36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 105: Cô ta nói dối con tôi



Bác sĩ không còn cách nào khác, đành phải nói ra sự thật: "Tôi thấy có một số vết rạn da không rõ ràng trên bụng cô ấy. Còn nữa, cô ấy đã vá lại màng trinh, nhưng không hề có dấu hiệu sinh non."

“Cô ta đã vá lại màng trinh?”

Sắc mặt của Đường Uyển Dư lập tức thay đổi: “Cô ta đã lừa dối con trai tôi.”

Gian dối là một trong những hành vi xấu mà Đường Uyển Dư không thể chấp nhận được.

Yêu cầu của bà đối với con dâu rất đơn giản, chỉ cần là người trung thực hiền lành, không ghen tuông, ba tiêu chuẩn đó không thể thiếu, còn những khuyết điểm khác bà đều chấp nhận được.

Bà cũng không quá quan tâm đến xuất thân của họ, thậm chí không để ý đến việc Lăng Tử Yên đã từng kết hôn.

Còn việc bị lừa dối, bà không thể nào chấp nhận được.

Nếu Lăng Tử Yên nói dối bà, bà có thể không truy cứu, nhưng người cô nói dối lại là Kỳ Minh Viễn, con trai bà.

Cho dù không phải là xử nữ, nói ra thì đã sao?

Những năm gần đây ai quan tâm đến điều đó nữa?

Cần gì phải làm cuộc phẫu thuật dối trá kia?

Còn nữa, những vết rạn da rốt cuộc là có chuyện gì?

Đường Uyển Dư sắc bén nhìn chằm chằm bác sĩ: "Bà có chắc đó là những vết rạn da, không phải cái gì khác?"

Một người phụ nữ không mang thai, không thể nào xuất hiện vết rạn được. Nếu những vết hằn trên bụng của Lăng Tử Yên thực sự là vết rạn thì có nghĩa cô từng mang thai một đứa trẻ.

Nhưng lại không có dấu vết của việc nạo phá thai, chẳng lẽ đứa bé đã được sinh ra?

Điều này sao có thể?

Bà đã điều tra rõ ràng, thân thế của Lăng Tử Yên rất trong sạch, mấy năm nay đều bận rộn làm việc, không thể có thời gian sinh con.

“Mặc dù rất nhạt, nhưng tôi chắc chắn đó là vết rạn da.” Bác sĩ khẳng định.

"Chờ lát nữa tôi sẽ gọi người tới, những gì chúng ta vừa nói, tuyệt đối không được bép xép với con trai tôi."

“Được.” Bác sĩ đáp, biết đây là việc mình phải làm, không có lý do gì để từ chối.

Đường Uyển Dư lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Kỳ Minh Viễn, cuộc gọi vừa kết nối, bà trực tiếp nói: "Mẹ đang ở bệnh viện, mau đến phòng làm việc của mẹ."

"Mẹ có việc gì gấp sao? Tử Yên bị bệnh, con phải chăm sóc cô ấy." Kỳ Minh Viễn không đành lòng để cô vợ nhỏ một mình ở lại phòng bệnh.

"Chuyện khẩn cấp như cháy nhà. Con mau tới đây cho mẹ. Đây là bệnh viện nhà chúng ta. Con sợ cái gì?" Giọng điệu của Đường Uyển Dư rất tệ, Kỳ Minh Viễn đương nhiên hiểu tính tình của mẹ mình nên đành phải đáp ứng.

“Cô giúp tôi trông cô ấy một lát, tôi rất nhanh sẽ trở lại.” Kỳ Minh Viễn nói với Hứa Minh Ưu.

Cô ta gật đầu: "Đừng lo lắng, đi đi."

Sau đó Kỳ Minh Viễn mới yên tâm rời đi, quen thuộc bước vào phòng làm việc của mẹ, mở cửa ra, trực tiếp vào vấn đề: "Mẹ, mẹ tìm con sao?"

“Đem kết quả kiểm tra nói cho nó.” Đường Uyển Dư nhìn bác sĩ.

“Có chuyện gì với bệnh của Tử Yên sao?”

Kỳ Minh Viễn nghe vậy lập tức lo lắng, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, không phải bà vừa nói rằng Tử Yên không có chuyện gì sao?”

"Cậu chủ, tôi vừa mới làm kiểm tra cho cô chủ, liền phát hiện có chút đáng ngờ. Thứ nhất, cô chủ từng trải qua cuộc phẫu thuật sửa lại màng trinh. Thứ hai, trên bụng cô chủ có vết rạn. Về phần kiểm tra thứ ba, chúng ta phải chờ kết quả xét nghiệm máu chi tiết hơn.”

"Cho nên, mẹ muốn nói gì với con? Rằng con không phải người đàn ông đầu tiên của cô ấy sao? Hay là chuyện cô ấy từng có con?"

Kỳ Minh Viễn lập tức hiểu được dụng ý của mẹ, quay đầu nhìn Đường Uyển Dư: "Mẹ, con tưởng rằng ngày đó ở nhà con đã nói rõ rồi, hôm nay mẹ ầm ĩ như vậy là muốn làm gì?"

"Kỳ Minh Viễn, con không hay quan tâm chuyện bên ngoài, cho nên không biết có bao nhiêu lời đồn đại khó nghe về cô ta? Nếu như mẹ không lí trí, mẹ cũng sẽ không tới bệnh viện kêu bác sĩ làm kiểm tra cho cô ta, sau khi có kết quả mới gọi con tới."

