Hứa Minh Ưu rồi gọi đi.

Không ai biết được bây giờ anh sốt ruột cỡ nào. Trái tim đều đặt trên người cô, trong lòng anh không khỏi lo lắng, nhưng dù anh lo lắng thì cũng nhất định phải lý trí sắp xếp cho xong.

Lúc chờ Hứa Minh Ưu nghe điện thoại, tưởng chừng như một ngày bằng một năm. Cuối cùng trong ống nghe cũng truyền đến giọng nói của Hứa Minh Ưu: “Anh ba…”

“Cô ấy té xỉu rồi, cô mau qua đón người đi.” Kỳ Minh Viễn còn chưa đợi Hứa Minh Ưu nói xong đã trực tiếp mở miệng ra lệnh cho cô ta đi đón Lăng Tử Yên.

“Em nhìn thấy chị Yên rồi, trước tiên cứ vậy đi.”

Hứa Minh Ưu biết Kỳ Minh Viễn lo lắng. Bây giờ cứ đưa Lăng Tử Yên đến bệnh viện trước rồi nói tiếp, những chuyện khác đều có thể gác lại.

Vào giây phút nhìn thấy Lăng Tử Yên thì trực tiếp cúp điện thoại, chạy về phía Lăng Tử Yên.

“Giao cho tôi được rồi, cảm ơn mọi người.”

Hứa Minh Ưu đi qua, ôm lấy Lăng Tử Yên từ trong ngực của một thầy giáo ở trường tiểu học Thành Công: “Tôi là vệ sĩ của cô ấy.”

Người kia từng nhìn thấy Hứa Minh Ưu đến đón Lăng Tử Yên nên yên tâm giao Lăng Tử Yên cho cô ta.

Hứa Minh Ưu trực tiếp nhận người, ôm vào trong ngực rồi đi về phía xe của mình.

“Không hổ là người do anh Kỳ tìm đến, vệ sĩ này đúng là khỏe thật.” Thầy giáo kia nhìn dáng vẻ của Hứa Minh Ưu ôm Lăng Tử Yên mà vẫn bước đi như bay, trong phút chốc yên tâm hẳn.

Hứa Minh Ưu ôm Lăng Tử Yên trở vào trong xe của mình, đặt cô nằm trên băng ghế ngồi phía sau xe rồi trở lại ghế lái, vừa đeo tai nghe bluetooth lên, vừa cài dây an toàn, khởi động xe đồng thời gọi điện thoại cho Kỳ Minh Viễn.

“Cô ấy sao rồi?” Giọng nói của Kỳ Minh Viễn truyền đến từ trong tai nghe bluetooth, nghe ra được anh rất lo lắng.

Giờ này phút này, anh càng vô cùng hối hận, hôm nay anh không nên đưa cô đến trường học, mà nên bảo cô xin nghỉ, đưa cô đến bệnh viện kiểm tra mới đúng.

Nếu không, cô cũng sẽ không té xỉu trên bục giảng bởi vì mất máu quá nhiều.