36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 113: Cô mau ly hôn với anh ấy đi, tôi mới có thể gả cho anh ấy được



“Chị ơi, chị đến rồi, đây là anh rể đúng không?”

Lăng Hồng Hy đi đến bên cạnh Lăng Tử Yên, vô cùng thân mật gọi Lăng Tử Yên là chị, lại giơ tay về phía Kỳ Minh Viễn: “Chào anh rể, em là Hồng Hy.”

Lăng Hồng Hy là người con trai sau này Vệ Tư Dung sinh cho Lăng Sở Tiêu, năm nay mười tám tuổi, từ sau khi có con trai, bên ngoài ngoại trừ mẹ của Lăng Tử Yên, còn có người phụ nữ khác nữa.

Kỳ Minh Viễn biết rất rõ về tài liệu của Lăng Hồng Hy, cậu ta, Vệ Tư Dung và Lăng Tuyết Lan đều giống nhau, không thích Lăng Tử Yên. Hôm nay lại đột nhiên nhiệt tình đến tìm bọn họ như vậy, Kỳ Minh Viễn không tin cậu ta không có mục đích khác.

“Chào cậu.” Nghi ngờ vẫn là nghi ngờ, nhưng Kỳ Minh Viễn vẫn lịch sự bắt tay cậu ta.

“Chị ơi, bà nội rất nhớ chị, vẫn luôn hỏi chị đã đến chưa. Đi thôi, bây giờ em dẫn chị đi gặp bà nội.” Lăng Hồng Hy nói xong thì quay người đi về một hướng.

“Dù sao em cũng không muốn ngẩn ra ở đây, chúng ta đi thăm bà nội đi.” Lăng Tử Yên ngẩng đầu nói với Kỳ Minh Viễn.

Kỳ Minh Viễn cũng không có hứng thú với khách mời nhà họ Chung và nhà họ Lăng mời tới. Không phải là người cùng một tầng lớn, nói chuyện cũng không hứng thú, còn không bằng cũng cô đi thăm bà nội, nên gật đầu, nắm lấy tay cô, đi về phía Lăng Hồng Hy.

“Loảng xoảng.”

Ngay khi Kỳ Minh Viễn quyết định đi thăm Dương Thu Huệ với Lăng Tử Yên, thì đồng thời ở trong góc cách đó không xa, đột nhiên truyền đến âm thanh bát đĩa vỡ, đồng thời có một giọng chửi mắng: “Đồ đê tiện không biết xấu hổ này, chủ động ôm ông đây, còn giả vờ là một người phụ nữ thuần khiết, không phải chỉ là một trợ lý đặc biệt của CEO thôi sao? Còn không bằng làm công cho người ta, có tư cách gì ở trước mặt ông đây giả bộ thánh khiết như vậy chứ? Hôm nay ông đây không dạy dỗ mày, mày sẽ không biết mình đáng giá thế nào.”

“Là Lạc Thanh Nhã.” Lăng Tử Yên nhìn thoáng qua cũng nhận ra cô gái mặc đồ màu vàng va vào bàn ăn rơi xuống đấy chính là Lạc Thanh Nhã.

Nhưng Lạc Thanh Nhã không có quan hệ gì với nhà họ Chung và nhà họ Lăng, cô ta đến đây làm gì?

Đến rồi cũng thôi đi, sao còn lại gần loại đàn ông như vậy?

“Anh qua đấy xem một chút, em và Lăng Hồng Hy đi thăm bà nội trước đi, đợi lát nữa anh đi tìm em.”

Kỳ Minh Viễn buông Lăng Tử Yên ra, bảo cô tự mình với Lăng Hồng Hy đi thăm Dương Thu Huệ, anh sải bước về phía Lạc Thanh Nhã.

“Được, anh đi...” Lăng Tử Yên không nghĩ nhiều, đồng ý anh đi qua, nhưng cô vẫn chưa nói xong, Kỳ Minh Viễn đã sải bước rời đi.

Chồng của cô lại quan tâm đến một người bạn như vậy.