Đường Uyển Dư nhìn Kỳ Minh Viễn, vẻ mặt rõ ràng cũng không mong sự việc đến mức này, nhưng thực tế chính là như vậy, bà tin tưởng kết quả kiểm tra của bác sĩ.

“Mẹ gọi con đến đây vì cái gì?”

Kỳ Minh Viễn bật cười, trên mặt mang theo vẻ giễu cợt: “Cô ấy sửa lại màng trinh thì sao? Đây chính là điều con muốn.”

Không ai biết rằng, giờ phút này, anh không hề tức giận mà ngược lại rất vui vẻ.

Lần đầu tiên anh từng rất tức giận vì cô say rượu vào đêm hôm đó, nhưng anh quên rằng cô có thể đã thực hiện phẫu thuật sửa chữa.

Bây giờ, đến bác sĩ cũng chắc chắn rằng cô thực sự từng trải qua phẫu thuật vá lại màng trinh, anh càng có thêm bằng chứng chứng minh rằng cô chính là Ái Vi.

Anh làm sao có thể không vui mừng đây?

“Con điên rồi à?”

Đường Uyển Dư tức giận đến mức tát con trai: “Kỳ Minh Viễn, cô ta đã nói dối con.”

"Không mẹ, người ngủ bên gối cô ấy là con. Cô ấy có lừa gạt con hay không, con biết rất rõ, hay là mẹ nghĩ con trai mẹ ngu ngốc đến mức một người đàn bà ở trước mặt mình giả bộ mà cũng không nhận ra?" Vẻ mặt Kỳ Minh Viễn đầy thất vọng nhìn mẹ mình.

Mẹ là người đã sinh ra anh và nuôi nấng anh, nhưng lại không tin cô.

"Mẹ sinh ra con, chỉ số thông minh của con mẹ rất rõ, Kỳ Minh Vũ, mẹ không sợ con trở nên ngu ngốc, mẹ chỉ lo con quá tin tưởng vợ mình. Tình yêu dù có sâu nặng đến đâu cũng sẽ phạm phải sai lầm."

"Mẹ, con nhớ con đã nói với mẹ rằng, suốt bao năm qua con một mực đi tìm cô ấy. Năm đó con có lỗi với cô ấy. Con chính là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Nếu cô ấy thực sự có thai thì đứa bé đó cũng là của con. Con không biết đứa trẻ đó có cơ hội sinh ra hay không, năm đó cô ấy phải trải qua những gì, con không tra được. Con nghĩ chắc hẳn cô ấy không muốn hạ sinh đứa trẻ.”

“Bây giờ cuối cùng con cũng cưới được cô ấy, con hy vọng mẹ không phản đối, còn những lời đồn đại bên ngoài, đó là việc của người khác, con biết rõ mình đang làm gì và muốn gì."

Kỳ Minh Viễn nhìn Đường Uyển Dư nói từng chữ một, giọng điệu vô cùng kiên quyết, biểu cảm trên mặt càng thêm kiên định.

Đường Uyển Dư biết rằng mình không thể miễn cưỡng con trai được.

“Bất kể như thế nào, chờ có kết quả xét nghiệm, nếu nó thực sự từng sinh con, mẹ sẽ không thừa nhận cô ta là con dâu nhà họ Kỳ của chúng ta.”

Thái độ của Đường Uyển Dư cũng kiên quyết không kém: “Nếu con nhất quyết ở bên cạnh cô ta, mẹ và cha sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con. Con hãy tự mình suy nghĩ cho kĩ, rốt cuộc là muốn cô ta hay là cha mẹ đã sinh ra và nuôi nấng mình."

“Mẹ vui là được.” Kỳ Minh Viễn cười nhẹ một tiếng, không để tâm những lời nói của Đường Uyển Dư, xoay người đi về phía cửa.

“Kỳ Minh Viễn.” Đường Uyển Dư nhìn thấy con trai chuẩn bị đi ra ngoài liền vội đuổi theo.

Tên nhóc thối này, đây là muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ sao?

Bà và cha anh là những người đã sinh ra anh, vậy mà hôm nay chỉ vì một người phụ nữ anh liền bỏ rơi cha mẹ mình sao?

"Rốt cuộc không phải mẹ vẫn đuổi theo sao? Mẹ đừng lo lắng, con chẳng qua là lo lắng cho Tử Yên, muốn ở cùng với cô ấy mà thôi." Kỳ Minh Viễn dứt lời liền bước ra khỏi phòng làm việc của Đường Uyển Dư.

Bà nghe vậy liền dừng lại, không đuổi theo nữa.

Nỗi lòng của người mẹ, con cái sẽ không bao giờ hiểu được.

Bà sợ Kỳ Minh Viễn thực cắt đứt quan hệ với mình, tên nhóc này hiển nhiên là không sợ.

Đứa con bướng bỉnh này thực sự tức chết bà.

Thời điểm Kỳ Minh Viễn quay lại phòng bệnh, Lăng Tử Yên đã tỉnh lại, yếu ớt trò chuyện cùng Hứa Ưu Minh. Thấy anh mở cửa tiến vào, cô lập tức mỉm cười nhìn về phía anh.

“Tỉnh rồi à?”

Kỳ Minh Viễn vừa mở cửa đã nhìn thấy cô vợ nhỏ đang cười với mình, mọi tức giận trong lòng lập tức đều biến mất, khóe miệng nở nụ cười đi về phía cô: “Đói bụng không? Em muốn ăn gì?"