36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 110: Sinh con cho anh



“Anh rất thích trẻ con hả?” Lăng Tử Yên mệt mỏi đến mức mắt mở không lên, mơ màng hỏi anh.

“Em không thích sao?” Trong lòng Kỳ Viễn Minh có một tia lo lắng.

“Em thích chứ.”

Cô trả lời: “Nếu không thích thì làm sao trở thành cô giáo được.”. Hãy‎ 𝙩ìm‎ đọc‎ 𝙩ra𝓷g‎ chí𝓷h‎ ở‎ ﹙‎ TrU‎ m𝙩ruyệ𝓷﹒V𝓷‎ ﹚

“Vậy chúng ta cùng sinh một đứa nha?” Anh vui vẻ giở trò lừa bịp.

“Được.” Cô cực kỳ mệt mỏi, cũng không đủ tỉnh táo để biết anh hỏi cái gì, trước cứ đồng ý đi đã. Dù sao anh đối xử với cô rất tốt, yêu cầu đưa ra chắc chắn sẽ không làm hại cô.

Ngày hôm sau, Lăng Tử Yên tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất say. Kỳ Viễn Minh đưa cô đến trường học như thường lệ, buổi sáng hôm nay lớp học của cô được sắp xếp vào tiết thứ hai, vừa vặn lớp của Bùi Ngọc Trân cũng được sắp xếp như thế, hai người bạn tốt cùng nhau đi dạy học.

Lúc hết giờ quay trở lại phòng giáo viên, Bùi Ngọc Trân đuổi theo Lăng Tử Yên, hỏi cô: “Tử Yên, cô có nhận được thiệp mời cưới của Lăng Tuyết Lan chưa? Cô có đi không?”

“Có đi.”

Lăng Tử Yên gật đầu: “Bọn họ bề bộn nhiều việc, đúng lúc tôi có thể đến thăm bà nội.”

“Chẳng lẽ cô về nhà chỉ vì muốn thăm bà nội thôi sao?” Bùi Ngọc Trân nhìn Lăng Tử Yên với vẻ mặt không thể tin được.

“Chứ không thì sao?” Lăng Tử Yên nghi hoặc nhìn đối phương.

“Lăng Tử Yên, nếu tôi là cô, có một người chồng vừa đẹp trai vừa giỏi giang vừa giàu có giống như Kỳ Viễn Minh, tôi chắc chắn sẽ kéo theo người kia, qua bên đó ngược chết cái đôi tiện nhân kia.” Bùi Ngọc Trân nắm tay, oán hận nói.

“Ngọc Trân, vui vẻ vẫn là quan trọng nhất. Cô cho là hôm nay bọn họ kết hôn thật sự sẽ thấy vui vẻ sao?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bùi Ngọc Trân ngửi thấy mùi kỳ quái bay đâu đây.

“Biết bọn họ không quá tốt, tôi có chút yên tâm.”

Lăng Tử Yên nhìn Bùi Ngọc Trân cười xấu xa, lấy chìa khóa mở cửa phòng làm việc, rồi lại như nghĩ tới cái gì đó: “Có phải cô ta đã gửi thiệp cưới cho tất cả giáo viên trong trường không?”

“Ngoại trừ giáo viên mới tới thì tất cả mọi người đều nhận được, hình như hiệu trưởng cũng đi rồi.”

Bùi Ngọc Trân nhún vai: “Dù sao cũng vì thể diện của nhà họ Chung.”

“Thật không? Thật đúng là phong cách của bà ấy.” Lăng Tử Yên dứt lời liền đẩy cửa đi vào phòng làm việc của mình.

Dành một tiếng đồng hồ để chấm bài tập, mang các giáo án môn học ngày mai chuẩn bị hoàn chỉnh, Lăng Tử Yên giơ tay nhìn đồng hồ, mắt thấy đã gần đến thời gian tan học rồi, cô quyết định đi tìm Kỳ Viễn Minh.

Chỉ là cô chưa ra khỏi cửa, Kỳ Viễn Minh đã gọi điện thoại tới.

Cô nhấn nút nghe, đặt điện thoại di động ở bên tai, khẽ mỉm cười, tinh nghịch chào hỏi với đầu dây bên kia: “Xin chào, anh Kỳ.”

“Cô giáo Lăng, tôi đang đứng trước cửa trường học chờ cô, cô nhanh chóng ra đây đi.” Giọng nói của Kỳ Viễn Minh rất êm tai, bình thường đều đối với cô là giọng điệu cực kỳ cưng chiều.

