36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 107: Cô ta nói dối con tôi (3)



“Minh Ưu, cháu về đi, hôm nay cô có chuyện tìm Tử Yên.”

Ngay sau đó, Đường Uyển Dư nhìn thấy Lăng Tử Yên từ cổng trường đi ra, bà ấy lập tức quay đầu nói với Hứa Minh Ưu: “Chuyện này, đừng nói cho Minh Viễn biết, cô sẽ tự nói với nó."

"Chuyện này..." Hứa Minh Ưu khó xử.

Kỳ Minh Viễn yêu cầu cô ta bảo vệ Lăng Tử Yên, nhưng Đường Uyển Dư lại là trưởng bối.

"Như thế nào? Cháu cảm thấy cô sẽ hại cô ta sao?"

Đường Uyển Dư bật cười: "Cô ta là con dâu của cô, chẳng lẽ cô không cần Kỳ Minh Viễn nữa sao?"

“Được, vậy cháu về trước.”

Hứa Minh Ưu cũng biết bản thân không thể từ chối. Nếu cô ta gọi cho Kỳ Minh Viễn, sẽ nhất định không cho cô ta giao Lăng Tử Yên cho Đường Uyển Dư, còn nếu như Đường Uyển Dư nhất quyết muốn đưa Lăng Tử Yên đi, cô ta sẽ ra tay với bà ấy sao?

Cô ta có dám không?

Vì vậy, cô ta nên là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

“Mẹ, mẹ đến rồi.” Lăng Tử Yên không biết tin đồn đã lan truyền vào ngày hôm đó, huống chi Đường Uyển Dư vừa nghe thấy tin tức liền muốn kiểm tra cô, cho nên cô vẫn lễ phép chào hỏi bà ấy như trước.

Đường Uyển Dư có thể thành lập một tập đoàn có quy mô như quốc tế Hải An, vui buồn sớm đã không hề hiện ra trên mặt. Giọng điệu vô cùng thoải mái không khác với mấy khi nói với Lăng Tử Yên: "Là như vậy, hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe định kỳ, mẹ mới nhớ tới, con và Minh Viễn kết hôn cũng đã được một thời gian rồi, cho nên muốn đưa con cùng đi kiểm tra. Cũng không có việc gì, chỉ muốn yên tâm một chút thôi.”

“Vâng, để con gọi cho Minh Viễn trước, bảo anh ấy đừng đợi con ăn cơm trưa.” Sau khi nói xong Lăng Tử Yên lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Kỳ Minh Viễn.

“Được, chúng ta lên xe trước, lên xe gọi nó là được.” Đường Uyển Dư xoay người mở cửa xe ghế sau, ý bảo cô lên xe ngồi trước.

“Vâng, lên xe con gọi cho anh ấy.” Lăng Tử Yên cũng ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh Đường Uyển Dư, đồng thời bấm số gọi cho Kỳ Minh Viễn.

“Tử Yên, tan làm rồi sao?” Lúc này Kỳ Minh Viễn vẫn đang họp, nhìn thấy đó là điện thoại của cô vợ nhỏ, anh lập tức trả lời, vì không ở một mình nên anh mới gọi tên của cô.

"Ừ, ra khỏi cổng trường em gặp mẹ. Mẹ nói hôm nay là kiểm tra sức khỏe định kỳ, muốn cùng em đến bệnh viện với bà ấy kiểm tra thân thể một chút. Anh không cần đợi em cùng ăn trưa đâu, sau khi em kiểm tra xong sẽ tới tìm anh."

“Được rồi, nhớ ăn trưa, anh đang họp, trước cứ như vậy đi.” Kỳ Minh Viễn biết, trước khi có kết quả kiểm tra, mẹ sẽ không đối xử tệ với vợ anh.

Hơn nữa, Đường Uyển Dư không phải người không nói đạo ký, cho nên Kỳ Minh Viễn cũng cảm thấy yên tâm.

