36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 111: Huênh hoang đấy làm sao?



“Nói cho em biết là ai?” Lăng Tử Yên hỏi Kỳ Minh Viễn, cô không tin Kỳ Minh Viễn biết tin đồn này sớm như vậy mà anh không đi điều tra.

“Lữ Tú Anh.”

Kỳ Minh Viễn trả lời: “Chuyện này anh đang xử lý, em không cần phải lo về chuyện tin đồn, người có đầu óc đều không tin vào tin đồn đâu.”

Giọng nói của Kỳ Minh Viễn không phải là rất to, nhưng anh bẩm sinh đã có chất giọng tốt, vừa mở miệng, thì giống như âm trầm nặng của đàn dương cầm vậy, nhưng ai nghe được giọng nói của anh, đều sẽ chú ý đến giọng nói của anh, nghe được nội dung.

Lúc này bên ngoài trường tiểu học Thành Công, đều là một số giáo viên đến tham gia hôn lễ của Lăng Tuyết Lan và Chung Khải Trạch. Mười người trong số đó thì có đến mười một người biết tin đồn.

Lời nói này của Kỳ Minh Viễn, nhanh chóng khiến những giáo viên kia đều cảm thấy nhục nhã.

Câu nói đó gọi là gì? Tin đồn chỉ dừng lại ở những kẻ khôn ngoan, người lưu truyền tin đồn dưới tình huống không có chứng cứ xác thực, chỉ có những người ngu mới tin.

Một câu nói đã bác bỏ IQ của các giáo viên ở đây.

Người đó, còn là người nắm quyền điều hành của xí nghiệp đứng nhất Việt Nam.

Các giáo viên xung quanh, ai cũng đỏ mặt, đều lần lượt lên xe rời đi.

“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trưa, vẫn đi đến nhà hàng hấp kia nhé?”

Kỳ Minh Viễn hài lòng buông cô vợ nhỏ trong lòng mình ra: “Ăn xong thì đưa em đi làm tạo hình, được không?”

“Được, em muốn thật xinh đẹp qua đó.”

Vốn dĩ Lăng Tử Yên chỉ muốn lặng lẽ đến thăm bà nội là được, nhưng bây giờ mọi người đều tin vào nội dung tin đồn đó, chỉ cần cô đi tham gia hôn lễ của Lăng Tuyết Lan và Chung Khải Trạch, thì nhất định sẽ có người chú ý đến cô, cô muốn khiêm tốn cũng không được.

Nếu đã như vậy, thì sao không kiêu ngạo mà qua đó chứ?

“Được, anh đi cùng em, chúng ta đến hôn lễ của bọn họ phát cẩu lương.”

Kỳ Minh Viễn cười ôm cô vợ nhỏ của mình đến cạnh xe, mở cửa xe, giọng điệu cưng chiều thường ngày: “Bà Kỳ, mời lên xe.”

“Cảm ơn ông Kỳ.” Lăng Tử Yên cười, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ trong xe anh.

Anh rất nhanh đã vào trong xe, khởi động xe, đưa cô đến nhà hàng hấp mà Lạc Thanh Nhã dẫn bọn họ đến.

Sau khi ăn xong bữa trưa ngon lành, Kỳ Minh Viễn lái xe đưa Lăng Tử Yên đến khách sạn An Bình, đã có rất nhiều người đứng đợi ở tầng một, trong số đó có Kimi mà Lăng Tử Yên gặp lần trước.

Cô biết, bọn họ làm tạo hình cho cô, nên rất nghe lời, cùng Kỳ Minh Viễn lên tầng cao nhất. Dưới sự sắp xếp của Kimi, đổi sang một bộ váy dài, màu tím nhạt nhã nhặn, nhìn giống một chiếc áo ống, nhưng có một tấm lụa cùng màu quấn quanh bờ vai gợi cảm đáng yêu của cô, khiến cô trở nên nhã nhặn trầm lắng.

Nó có chất liệu bằng lụa như chiếc váy màu xanh lần trước, khi đèn chiếu vào, có một tia sáng mờ ảo lấp lánh, có thể thấy lụa này đã được xử lý đặc biệt.

“Bộ váy thật đẹp.”

Lăng Tử Yên thay quần áo đi ra, vui vẻ quay tròn trước mặt Kỳ Minh Viễn: “Đẹp không?”

“Ừm, rất đẹp.” Kỳ Minh Viễn nhìn có chút đờ đẫn.

Nếu không phải ở đây có nhiều người, thì anh nhất định sẽ ôm cô vợ nhỏ yêu tinh này vào lòng, hôn mạnh cho một trận.

“Nhìn giống yêu tinh, ừm, yêu tinh hoa oải hương.” Kimi đứng một bên vô cùng hài lòng tán thưởng.

Sau khi trải qua lần trước, anh ta đã thích cô gái nhỏ này rồi, trong lòng anh ta rất khâm phục ánh mắt của Kỳ Minh Viễn.

Không thể phủ nhận, Kỳ Minh Viễn chọn được cô vợ nhỏ này, không chỉ có khí chất trầm lặng bình đạm, tỷ lệ cơ thể còn rất chuẩn.

Mặc dù chỉ cao một mét sáu năm, nhưng lại vô cùng phù hợp với thân hình tiêu chuẩn của người phương Đông. Điều quan trọng nhất là mỗi lần anh ta tạo hình cho cô, sau khi hoàn thành, cô luôn có hiệu quả vượt qua tưởng tượng trong lòng anh ta.

“Phải uốn tóc một chút.” Kimi nhìn chiếc bàn trang điểm phía trước, ra hiệu cho Lăng Tử Yên ngồi xuống.