Lăng Tử Yên qua điện thoại nở nụ cười, nghĩ đến anh còn đang chờ cô ở trước cũng trường, trong lòng vô cùng vui vẻ.

“Được, bây giờ em ra ngay, phiền anh Kỳ đợi một lát.”

Lăng Tử Yên dứt lời, lập tức nói tạm biệt với anh: “Chúng ta gặp lại sau.”

“Được, anh chờ em.” Kỳ Viễn Minh cúp điện thoại, tựa người vào gốc cây đại thụ sát bên cổng trường, lẳng lặng chờ cô.

Xa nhau cả một buổi sáng làm cho Lăng Tử Yên rất nhớ Kỳ Viễn Minh, bởi vậy tốc độ đi bộ ra cổng trường cũng nhanh hơn, nhưng cô vẫn không cẩn thận nghe được ở phía sau lưng truyền đến tiếng các cô giáo khác nhỏ giọng bàn tán.

“Cô nói xem Lăng Tử Yên sẽ không sao đâu nhỉ?” Người hỏi câu này là một cô giáo tiếng Anh dạy học sinh cuối cấp, nhưng bởi vì hai người ở cùng một tổ chuyên môn cho nên cũng xem như có quen biết Lăng Tử Yên.

“Tôi không biết, nghe nói cô ấy trước kia đã đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn với Chung Khải Trạch, hơn nữa trước khi đến trường học của chúng ra còn mang thai một đứa trẻ của Chung Khải Trạch thì phải? Hiện tại không thể sinh con, không biết Kỳ Viễn Minh có vứt bỏ cô ấy không nữa.” Người trả lời là giáo viên dạy Toán cuối cấp.

Trong nhóm người phụ nữ này chính là người thích bát quái chuyện người khác nhất, đặc biệt đối tượng bát quái là nhân vật mà bọn họ ghen tị.

“Nếu là như vậy, tôi cảm thấy cô ấy có thể sẽ không đi. Nếu tin tức cô ấy không thể sinh con không bị truyền ra ngoài thì chắc chắn anh Kỳ sẽ đối xử với cô ấy tốt giống như trước kia vậy. Còn bây giờ… Cô không thấy sao, anh Kỳ đã rất lâu rồi không cập nhật facebook. Tôi nghĩ là đang giận cô ấy rồi.” Trong giọng điệu của cô giáo dạy Tiếng Anh mang theo một chút sự vui vẻ khi nhìn thấy người gặp họa.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy. Nếu tôi là đàn ông thì tôi sẽ không bên cạnh một người phụ nữ như thế đâu. Cũng không phải là không có tiền mà lo không tìm được một người sạch sẽ.” Cô giáo dạy Toán cũng đồng ý kiến.

“Tôi đoán nhất định là cô ấy sẽ không đi.” Cô giáo dạy tiếng Anh trả lời. “Sao lại không biết xấu hổ như thế được, kia là chồng cũ của mình kết hôn với em gái người đã dụ dỗ chồng cũ của mình, phải xấu hổ càng nhiều hơn là xấu hổ.”

Lăng Tử Yên đi đằng trước dừng bước, nhớ lại cuộc nói chuyện của hai cô giáo vừa rồi kia, hình như cô có nghe bọn họ nói cô mang thai và sinh cho Chung Khải Trạch một đứa con, nhưng hiện tại lại không thể sinh con được.

Rõ ràng cô và Chung Khải Trạch ở bên nhau suốt bốn năm, tại sao cô chưa bao giờ biết chuyện này?

Hơn nữa, chuyện này còn truyền đến tai các thầy cô giáo trong trường học, làm sao mà cô có thể bỏ qua được. Vì vậy cô ngừng bước, chờ hai cô giáo kia đi lại đây.

Còn hai cô giáo kia đang tán gẫu vô cùng hăng say về chuyện Lăng Tử Yên, lại đột nhiên nhìn thấy Lăng Tử Yên đứng im, hai mắt nhìn bọn họ.

Hai người lập tức im lặng, biểu tình chột dạ nhìn về phía Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên vốn dĩ đang chờ bọn họ đi đến trước mặt cô, rồi hỏi hai người kia, nhưng lại phát hiện bọn họ bỗng nhiên không đi nữa, nên cô chủ động bước tới chỗ hai người đối phương, trực tiếp mở miệng hỏi: “Hai cô giáo, tôi muốn xác nhận một chút, các người nói tôi mang thai con của Chung Khải Trạch là nghe được tin tức bắt nguồn từ nơi nào vậy?”

