36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 115: Yên của anh không phải là người như vậy



Vệ Tư Dung chửi mắng, khiến Lăng Tử Yên cảm thấy tự ti, không bất an nắm lấy tay Kỳ Minh Viễn, biểu tình hoảng sợ nói với anh: “Kỳ Minh Viễn, em không đẩy cô ta.”

“Anh biết, anh biết hết, Yên của anh không phải là người như vậy.” Kỳ Minh Viễn bảo vệ cô, nhẹ nhàng an ủi.

Anh hoàn toàn tin tưởng cô, chút thủ đoạn, mánh khóe của Lăng Tuyết Lan, người khác không biết, lẽ nào anh còn không biết sao?

“Chính là mày đẩy, bao nhiều người nhìn thấy.” Vệ Tư Dung không cho Lăng Tử Yên phân minh.

“Câm miệng.” Sự kiên nhẫn của Kỳ Minh Viễn đã đến cực hạn rồi, ánh mắt tràn đầy sát khí vô cùng dọa người, chỉ quay đầu nhìn Vệ Tư Dung, bà ta bị dọa nói không nên lời.

“Cậu nói vậy là ý gì?”

Lăng Sở Tiêu cũng đã chen từ trong đám đông ra, nhìn thấy con gái mình ngã trong đống máu, vợ còn đang chửi Lăng Tử Yên, ông ta không khỏi tức giận: “Con gái đã thế này rồi, mà bà con mắng người, mắng nó có thể khiến Lan tốt được sao?”

Nói xong đồng thời ôm Lăng Tuyết Lan từ dưới mặt đất lên, nói với khách khứa xung quanh: “Xin tránh ra.”

“Hồng Hy, con mau đi theo cha con, chăm sóc tốt cho chị con đi.”

Vệ Tư Dung thân là mẹ, vốn dĩ cũng nên đi theo, nhưng bây giờ hôn lễ của con gái đã bị Lăng Tử Yên phá hỏng, bà ta thế nào cũng phải trút giận cho con gái, nên bảo Lăng Hồng Hy đi cùng với chồng mình.

Bản thân thì sải bước về phía cầu thang, đi đến trước Lăng Tử Yên, giơ tay muốn đánh Lăng Tử Yên, nhưng lại bị ánh mắt của Kỳ Minh Viễn nhìn sang, lại rụt rè thu tay lại.

“Dì Vệ, cháu thật sự không đẩy Lăng Tuyết Lan.” Lăng Tử Yên biết Vệ Tư Dung rất tức giận, nhưng cô không hề đẩy Lăng Tuyết Lan, Vệ Tư Dung không có tư cách chút giận lên người cô.

“Cô còn biết xấu hổ nữa không?”

Vệ Tư Dung nghe thấy Lăng Tử Yên vẫn còn muốn phân mình, vô cùng tức giận: “Hồng Hy đã tận mắt nhìn thấy, mà cô vẫn còn cãi sao? Lăng Tử Yên, chuyện hôm nay, cô nhất định phải cho một lời giải thích, nếu không, cô đừng nghĩ sẽ ra được khỏi cánh cửa này.”

“Sao tôi phải đẩy cô ta chứ?”

Lăng Tử Yên lo lắng, giãy khỏi người Kỳ Minh Viễn: “Cô ta có thai, sao tôi có thể đẩy cô ta xuống cầu thang được chứ?”

“Ha ha, âm thanh bên trong đó đều rất rõ ràng, Lan nhà chúng tôi xin cô tha cho nó, cô sống chết nhất định không chịu tha thứ cho nó, nên đẩy nó xuống, mọi người đều nghe thấy, Hồng Hy cũng nhìn thấy, cô vẫn còn muốn cãi. Lăng Tử Yên, sao cô có thể độc ác như vậy chứ? Đúng, tôi biết, từ sau khi cô đến nhà chúng tôi, tôi đối với cô không tốt, nhưng tôi không cho cô ăn hay không cho cô mặc? Ngày nào cô không được ăn no, ngày nào mà cô để trần ra ngoài chứ? Mẹ cô câu dẫn chồng tôi, suýt chút nữa phá hoại gia đình tôi, cô còn muốn tôi cười nói với cô như con ruột mình sao? Tôi không có hèn hạ như vậy. Cô chính là không muốn nhìn thấy Lan của tôi sống tốt, cô chính là một người vong ân bội nghĩa, muốn về nhà chúng tôi.”