Lăng Tử Yên rất phối hợp ngồi xuống, Kimi thành thục lấy máy uốn tóc uốn cho Lăng Tử Yên, anh ta chọn kiểu tóc uốn lọn ở giữa, trực tiếp uốn từ chân tóc.

Sau khi uốn xong, Kimi lấy điểm giữa cho tóc, nhặt một phần tóc nhỏ sát đường chia, dùng kẹp tăm kẹp lại rồi thành thục tết phần còn lại thành bím tóc ba lọn. Nó đạt đến một độ dài nhất định, trực tiếp kéo một trong hai lọn tóc kia, linh hoạt đẩy hai lọn tóc kia lên, dùng kẹp giữ phần tóc tết và kẹp phần tóc tết ở phần tóc lỏng còn lại.

Phía bên kia cũng như vậy, sau khi hoàn thành, anh ta dùng chiếc kẹp nhỏ năm cara để tô điểm cho phần tóc tết, sau đó thoa lên một lớp kem, thế là đã hoàn thành kiểu tóc tinh linh đơn giản rồi.

“Cậu Kỳ, tôi có thể chụp một bức ảnh không?” Sau khi hoàn thành, Kimi nhìn Lăng Tử Yên như nhìn một tác phẩm nghệ thuật, hy vọng Kỳ Minh Viễn có thể cho anh ta chụp một bức ảnh.

“Không được.” Kỳ Minh Viễn trả lời, đồng thời lấy điện thoại ra chụp hình Lăng Tử Yên, sau đó bắt đầu chỉnh sửa đăng lên facebook.

Nội dung facebook chỉ có một đoạn: “Tinh linh hoa oải hương của tôi, nghe nói hoa oải hương có nghĩa là chờ đợi tình yêu, tôi đã đợi được rồi. Cảm ơn em đã đến bên cạnh anh, tinh linh bé nhỏ của tôi.”

Sau khi biên soạn xong, Kỳ Minh Viễn ấn đăng lên, sau đó nói với Kimi: “Anh có thể chia sẽ facebook của tôi.”

“OK.” Kimi gật đầu, biết Kỳ Minh Viễn tuyệt đối sẽ không để cho người khác chụp hình vợ mình.

“Bà Kỳ, chúng ta đi thôi.” Kỳ Minh Viễn đã sớm thay quần áo khi Lăng Tử Yên tạo hình. Đợi Lăng Tử Yên tạo hình xong, anh mới cong cánh tay mình, đợi Lăng Tử Yên đến ôm mình.

“Được ông Kỳ.” Lăng Tử Yên rất phối hợp mỉm cười, đặt tay vòng qua cánh tay anh, cùng anh đi ra ngoài.

Bởi vì đã thay lễ phục, nên tất nhiên không thể ngồi xe thể thao được nữa, vì vậy Kỳ Minh Viễn bảo tài xế lái một con xe Lincoln phiên bản dài đến. Vô cùng lịch sự mời Lăng Tử Yên lên xe, để tài xế lái xe về khách sạn tổ chức hôn lễ của Chung Khải Trạch và Lăng Tuyết Lan.

“Xe này thoải mái quá.” Sau khi Lăng Tử Yên lên xe, vô cùng thành thực khen ngợi.

“Vậy sau này để Hứa Minh Ưu đi xe này đến đón em.” Kỳ Minh Viễn ngồi bên cạnh cô, giơ tay ôm cô vợ nhỏ của mình vào trong lòng.

“Thôi đi, quá huênh hoang rồi.” Lăng Tử Yên lắc đầu.

“Huênh hoang thì làm sao chứ? Em có tư cách để huênh hoang, nếu không những người đó còn cho rằng tình cảm giữa hai chúng ta tan vỡ.”

“Ha ha.” Lăng Tử Yên bị sự hài hước của anh chọc cười.

Kỳ Minh Viễn thấy cô cười vui như vậy, ánh mắt nhìn cô cũng sâu hơn.

“Kỳ Minh Viễn, anh muốn làm gì?”

Lăng Tử Yên cảm nhận được ánh mắt anh nhìn mình không đúng, nhanh chóng có chút sợ hãi.

“Vợ anh hôm nay đẹp như vậy, em nói xem anh muốn làm cái gì?” Kỳ Minh Viễn nhướng mày với cô, người đã sáp lại gần.

“Kỳ Minh Viễn, em vừa mới trang điểm xong, anh đừng có làm loạn.” Lăng Tử Yên giơ tay đẩy anh ra.

“Anh cảm thấy màu son môi hôm nay của em không đẹp, hay là để anh đổi màu khác cho em.”

Nói xong, Kỳ Minh Viễn không cho phép cô phản kháng, một tay nâng cằm cô lên, tay còn lại thì ngăn cô chạy trốn, đặt sau gáy cô: “Cục cưng, muốn chạy đi đâu? Hửm?”

Hỏi xong, cũng không đợi cô trả lời, trực tiếp cúi đầu giữ lấy cô vừa mới trang điểm xong, đôi môi mà anh khát vọng không thôi, hăng hái mút lấy.

Mới bắt đầu Lăng Tử Yên còn giãy dụa, cô không muốn làm hỏng môi mình, nhưng bây giờ xem ra, cho dù cô có giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng.

Người đàn ông này muốn đòi hỏi cô, thì cô không thể trốn thoát được, cuối cùng chỉ có thể phối hợp với anh, giơ tay ôm lấy cổ anh, nới lỏng hàm răng ra.

Khi chiếc lưỡi to lớn của anh xâm nhập vào, đồng thời chiếc lưỡi nhỏ bé của cô cũng xâm nhập vào khoang miệng anh.