36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 108: Ba ngày sau chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ



“Tuyết Lan, con quả thực là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta mà.”

Lữ Tú Anh vừa nghe xong lời của Lăng Tử Yên, lập tức trở nên vui vẻ bước nhanh lại nắm lấy tay cô ta: “Mẹ biết con là người tốt mà.”

“Con có một người bạn có thể cho nhà chúng ta vay ba tỷ, lãi suất tính như lãi suất ngân hàng. Nhưng con có một điều kiện.”

Lăng Tuyết Lan vừa dứt lời, ánh mắt nhanh chóng chuyển về phía Chung Khải Trạch: “Con muốn lấy giấy kết hôn với anh Khải Trạch để có thể tổ chức đám cưới, hơn nữa con còn muốn phải làm thật náo nhiệt.”

“Ông Chung, ông…” Lữ Tú Anh nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Chung Đức Hải, chờ nghe ý kiến của ông ta.

“Tuyết Lan, trong khoảng thời gian này đã làm con buồn lòng rồi.”

Sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, rốt cuộc Chung Đức Hải cũng không để ý đến những việc làm không biết xấu hổ mà Lăng Tuyết Lan đã từng làm nữa.

Cho dù không muốn chấp nhận người kia, nhưng giờ phút này, ông ta chỉ đành trơ mắt đứng nhìn, không thể không gật đầu được.

“Vậy thì phát thiệp mời đi, có tiền là có thể sai quỷ khiến ma. Ba ngày sau, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới.”

Lăng Tuyết Lan quay đầu nhìn Chung Khải Trạch: “Anh Khải Trạch, anh sẽ không đổi ý phải không?”

“Sẽ không.” Chung Khải Trạch đáp lời, cất giấu đi sự hận ý trên mặt đối với Lăng Tuyết Lan.

“Vậy là tốt rồi. Tối nay cha mẹ con sẽ liên lạc với cha mẹ. Đến lúc đó, mong rằng bốn người sẽ nói chuyện thật vui vẻ. Con hy vọng mình có thể giúp chồng nở mày nở mặt.” Lăng Tuyết Lan rất vừa lòng, xoay người lên ghế phó lái trên xe của Chung Khải Trạch.

Hai ngày sau, Lăng Tử Yên bắt gặp Lăng Tuyết Lan bị Hứu Minh Ưu chặn lại trước cổng trường học.

“Cô tìm tôi sao?” Lăng Tử Yên đi đến chỗ của Lăng Tuyết Lan.

Đứa bé trong bụng Lăng Tuyết Lan hiện tại đã bước sang tháng thứ năm tồi, nghĩ đến cha ruột của đứa nhỏ, Lăng Tử Yên càng thấy đồng cảm với Lăng Tuyết Lan.

“Tôi đến để đưa cái này.”

Lăng Tuyết Lan cũng không nói nhiều, trực tiếp lấy ra thiệp cưới màu đó viền vàng của mình đưa cho Lăng Tử Yên: “Buổi sáng ngày mai, tôi với Chung Khải Trạch sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn, buổi chiều sẽ tổ chức hôn lễ. Đến lúc đó, chị nhất định phải tới nha, chị gái.”

Đám cưới của chồng cũ và em gái đã dụ dỗ chồng cũ, muốn mời cô đi sao?

“Sẽ không phải là chị không có can đảm để đến đó chứ.” Lăng Tuyết Lan cười đắc ý nhìn Lăng Tử Yên.

“Cô không phải là không yêu anh ta sao? Nếu tôi không nhìn lầm thì dường như cô để ý Kỳ Viễn Minh mà? Sao bây giờ lại cùng Chung Khải Trạch kết hôn? Anh ta sẽ cưới cô sao?” Lăng Tử Yên cầm lấy thiệp cưới, nhìn thoáng qua hàng tên của cô dâu và chú rể, trong lòng chỉ cảm thấy điều đó là không có khả năng.

Loại người như Chung Khải Trạch nếu như sau này anh ta biết đứa bé trong bụng Lăng Tuyết Lan không phải của mình, thì anh ta sẽ không bao giờ cưới cô ta.

