36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 114: Lăng Tuyết Lan, tôi chịu đựng cô đủ rồi



“Cô đủ rồi Lăng Tuyết Lan, tôi chịu đừng cô đủ rồi.”

Bên ngoài sảnh tiệc, trong âm nhạc nhẹ lãng mạn, đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận của người phụ nữ.

Khách mời trong sảnh tiệc lập tức ngẩn ra, mọi người đều ngừng nói chuyện, tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, nhất thời không biết xảy ra chuyện gì.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó lập tức khiến mọi người phản ứng lại.

Bởi vì tiếp theo, giọng nói đau khổ của một người phụ nữ lại phát ra từ loa: “Chị à, xin lỗi, em biết sai rồi, nhưng em với anh Chung đã lĩnh giấy kết hôn rồi, chị muốn em rời khỏi anh ấy thế nào chứ?”

“Lăng Tuyết Lan, cô lại giả vờ cái gì? Ở đây chỉ có hai người cô và tôi, cô diễn cái gì vậy?” Trong phòng cô dâu, Lăng Tử Yên vừa nhìn đã nhận ra mục đích của Lăng Tuyết Lan.

Lăng Tuyết Lan bây giờ lại bắt đầu giở lại thủ đoạn tương tự.

Nhưng Lăng Tử Yên không hiểu, ở đây chỉ có cô và Lăng Tuyết Lan, nói đến người có mặt ở đây, chỉ có Dương Thu Huệ, Dương Thu Huệ đã già không còn sáng suốt nữa, bà hoàn toàn không biết thế giới đang xảy ra chuyện gì, sao Lăng Tuyết Lan lại phải diễn chứ?

Lại diễn kịch cho ai xem?

“Chị à, em không giả vờ, em biết chị hận em, em biết sai rồi, đoạn thời gian này, em cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày đều tự trách mình, nhưng em thật sự rất yêu anh Chung. Sáng nay em và anh ấy đã lĩnh giấy kết hôn rồi, chị muốn em rời khỏi anh ấy thế nào?”

“Lăng Tuyết Lan cô...” Lăng Tử Yên thấy Lăng Tuyết Lan càng nói càng vô lý, lười phí lời với cô ta, quay người muốn mở cửa rời đi, nhưng cửa hoàn toàn không mở ra được.

Trong lòng Lăng Tuyết Lan vô cùng đắc ý, hoàn toàn không cho Lăng Tử Yên cơ hội nói chuyện, đứng dậy ngắt lời Lăng Tử Yên: “Chị ơi, em biết chị hận em, hận em câu dẫn anh Chung, hận em phá hoại hôn lễ của chị và anh ấy, hận em cướp mất anh ấy, chị không thể mang thai, nhưng em có thể mang thai con của anh Chung. Chị ghen tỵ với em, em cũng không còn cách nào, cho dù chị lấy bà nội ra uy hiếp em, em cũng không thể trả anh Chung lại cho chị được, bởi vì anh ấy là cha của đứa nhỏ trong bụng em.”

“Cô đủ rồi, đừng có diễn kịch nữa.” Lăng Tử Yên cảm thấy phiền vì Lăng Tuyết Lan cứ lảm nhảm không thôi.

Cô biết cô ta đang diễn kịch, cho nên cô muốn rời khỏi nơi này, nhưng không thể mở cửa ra được, Lăng Tử Yên gấp gáp, quay người hét lên với Lăng Tuyết Lan: “Lăng Tuyết Lan, tôi và cô đều biết rõ ràng, đứa nhỏ trong bụng cô không phải là của Chung Khải Trạch. Đêm hôm đó trong tiệc chúc thọ của ông cụ Hứa, cô đích thân thừa nhận với tôi, đứa con trong bụng cô là của Mã Phú Thiên.”