Mặc dù hai người họ là bạn bè, Lạc Thanh Nhã cũng có Hàn Thiệu Huy, nhưng trong lòng Lăng Tử Yên, vẫn có chút lo lắng không yên.

“Chị, đi thôi, chị nhìn cái gì đấy? A, anh rể đi đâu rồi?” Lăng Hồng Hy đi được mấy bước quay lại không thấy Lăng Tử Yên đâu, nên quay người lại giục Lăng Tử Yên.

“Bạn của anh ấy gặp phải rắc rối, anh ấy đi giúp rồi, chúng ta đi thôi.” Lăng Tử Yên lắc đầu, không nghĩ đến những cảm xúc tiêu cực nữa, đi sau Lăng Hồng Hy lên cầu thang.

“Ở đây, bà nội ở trong phòng này, chị đi thăm bà đi, em không làm phiền hai người nữa.” Lăng Hồng Hy đứng ở cửa nói với Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên gật đầu, quả thật lâu rồi cô không được gặp bà nội, trong lòng rất nhớ bà, nên không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa bước vào.

Lăng Hồng Hy sau khi nhìn thấy Lăng Tử Yên bước vào trong, lập tức khóa cửa ngoài lại, sau đó đứng một bên, dường như không xảy ra chuyện gì vậy, nhìn khách khứa dưới tầng.

“Bà ơi.”

Sau khi vào Lăng Tử Yên không hề nghĩ nhiều, nhìn thoáng qua đã thấy Dương Thu Huệ ngồi trên xe lăn, nên cười đi tới: “Cháu đến thăm bà đây, gần đây bà...”

“Gần đây bà rất tốt.” Lăng Tử Yên còn chưa nói xong, Lăng Tuyết Lan đã bước từ phòng thay đồ bên cạnh ra.

“Lăng Tuyết Lan.” Lăng Tử Yên nhíu mày, sao Lăng Tuyết Lan cũng ở đây? Không phải cô ta nên ở phòng cô dâu sao?

Đợi chút, lúc này Lăng Tử Yên mới nhìn xung quanh, quả nhiên, bố cục của phòng này, giống hệt phòng cô dâu.

Nhìn thấy Lăng Tuyết Lan ở đây, cô theo bản năng cảm thấy có dự cảm không tốt, cô không muốn ở một mình với Lăng Tuyết Lan.

Không biết người phụ nữ này lại muốn diễn trò gì nữa.

Cô không muốn bị cô ta hãm hại nữa.

Nhưng khi Lăng Tử Yên đi đến cửa, muốn mở cửa ra, mới phát hiện cửa không mở ra được, cô đập mạnh cửa, hét với Lăng Hồng Hy đang đứng bên ngoài: “Mở cửa, Lăng Hồng Hy, cậu mở cửa ra cho tôi, cậu muốn làm cái gì?”

“Không cần gọi nữa, cách âm của phòng này rất tốt, Hồng Hy ở bên ngoài chắc không nghe thấy đâu, cho dù nó có nghe thấy thì cũng sẽ không mở cửa đâu.” Lăng Tuyết Lan cười đi đến, biểu cảm trên mặt vô cùng kiêu ngạo.

“Lăng Tuyết Lan, cô lại muốn làm cái gì?” Lăng Tử Yên căng thẳng dựa sát lên cửa, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lăng Tuyết Lan.

“Chị à, chị sợ cái gì chứ, tôi là một người đang mang thai, tôi có thể làm gì chị chứ?”

Khóe miệng Lăng Tuyết Lan đắc ý nhếch lên, vô cùng kiêu ngạo, quay đầu trừng Dương Thu Huệ chỉ biết cười ngốc: “Hay chị cảm thấy, bà nội sẽ làm gì chị?”

“Bà nội sẽ không đâu.” Lăng Tử Yên không muốn nghe Lăng Tuyết Lan nói linh tinh về bà nội mình.

Bà nội ở nhà họ Lăng là người duy nhất thật lòng đối tốt với cô, bất kỳ người nào cũng không được nói linh tinh về bà nội của cô.