“Tôi thông minh hơn chị ở chỗ này. Kỳ Viễn Minh hoàn hảo như vậy, là người tất cả các cô gái đều mong muốn có được. Đối với chị ngược lại tôi rất biết người biết ta, tôi không thể nào có được Kỳ Viễn Minh. Như vậy vì cái gì mà lại không chọn Chung Khải Trạch. Lăng Tử Yên đừng để tôi phải xem thường chị, ngay cả đám cưới của tôi mà chị cũng không dám đến.”

Lăng Tuyết Lan vừa cười đắc ý vừa đưa tay đỡ bụng của mình, xoay người đi về phía chiếc xe của mình, mở cửa xe, trước khi lên còn quay đầu lại nói với Lăng Tử Yên: “Nếu chị không đến thì tôi sẽ coi như là chị sợ.”

Dứt lời lập tức cười to, lên xe, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo.

“Đúng là tìm đường chết.” Lăng Tử Yên cầm thiệp cười.

Vốn dĩ là cô không muốn tham dự hôn lễ của Chung Khải Trạch và Lăng Tuyết Lan, vừa lúc muốn mang thiệp cưới vứt đi, thì nhận được điện thoại của Lăng Sở Tiêu.

“Cha, con nghe.” Lăng Tử Yên đành phải để thiệp cưới sang một bên, đối diện với Lăng Sở Tiêu ở đầu bên kia áp một tiếng.

“Tử Yên, Tuyết Lan gửi thiệp cưới cho con, con có nhận được không?” Giọng nói của Lăng Sở Tiêu vẫn như trước, vô cùng hiền hậu.

“Con nhận được rồi. Cha, con không muốn đi.”

“Hay là con cứ đến đi, bà nội của con nghe được tin Tuyết Lan kết hôn, bà ấy rất vui vẻ, tinh thần cũng tốt lên không ít, vẫn luôn miệng nhắc tới con đó.” Mặc dù cách một cái điện thoại nhưng vẫn có thể nhận ra được giọng điệu vui sướng của Lăng Sở Tiêu.

“Lần trước lúc con về nhà, bà ấy còn chưa biết tin con kết hôn rồi. Nhân cơ hội lần này tâm trạng bà ấy không tồi, còn rất tỉnh táo, con về nhà thăm bà nội rồi nói cho bà ấy biết con sống rất tốt, có thể yên tâm.”

Nhắc tới bà nội, Lăng Tử Yên chỉ biết gật đầu, nói với Lăng Sở Tiêu: “Con biết rồi, ngày mai con qua nhà gặp.”

“Được, ngày mai trong nhà bề bộn nhiều việc, con cứ yên tâm.” Lăng Sở Tiêu hài lòng nói với Lăng Tử Yên.

“Được, con biết rồi.” Lăng Tử Yên biết Lăng Sở Tiêu đang nói về yêu cầu của cô trước khi cô rời khỏi nhà họ Lăng.

Cô nói, nếu có cơ hội phải nói cho cô biết để cô về thăm bà nội.

Ngày mai Vệ Tư Dung và Lăng Tuyết Lan chắc chắn sẽ bận rộn, cô đi qua đó, chắc chắn là có thể nói chuyện với bà nội thật thoải mái.

“Được, cha ở nhà chờ con. Ngày mai gặp lại.”

“Tạm biệt cha.” Lăng Tử Yên dứt lời, tắt máy.

Một tay cầm điện thoại, một tay cầm thiệp mời, cuối cùng đều mang hai thứ này ném vào trong giỏ xách.

Chờ đến khi gặp Kỳ Viễn Minh, cô lập tức mở miệng nói với anh: “Ngày mai Lăng Tuyết Lan và Chung Khải Trạch sẽ làm đám cười, cha mong em sẽ về nhà thăm bà nội.”

“Sau giờ cơm trưa mai, anh đi cùng với em.” Kỳ Viễn Minh nắm lấy tay cô.