“Chị, không phải, đứa nhỏ là của anh Chung, Mã Phú Thiên chỉ là lừa chị thôi, anh ta muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa hai chúng ta để lừa tiền, sao chị có thể tin anh ta được chứ? Em biết, chị bị anh ta lừa mất ba mươi tỷ, nên chị rất tức giận, nhưng chị không thể trả thù nên người em được. Chị ơi, đứa nhỏ trong bụng em rất đáng thương, chị không nên vì anh rể trách chị đưa cho Mã Phú Thiên ba mươi tỷ mà chị lại trút giận nên người em được.”

“Nói dối, sao cô có thể nói dối được, Lăng Tuyết Lan, rốt cuộc mục đích của cô là gì? Cô thả...”

Lăng Tử Yên tức giận trừng Lăng Tuyết Lan, muốn cô ta thả mình ra, nhưng lại bị Lăng Tuyết Lan ngắt lời: “Chị ơi, em không nói dối, đứa nhỏ thật sự là của Chung Khải Trạch, nếu không cha mẹ chồng của em sao cho anh Chung lấy em chứ. Mẹ quý nhờ con, chị không thể mang thai nên ghen tỵ với em, em có thể hiểu được, nhưng chị không thể trách em như vậy được chứ? Anh rể có nhiều tiền như vậy, một con xe của anh ấy đều hai trăm tỷ, chỉ bỏ ra ba năm tỷ mua một tin giả cũng có là gì chứ?”

“Lăng Tuyết Lan, cô đừng nói nữa. Rốt cuộc cô có mục đích gì, rốt cuộc cô có mục đích gì? Cô cho rằng như vậy, Kỳ Minh Viễn sẽ thích cô sao? Tôi nói cho cô biết, không thể nào, không thể nào.”

“Chị ơi, chị hiểu nhầm rồi, em không hề muốn cướp anh rể của chị, em chỉ muốn anh Chung là được rồi.”

“Lừa người lừa người, cô nói đi, rốt cuộc cô có mục đích gì? Vừa rồi cô nói cô thích Kỳ Minh Viễn, cô nói cô muốn tôi là anh ấy ly hôn, cô muốn gả cho anh ấy, bây giờ cô lại diễn kịch cái gì chứ, diễn cho ai xem, Lăng Tuyết Lan, tôi sẽ không bị cô lừa nữa đâu.”

Lăng Tử Yên không quan tâm nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra, khi đang muốn gọi điện thoại cho Kỳ Minh Viễn, thì cửa phía sau đột nhiên mở ra.

“Hai chị đang cãi nhau cái gì vậy?”

Lăng Hồng Hy nhìn thấy Kỳ Minh Viễn và một nhóm người đang đi về phía cầu thang thì lập tức mở cửa ra: “Chị cả à, chị hai sắp kết hôn rồi, vậy mà chị vẫn còn hận chị hai, nhưng bây giờ chị hạnh phúc như vậy, sao cứ phải làm khó chị ấy chứ? Hơn nữa bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, chị chắc chắn có thể làm thụ tinh ống nghiệm với anh rể, hai người sẽ có em bé, anh rể sẽ không ghét bỏ chị đâu.”

“Lăng Hồng Hy, tôi biết là cậu không có ý tốt mà.” Lăng Tử Yên quay người trừng Lăng Hồng Hy.

“Yên.” giây tiếp theo, giọng nói của Kỳ Minh Viễn truyền từ trong đám đông ở tầng một đến, Lăng Tử Yên theo giọng nói, nhìn thấy Kỳ Minh Viễn, dường như cô chịu phải sự oan ức rất lớn vậy, nhanh chóng muốn chạy về phía Kỳ Minh Viễn.

“Chị ơi, em sai rồi.”

Lăng Tuyết Lan thấy vậy, vội vàng giữ tay Lăng Tử Yên lại, quỳ xuống: “Em quỳ xuống xin chị, chị ơi, chị tha thứ cho em, tha thứ cho em, em chỉ xin chị tha thứ cho em, bây giờ chị và anh rể hạnh phúc như vậy, xin chị tha thứ cho em đi, em muốn chị chúc phúc cho em, anh Chung cũng cần.”