“Vậy chị còn sợ cái gì chứ?” Lăng Tuyết Lan không hiểu.

“Để tôi đi, Lăng Tuyết Lan cô đã được gả cho Chung Khải Trạch như ước nguyện rồi, còn nhốt tôi ở đây làm gì? Lẽ nào cô không muốn tổ chức đám cưới với Chung Khải Trạch nữa sao?” Lúc này Lăng Tử Yên chỉ muốn dùng mọi cách để rời đi, những cái khác cô hoàn toàn không muốn biết.

“Tôi không dễ gì mới lừa được cô đến đây, cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng để cô đi như vậy sao? Lăng Tử Yên, cô đừng có mà ngây thơ như thế.”

Lăng Tuyết Lan nói xong thì giơ tay ra sờ váy của Lăng Tử Yên, trong giọng điệu tràn đầy sự ngưỡng mộ ghen tỵ: “Chậc chậc, chiếc váy này thật là đẹp, là lụa thật đấy, thủ công này, có thể làm lụa trở nên nhẹ nhàng và óng ả thế này, nhất định phải tiêu rất nhiều tiền đúng không?”

“Bỏ tay ra.” Lăng Tử Yên chán ghét kéo váy mình lại.

Nếu như có thể, cô càng muốn đẩy tay Lăng Tuyết Lan ra, nhưng cô không thể, Lăng Tuyết Lan đang mang thai, cô không dám đẩy. Nếu như xảy ra chuyện gì, cô không gánh được trách nghiệm này đâu.

“Không bỏ.”

Lăng Tuyết Lan ngạo nghễ nâng cằm lên: “Sao tôi phải bỏ tay ra? Cô là cái gì. Một đứa con hoang, mẹ cô phá hoại tình cảm của cha mẹ tôi, cô còn muốn cướp đi hạnh phúc của tôi sao?”

“Lăng Tuyết Lan, tôi mời cô làm rõ tình hình, giữa hai người chúng ta, là cô cướp mất hạnh phúc của tôi, không phải tôi cướp mất của cô.” Lăng Tử Yên nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Lăng Tuyết Lan thì thấy tức giận.

“Người phải làm rõ tình hình là cô.”

Lăng Tuyết Lan đột nhiên tức giận, giơ tay chỉ vào trán Lăng Tử Yên: “Lăng Tử Yên, là cô cướp mất hạnh phúc của tôi, là cô cướp mất hạnh phúc của tôi. Tôi thích Chung Khải Trạch, Chung Khải Trạch vẫn luôn nhớ mong không quên cô, tôi thích Kỳ Minh Viễn, Kỳ Minh Viễn luôn bảo vệ cô, quần áo tốt như vậy, dựa vào bản lĩnh của cô, cả kiếp này đến kiếp sau, đều không thể mặc được. Còn không phải là Kỳ Minh Viễn của tôi mua cho cô sao.”

“Cô biết xấu hổ một chút đi.” Lăng Tử Yên không thể bình tĩnh được nữa, Lăng Tuyết Lan dựa vào cái gì mà chọc vào trán cô?

“Cô mới là người nên biết xấu hổ, đồ con hoang vô liêm sỉ, hèn hạ, điếm.”

Lăng Tuyết Lan cho rằng Lăng Tử Yên không dám động đến mình, nên càng kiêu ngạo dùng tay chọc vào trán Lăng Tử Yên: “Cô hoàn toàn không xứng với Kỳ Minh Viễn, chỉ có tôi mới xứng với anh ấy, cô mau ly hôn với anh ấy đi, tôi mới có thể gả cho anh ấy được.”

“Cô đủ rồi Lăng Tuyết Lan, tôi chịu đựng cô đủ rồi.” Lăng Tử Yên bắt lấy tay Lăng Tuyết Lan đang chỉ vào trán mình, nhưng lại phát hiện, Lăng Tuyết Lan vào lúc cô nói đã ấn công tắc thứ đồ trong tay, đó chính là công tắc của micro thu nhỏ Lăng Tuyết Lan giấu trong váy cưới.