Kiên nhẫn, sau khi họp xong, hết giờ làm anh cũng không ăn cơm trưa, trực tiếp lái xe đến bệnh viện quý tộc Hoàn Mỹ.

Khi đến bệnh viện, Lăng Tử Yên đã làm xong tất cả các kiểm tra.

"Kết quả phải đợi ba ngày sau mới có, con vẫn chưa ăn trưa, chúng ta cùng nhau đi ăn." Đường Uyển Dư nói với Kỳ Minh Viễn.

“Được.” Kỳ Minh Viễn gật đầu.

Trong lòng hai mẹ con họ đều có một cục u nhỏ, nhưng lại không để lộ ra ngoài.

Ba người lái xe đến một nhà hàng mà Đường Uyển Dư rất thích.

Trong khi gia đình họ đang ăn trưa, mọi người nhà họ Chung gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.

Tại biệt thự của Chung Đường Duệ, Chung Đức Hải đưa Lữ Tú Anh đến cửa cầu xin giúp đỡ.

Thiệu Tú Linh đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, bà ta đã khuyên Chung Đường Duệ ra nước ngoài sớm để xử lý công việc kinh doanh bên đó.

"Cha, mẹ, con và Đường Duệ đã dồn tiền cho hoạt động của công ty, trong lúc nhất thời, không thể đưa ra nhiều tiền như vậy."

Thiệu Tú Linh dứt lời liền đưa tấm chi phiếu ra: "Đây là sau khi con nghe trong nhà xảy ra chuyện nên đã mang mấy thứ đồ tốt đi bán, cũng có được một chút tiền. Nó không đáng là bao nhưng có còn hơn không.”

“Tú Linh, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”

Chung Đức Hải không đưa tay nhận lấy tấm chi phiếu mà Thiệu Tú Linh đưa, nhìn chằm chằm về phía cô ta: “Cô muốn nhìn thấy nhà chúng ta sụp đổ sao?”

“Cha, nếu như cha cảm thấy con ghi hận chuyện năm đó mà không giúp, con liền gọi điện cho Đường Duệ, cha tự mình nói chuyện với anh ấy.” Dứt lời, Thiệu Tú Linh lấy điện thoại ở bên cạnh đồng thời nhìn về phía Chung Đức Hải, thấy ông ta không ngăn cản mình trực tiếp gọi điện.

Chung Đường Duệ nhanh chóng nhận điện thoại, Thiệu Tú Linh thản nhiên nói chuyện này với chồng mình: "Đường Duệ, bên phía công ty của cha xảy ra chút chuyện, cần xoay vốn, anh nói chuyện với ông ấy một chút.”

Nói xong, cô ta trực tiếp đưa điện thoại cho Chung Đức Hải.

“Đường Duệ, hiện tại cha cần một số tiền để vượt qua cửa ải này, nếu như vượt qua được, công ty nhất định có khởi sắc.” Hiện tại Chung Đức Hải đã đặt tất cả hy vọng vào cậu con trai cả.

"Cha, đem cả công ty của con cùng với tất cả bất động sản đem bán ra cũng không đủ tiền, cha còn muốn nữa không?”

"Đường Duệ, hiện tại cha cũng không có cách nào."

“Cha, năm đó con và Tú Linh rời khỏi nhà, trên người bọn con chỉ có ba triệu, cha còn nhớ không?”

Vẻ mặt của Chung Đường Duệ đột nhiên trở nên kiên quyết: “Hiện tại, chuyện công ty bị anh ta khiến phá sản, cha liền nghĩ đến con. Năm đó, cha có từng nghĩ tới chuyện con và Tú Linh thiếu chút nữa chết đói ngoài đường không?”

“Đủ rồi.”