“Tôi không có, tôi không có.” Lăng Tử Yên bị Kỳ Minh Viễn ôm trong lòng, trong đầu rất loạn, cô lo lắng Lăng Tuyết Lan sẽ nguy hiểm đến tính mạng, lo lắng cha sẽ trách cô.

Cô lúc này, thật sự không biết phải làm thế nào.

“Cô không có, cô không có, cô cứ nói là không có, vậy vừa nãy sao Lan của tôi lại ngã xuống cầu thang? Không phải bởi vì cô đã phá thai quá nhiều không thể sinh con, cho nên mới ghen tỵ với Lan của tôi sao? Cô cảm thấy là nó cướp mất Chung Khải Trạch, vậy sao cô không nghĩ đến năm đó sao cô lại không sinh được con? Cô không phá thai, Chung Khải Trạch vẫn là của cô. Cô sinh con ra, nhà họ Chung cũng không phải không cần cô. Cô tự mình không tranh giành được hạnh phúc của mình, dựa vào cái gì mà đổ lỗi lên người con gái tôi chứ? Con bé yêu một người dễ dàng lắm sao?”

“Loại người như Chung Khải Trạch, còn không xứng.”

Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên vào trong lòng, áp đầu cô, bảo vệ cô trong lòng mình: “Bà cho rằng thứ đồ mà con gái bà tuyệt vọng muốn có, Yên của tôi sẽ hiếm lạ sao? Đừng có dựa vào mắt nhìn của mấy người mà phán đoán cô ấy. Chung Khải Trạch hoàn toàn không xứng. Các người thích, thì cố gắng mà lấy đi.”

Kỳ Minh Viễn nói xong, trực tiếp bế Lăng Tử Yên đi xuống cầu thang.

Nơi như này, người ở nơi này, anh đều khinh thường, càng không để bọn họ làm tổn hại đến cô vợ nhỏ mà anh bảo vệ trong lòng.

“Các người...”

Vệ Tư Dung thấy vậy, giơ tay muốn kéo hai người lại, nhưng lại nhớ đến thân phận của Kỳ Minh Viễn, cuối cùng không dám kéo, chỉ đành thu tay về, tức giận bước theo hai người bọn họ xuống: “Các người không thể đi. Lăng Tử Yên, cô đẩy Lan xuống, cô phải cho chúng tôi một lời giải thích. Cô đừng nghĩ cứ thế mà đi, chúng tôi báo cảnh sát.”

“Được, chúng ta báo cảnh sát.” Vệ Tư Dung vừa mới nói xong, Kỳ Minh Viễn đã mở miệng, nhưng mặc dù anh mở miệng, bước chân vẫn không hề dừng lại, mà tiếp tục bế Lăng Tử Yên đi về phía cửa.

“Được, ai sợ ai chứ.” Vệ Tư Dung cũng thở ra, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Kỳ Minh Viễn bế Lăng Tử Yên rời đi, tức giận đến toàn thân run rẩy.

“Hai người đứng lại.” Ngay khi Kỳ Minh Viễn bế Lăng Tử Yên đến cửa, Chung Khải Trạch giơ tay ngăn hai người bọn họ lại.

“Cút.” Kỳ Minh Viễn bế Lăng Tử Yên.

Chuyện xảy ra hôm nay, đều là vì người đàn ông trước mặt này, anh còn chưa đến cửa tìm anh ta tính toán, anh ta đã không đợi được mà tìm đến đây rồi.