“Lăng Tuyết Lan cô buông tay ra, cả đời này tôi đều sẽ không tha thứ cho cô đâu.” Lăng Tử Yên đứng yên tại chỗ, cô không dám động, bởi vì thân thể của Lăng Tuyết Lan rất nặng, cô không kéo được, cũng không giãy dụa được.

Cô rất gấp gáp, những cô chỉ có thể đợi Kỳ Minh Viễn đến cứu cô.

“Chị ơi, a...” Lăng Tuyết Lan đột nhiên lao về phía Lăng Tử Yên.

Lúc này Lăng Tử Yên đang đứng ở đầu cầu thang, Lăng Tuyết Lan lao đến như vậy, không chỉ khiến cô đứng không vững, đến là Lăng Tuyết Lan cũng ngã xuống dưới cầu thang.

“Yên.” Kỳ Minh Viễn đã đi đến bậc thang đầu tiên, nhìn thấy Lăng Tử Yên bị Lăng Tuyết Lan đụng ngả xuống, anh nhanh chóng lao lên đỡ lấy cô.

“Chị hai...” Lăng Hồng Hy cũng đuổi theo xuống cầu thang, muốn đỡ lấy Lăng Tuyết Lan ngã xuống cầu thang, nhưng cố gắng thế nào cũng không thể đuổi theo được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Tuyết Lan ngã xuống dưới, những khách mời ở cầu thang thấy vậy đều lần lượt lui ra.

Mọi người đều tận mắt nhìn Lăng Tuyết Lan mặc váy cưới bà bầu ngã từ trên cầu thang xuống, đợi khi cô ta ngã xuống dưới, thì máu đỏ đã nhuộm đầy váy cưới của cô ta, đến trên mặt thềm cũng có máu của cô ta.

“Lan, Lan của tôi.”

Vệ Tư Dung lao khỏi đám người, ôm lấy Lăng Tuyết Lan, hét lên với chồng mình đang ở trong nhóm người: “Ông Lăng, ông Lăng, ông mau đến đây, Lan của chúng ta sắp chết rồi, sắp chết rồi.”

“Chị cả, chị quá đáng lắm rồi, bây giờ chị với anh rể hạnh phúc như vậy, tại sao phải đối với chị hai như vậy chứ? Chị ấy chẳng qua là thích anh Chung mà thôi, chị không thể tự mình sinh con được. Anh Chung đã không thích chị nữa rồi, hai người bọn họ thật sự yêu nhau, chị không tha cho chị ấy thì thôi đi, sao còn đẩy chị ấy xuống? Bụng chị ấy to như vậy, đây không phải muốn chị ấy chết sao?”

“Tôi không có.” Lăng Tử Yên co rúm trong lòng Kỳ Minh Viễn, cả người đều bị cảnh tượng kinh hãi trước mặt dọa sợ.

Lăng Tuyết Lan chảy nhiều máu như vậy, mọi người đều nghĩ là cô đẩy Lăng Tuyết Lan xuống sao?

Nhưng cô không có mà, đối mắt với cái chỉ tay của Lăng Hồng Hy, Lăng Tử Yên chỉ có thể không ngừng giải thích: “Tôi không có đẩy cô ta, tôi thật sự không đẩy cô ta.”

“Cô không đẩy con bé? Lẽ nào nó tự mình ngã xuống cầu thang sao? Đứa nhỏ trong bụng nó đã được năm tháng rồi, mà cứ ngã xuống cầu thang như vậy, sẽ chết người đấy. Lăng Tử Yên, đồ sát nhân, cô giết người rồi.”

Vệ Tư Dung đứng ở cầu thang chỉ vào người Lăng Tử Yên mắng: “Nếu như con gái tôi gặp chuyện không may, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô, đồ sao chổi, đồ con hoang, đê tiện y hệt mẹ của mày.”