Sau khi đợi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, anh trực tiếp kéo người vào lòng, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, ở trên môi hôn nhẹ một cái, xong rồi mới hỏi cô: “Có nhớ anh không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi.” Lăng Tử Yên cảm thấy một cái hôn vẫn chưa đã nghiền nên vòng tay ôm lấy cổ anh, kéo người kia thấp xuống, nhón chân lên, vô cùng thân thiết ở trên cổ anh hôn tới hôn lui. Nhưng cô cũng không dám dùng nhiều sức, sợ là sẽ để lại dấu hôn.

“Yêu tinh.” Trong lòng Kỳ Viễn Minh rất vui vẻ, bởi vì vấn đề chiều cao nên đồ ngốc này lần đầu tiên chủ động lại là hôn cổ chứ không phải hôn môi.

Từ đó về sau cô cực kỳ thích như vậy, thậm chí có rất nhiều lúc tùy ý, cô cắn mút ở nơi đó rất lâu cũng rất mạnh bạo, làm cho anh mỗi lần muốn lâu một chút đều không được.

Hai người làm loạn trong thang máy trong chốc lát, cửa vừa mở ra là lập tức đi đến nhà ăn. Hiển nhiên, trước khi ra khỏi thang máy, Kỳ Viễn Minh đã nhanh chóng lau đi son bóng ở trên môi, Lăng Tử Yên lại tô son bóng rồi.

Nhân viên trong nhà ăn đối với việc ông chủ đưa vợ đến nhà ăn ăn cơm đã tập mãi thành thói quen. Thậm chí có người còn rất có can đảm đi tìm Lăng Tử Yên trò chuyện, nhìn thấy việc ở chung với cô rất được nên ấn tưởng đối với Lăng Tử Yên cũng tốt hơn không ít.

Ăn xong cơm trưa, lúc hai người trở lại phòng làm việc của Kỳ Viễn Minh vẫn đang trong thời gian nghỉ trưa.

Kỳ Viễn Minh sau khi đóng cửa lại, lập tức vặn cửa khóa trái, kéo cô vợ của mình qua, thẳng tay áp người vào vách tường.

“Bụp.” Vách tường bởi vì sự tác động đột ngột của hai người mà phát ra một tiếng bụp.

Lăng Tử Yên ngẩng đầu có chút oán trách nhìn anh.

Không chờ cô mở miệng, anh đã ôm lấy cô, vội vàng không đợi cô mà đã hôn xuống.

Kỳ Viễn Minh đã rất lâu rồi không được quấn quýt với đối phương, nên con mãnh thú trong người không khác nào một dòng nước ào ào xông lên, âu yếm lấy cô không rời.

“Này…” Lăng Tử Yên cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, khó chịu bắt lấy cổ tay của anh.

Kỳ Viễn Minh cũng biết là mình thô lỗ cho nên mới rời môi cô ra và di chuyển xuống cái cằm của Lăng Tử Yên.

Cho dù là say sưa nhắm mắt lại nhưng Kỳ Viễn Minh vẫn có thể thông qua mỗi lần đụng chạm cảm nhận được cái cằm của cô có độ cong đáng yêu như thế nào.

Đây là bộ phận mà anh thích nhất trên cơ thể của cô.

Qua một lúc lâu sau, cô cảm thấy lưỡi mình tê dại Lăng Tử Yên mới phản kháng. Chỉ là cằm vẫn cảm thấy ổn, có lẽ Kỳ Viễn Minh cũng biết được nơi này rất dễ nhìn thấy cho nên không dám làm quá nặng.

Mặc dù kiểu cắn gặm không dùng quá nhiều sức này lại làm cho Lăng Tử Yên thấy ngứa ngáy, nhưng cô không có một chút nào gọi là bài xích, ngược lại còn đắm chìm vào sự trêu đùa của đối phương.

Anh khẽ cắn lên cằm của cô, Lăng Tử Yên nhẹ nhàng né tránh, rồi lại quay đầu cắn anh một cái, răng nanh nho nhỏ cắn lên rất ngứa, khiến cho hô hấp của Kỳ Viễn Minh càng lúc càng gấp gáp.

Rốt cuộc nhịn không được, thẳng tay ôm lấy người kia, đặt ở trên sô pha, trong mắt đầu là sự nguy hiểm: “Vợ yêu, thử ở nơi này được không?”