Không đợi Chung Đức Hải kịp lên tiếng, Lữ Tú Anh trực tiếp đoạt lấy quát Chung Đường Duệ: “Không phải anh ghi hận chuyện năm đó tôi không thích vợ anh sao? Vì sao chúng tôi không thích cô ta, còn không phải bởi vì cô ta không thể sinh con sao? Chúng tôi không cho anh và cô ta ở cùng nhau cũng không phải vì muốn tốt cho anh sao? Anh không nghĩ lại mà xem, nếu lúc trước anh và cô ta ly hôn, kết hôn với Lữ Tử Lan, nói không chừng đã có con lớn rồi, anh còn vì chuyện này… Tôi chưa nói hết đâu.”

"Bà đang nói chuyện sao? Tại sao tôi lại chỉ nghe thấy tiếng chó sủa." Thiệu Tú Linh cầm lấy điện thoại di động của mình, nhếch môi cười lạnh sau đó chế nhạo nói.

Lữ Tử Lan mà Lữ Tú Anh nhắc đến ban nãy chính là con gái của anh em bên nhà mẹ đẻ bà ta. Năm đó Lữ Tú Anh muốn khống chế Chung Đường Duệ, cho nên muốn đứa cháu gái bên ngoại gả cho anh ta, không để ý tới chuyện Chung Đường Duệ nhất quyết một lòng một dạ với Thiệu Tú Linh. Cho nên năm đó mới xảy ra chuyện Chung Đường Duệ mang Thiệu Tú Linh bỏ đi.

“Thiệu Tú Linh, con gà mái già không biết đẻ trứng, còn dám nói tôi là chó.” Lữ Tú Anh càng nói càng bực.

Từ khi nào mà con dâu lại dám leo lên trên đầu mẹ chồng ngồi.

"Tôi gọi bà là chó cũng đã là khen bà rồi. Bà ngay cả một nửa chỉ số thông minh của chó cũng không có sao? Lần trước chọc giận Kỳ Minh Viễn, tôi đã cầu xin cho các người một lần, nhưng cuối cùng chính các người tự mình tìm đường chết, còn trách ai?"

Thiệu Tú Linh trợn mắt khinh thường nhìn Lữ Tú Anh, xoay người nói với người hầu ở bên cạnh: “Đuổi ra ngoài, đừng làm bẩn nhà của tôi.”

"Cô dám? Thiệu Tú Linh, cô dám?" Lữ Tú Anh nhìn đám người hầu đang từng bước đến đây, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Hai người, các người muốn tự mình đi, hay để chúng tôi phải ra tay?” Bốn người hầu mạnh mẽ bước tới, nhưng bộ dạng trông không khác gì đàn ông.

“Đi thôi, chúng ta đi thôi.”

Chung Đức Hải biết bản thân mình có ngày hôm nay, không thể trách con trai không giúp. Chỉ tại năm đó ông ta bị mù mới nhìn lầm Lữ Tú Anh, còn tưởng rằng bà ta xuất thân danh môn thì chính là một người vợ hiền, nhưng lại không hề biết ăn nói chỉ biết gây chuyện.

“Cha, thế nào rồi?”

Khi Chung Đức Hải và Lữ Tú Anh bước ra khỏi biệt thự của Chung Đường Duệ, Chung Khải Trạch vừa lái xe tới, trên xe còn có Lăng Tuyết Lan.

"Như thế nào à? Không phải từ bụng mẹ sinh ra, sao có thể coi con là anh em? Nó không thể giúp." Lữ Tú Anh lạnh lùng nói, trong lòng hận không thể giết chết Chung Đường Duệ và Thiệu Tú Linh.

“Câm miệng, nhà họ Chung có ngày hôm nay là do ai hả?” Chung Đức Hải thấy vợ mình không biết hối cải, trong lòng vô cùng tức giận.

“Nếu cha mẹ không phiền thì con có cách.” Lăng Tuyết Lan đẩy cửa bước xuống xe với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Cô ta đã đợi ngày hôm nay rất lâu rồi.

Chỉ cần có thể nắm chặt lấy nhà họ Chung, bước tiếp theo trong kế hoạch của cô ta nhất định có thể thực hiện được.