“Ha ha. Cô giáo Lăng, chuyện này đã sớm truyền đi khắp, cô không biết sao?” Cô giáo Tiếng Anh kia biết Lăng Tử Yên cùng một tổ chuyên môn, mặc dù không dạy chung một khối lớp, nhưng cơ hộp gặp mặt rất nhiều.

Bởi vì cũng sợ nhất là Lăng Tử Yên cho nên mới lên tiếng, giọng điệu nghe rất thiếu tự tin.

“Tôi chỉ muốn hỏi các cô nghe được ở đâu? Vì sao tôi và Chung Khải Trạch yêu nhau bốn năm mà ngay cả việc chính mình mang thai cũng không biết.”

“Cái này tôi không rõ lắm, hình như lần trước trong lúc buổi đi dã ngoại ở ngoại thành của lớp chúng tôi, cha mẹ của một học sinh nào đó đã nói, sau đó đến tai của giáo viên, mọi người mới bắt đầu bàn tán.”

Cô giáo dạy Toán mang vấn đề vứt sang cho cha mẹ của học sinh, dù sao nơi này cũng là trường học quý tốc, cha mẹ của những đứa nhỉ này đều là người thuộc tầng lớp thượng lưu, nếu Lăng Tử Yên thật muốn chất vấn thì phải đi hỏi người này.

“Lan truyền bao lâu rồi?” Lăng Tử Yên nhíu mày, tin tức truyền đi lâu rồi mà cô một chút cũng không biết.

“Có lẽ cũng khoảng hơn mười ngày đi.” Nữ giáo viên tiếng Anh trả lời.

“Cảm ơn.” Lăng Tử Yên gật đầu.

Cô không thể ngăn cản người khác bàn tàn này nọ, nhưng cô chắc chắn có thể tìm ra người nào dám bôi nhọ danh dự của mình.

“Không có gì.” Hai cô giáo kia dù sao cũng đang chột dạ, nghe được Lăng Tử Yên nói cảm ơn với mình, càng thêm sửng sốt.

Lăng Tử Yên cũng không để ý nhiều như vậy, đi nhanh ra cổng trường phía trước.

Kỳ Viễn Minh đứng đằng xa nhìn thấy vợ mình vòng ngược trở lại tìm hai giáo viên kia, sau một lát hàn huyên nói chuyện gì đó lại quay đầu đi đến chỗ anh.

Cả người cô trông như mất hồn mất vía, Kỳ Viễn Minh lo lắng tiến đến, ở trước cổng trường kéo cô qua.

“Em làm sao vậy?” Kỳ Viễn Minh quan tâm hỏi.

“Viễn Minh, chắc chắn là anh đã nghe thấy những lời đồn đãi kia đúng không?”

Lăng Tử Yên ngẩng đầu nhìn Kỳ Viễn Minh, biểu tình thật sự không tốt: “Nếu không vì sao tối hôm qua anh lại muốn em sinh con cho anh.”

Kỳ Viễn Minh sửng sốt, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, những gì cô nói chắc chắn là liên quan đến tin đồn lan truyền nửa tháng trước. Trong khoảng thời gian này cô chỉ đi dạy khi có tiết, nếu không có lớp thì sẽ ở phòng làm việc chấm bài, sửa bài hay soạn giáo án, sau đó là đi đến tòa nhà quốc tế Hải An tìm anh.

Chính vì vậy cho nên cô cũng không biết lời đồn lan truyền trong trường lúc nào. Bây giờ cô đã biết đến sự tồn tại của tin đồn kia, chắc hẳn vừa rồi là lúc hai giáo viên kia nói chuyện bị cô nghe thấy được.

“Tin tức bị bàn tàn nửa tháng anh mới nghe nói. Nhưng tin đồn chẳng qua chỉ là đồn đãi mà thôi, làm sao có thể tin tưởng được?”

Kỳ Viễn Minh kéo cô ôm vào lòng: “Anh là người đàn ông đầu tiên của em, làm cách nào mà em có thể mang thai con của tên xấu xa Chung Khải Trạch kia được.”

Nửa câu sau Kỳ Viễn Minh còn cố ý nâng tông giọng lớn lên, làm cho các thầy cô giáo đi ngang qua đều có thể nghe thấy được, bao gồm cả cô giáo tiếng Anh và cô giáo dạy Toán đứng bàn tán lúc nãy kia.

Biểu tình của hai giáo viên trở nên vô cùng xấu hổ, nhìn cũng không dám nhìn hai người bọn họ, vội vàng cất bước rời đi.