“Kỳ Minh Viễn, anh là ai chứ, cũng xứng nói tôi cút sao? Người thật sự nên cút đi phải là anh.” Chung Khải Trạch bị biểu cảm khinh thường của Kỳ Minh Viễn làm cho vô cùng tức giận.

Vừa rồi anh ta nghe thấy rõ, Kỳ Minh Viễn nói, anh ta không xứng với Lăng Tử Yên, người như anh ta, Lăng Tuyết Lan muốn lấy thì lấy đi, cứ thoải mái mà lấy.

Thật sự không xem anh ta là người.

Dám khinh thường anh ta như vậy, còn là trên hôn lễ của anh ta. Chung Khải Trạch sao có thể chịu đừng được sự sỉ nhục như vậy chứ, sau khi phản ứng lại, cuối cùng lao đến ngăn hai người bọn họ lại.

“Chung Khải Trạch, hôm nay xảy ra chuyện thế này, tôi và anh đã không còn chuyện gì để nói nữa.”

Lăng Tử Yên ở trong lòng Kỳ Minh Viễn giãy dụa, muốn anh buông mình ra, nhưng Kỳ Minh Viễn lại ôm cô không buông, Lăng Tử Yên chỉ có thể dựa vào lòng anh tiếp tục nói với Chung Khải Trạch: “Tối hôm đó ở tiệc mừng thọ của ông cụ Hứa, anh đã biết đứa nhỏ trong bụng Lăng Tuyết Lan không phải con của anh, anh vẫn muốn kết hôn với cô ta, cho nên, mới diễn vở kịch ngày hôm nay đúng không? Để mọi người đều cảm thấy, tôi tàn nhẫn độc ác, đẩy em gái đã cướp chồng cũ của mình xuống cầu thang, khiến cô ta xảy thai đúng không?

Lúc mới bắt đầu Lăng Tử Yên vẫn còn hoảng loạn không yên, nhưng Kỳ Minh Viễn bảo vệ cô trong lòng, sau khi ôm lấy cô xuống cầu thang, anh đã cho cô đủ cảm giác an toàn, cô cùng dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Lăng Tuyết Lan dựa vào bà nội mà mượn cớ, lừa cô đến phòng nghỉ, sau đó lại bảo Lăng Hồng Hy khóa cửa lại, còn chọc cô tức giận, tạo ra một màn giả rằng bọn họ đang cãi nhau trong phòng tân hôn.

Lúc đầu khi cô vào trong phòng nghĩ không hiểu mục đích của Lăng Tuyết Lan, nhưng khi Lăng Hồng Hy mở cửa ra, cô nghe thấy âm thanh vang lên bên ngoài.

Có thể thấy Lăng Tuyết Lan sớm đã lắp sẵn một thứ gì đó kết nối giọng nói của bọn họ với loa bên ngoài.

Cho nên, các khách mời bên ngoài đều biết bọn họ nói gì trong phòng cô dâu.

Lần này, Lăng Tuyết Lan cao mình hơn lần trước rất nhiều.

Lần trước, cô ta chỉ gọi điện thoại cho Chung Khải Trạch, làm ra kiểu Lăng Tử Yên không thích đứa trẻ của cô ta, muốn để cô ta quỳ trên thủy tinh, để Chung Khải Trạch ghét cô.

Bây giờ, Lăng Tuyết Lan muốn để cho mọi người hiểu nhầm cô là một người có lòng ghen tỵ rất nặng, là một người phụ nữ độc ác tàn nhẫn.

Hơn nữa lần này, Lăng Tuyết Lan quyết định không cần đứa con này nữa, cô ta muốn để mọi người hiểu nhầm Lăng Tử Yên cô là một người phụ nữ có lòng dạ rắn rết, đến cả một đứa trẻ cũng không tha.

Lăng Tuyết Lan dám gây náo loạn trong hôn lễ của mình như vậy, Lăng Tử Yên không tin Chung Khải Trạch không biết.