36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 116: Yên của anh không phải là người như vậy (2)



“Lăng Tử Yên, đứa bé trong bụng Lăng Tuyết Lan là của tôi.”

Gương mặt Chung Khải Trạch lộ rõ vẻ tuyệt vọng, nhìn cô nói: “Các người đều bị Mã Phú Thiên lừa rồi. Nếu đứa nhỏ trong bụng Lăng Tuyết Lan không phải của tôi, liệu tôi có cưới cô ấy không? Lăng Tử Yên, tôi biết cô hận tôi, cũng hận cô ấy, nhưng ngày hôm nay cô lại cãi nhau với cô ấy ngay trong hôn lễ của chúng tôi, hơn nữa, cô còn phát nội dung cuộc cãi vã lên loa cho mọi người biết, cô tưởng rằng cô có thể phá hoại tình cảm của chúng tôi sao?"

“Tôi không cố ý cãi nhau với cô ta, cũng không phải tôi cho phát nội dung cuộc trò chuyện lên loa. Về phần người đó là ai, trong lòng anh hẳn biết rất rõ.”

Lăng Tử Yên nhất định không chịu mang tiếng oan thay cho Lăng Tuyết Lan. Cô vươn tay ôm cổ Kỳ Minh Viễn: "Ông xã, chúng ta đi thôi, em không muốn ở đây một giây một phút nào nữa."

"Lăng Tử Yên, cô lại dám kiêu ngạo như vậy sao? Khi cô mang thai đứa con đầu lòng của chúng ta, tôi đã nói tôi sẽ lấy cô, để cô có thể sinh đứa nhỏ, nhưng cô sống chết không chịu đồng ý. Cô nói cái gì mà vẫn còn đang học đại học, không thể sinh con, còn giấu diếm đi phá thai. Bây giờ cô không thể sinh con được nữa, nên cô liền trách mắng tôi đối xử tốt với Lăng Tuyết Lan. Lăng Tử Yên, tại sao cô không trách chính bản thân cô mới là người không biết điều?”

Chung Khải Trạch xông tới, nhìn bóng lưng của Lăng Tử Yên đang được Kỳ Minh Viễn ôm lấy, anh ta hét lớn: "Lăng Tử Yên, cô là một con đàn bà đê tiện không thể sinh con. Kỳ Minh Viễn, chị gái của anh cũng không thể sinh con, cả nhà các người đều đoạn tử tuyệt tôn, có nhiều tiền như vậy để làm cái quái gì chứ? Ha ha ha."

Lăng Tử Yên nghe vậy liền vô cùng tức giận, cô giận dữ vùng ra khỏi vòng tay Kỳ Minh Viễn, định xông đến Chung Khải Trạch, nhưng Kỳ Minh Viễn đã ôm chặt lấy cô.

"Kỳ Minh Viễn, anh buông tay ra. Nếu hôm nay em không cho anh ta mấy cái tát, em sẽ có lỗi với người mẹ đã sinh ra em. Anh ta là cái thá gì cơ chứ, anh ta dựa vào cái gì mà sỉ nhục em cơ chứ?" Lăng Tử Yên vừa giãy dụa, vừa chảy nước mắt, toàn thân giận dữ đến run cả người.

“Ngoan nào, đánh nhau là chuyện của đàn ông.”

Kỳ Minh Viễn sống chết ôm chặt lấy cô, tốc độ đi về phía xe tăng nhanh rất nhiều, bóng lưng anh hiện lên sự lo âu, sốt ruột, khiến Chung Khải Trạch tưởng rằng Kỳ Minh Viễn đang lo sợ, chột dạ, trong lòng vô cùng đắc ý.

Anh ta nói rồi, Kỳ Minh Viễn là cái thá gì cơ chứ, dám sỉ nhục anh ta, vậy thì để anh ta lôi hết chuyện xấu của nhà họ Kỳ ra nói cho tất cả mọi người biết, để xem Kỳ Minh Viễn còn dám hung hăng càn quấy nữa không?

Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên chẳng mấy chốc đã đi đến bên chiếc xe Lincoln của anh, người lái xe nhìn thấy hai bọn họ, vội vàng xuống xe và mở cửa cho họ.

“Em ở đây đợi anh.”

Sau khi Kỳ Minh Viễn đưa Lăng Tử Yên ngồi xuống xe, anh cười an ủi cô một lúc, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, đặt vào tay cô: Em muốn đánh anh ta đến mức nào? Anh đi xả giận giúp em. "

Lúc này, sự kích động trong lòng Lăng Tử Yên đã dịu đi nhiều, một tay cô ôm áo khoác của Kỳ Minh Viễn, tay kia nắm chặt lấy cánh tay anh: "Bỏ đi Minh Viễn, chúng ta cần gì phải chấp nhặt với một con chó chứ, cứ coi như anh ta lên cơn dại đi."

“Ngoan.”

Kỳ Minh Viễn nghe vậy liền nở mọt nụ cười nhẹ, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, sau đó hỏi cô: “Vừa rồi có gặp bà nội không?"

“Bà nội.”

Lúc này Lăng Tử Yên mới chợt nhớ ra, bà vẫn còn ở phòng nghỉ của cô dâu. Lăng Sở Tiêu và Lăng Hồng Hy đã đưa Lăng Tuyết Lan đến bệnh viện. Lúc nãy Vệ Tư Dung còn tìm cô cãi nhau một trận, bà ta biết người cô quan tâm nhất chính là bà nội, nói không chừng bà ta sẽ đến tìm bà nội cô xả giận.

Nghĩ đến đây, Lăng Tử Yên liền nắm chặt lấy tay Kỳ Minh Viễn: "Minh Viễn, chúng ta phải quay về đón bà nội, em không thể đứng nhìn Vệ Tư Dung gây khó dễ cho bà."

“Em ngoan ngoãn ngồi ở trong xe đợi anh, anh đi đón bà." Kỳ Minh Viễn không muốn để Lăng Tử Yên tiếp tục hứng nhận những ánh mắt đầy hoài nghi của quan khách, anh vươn tay vỗ vai cô.

“Được rồi, em sẽ ở trong xe đợi anh.”

Lăng Tử Yên đối với Kỳ Minh Viễn vô cùng an tâm, vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cô quên mất bà nội, may mà Kỳ Minh Viễn vẫn nhớ ra, nhắc nhở cô, có thể thấy rằng Kỳ Minh Viễn từng giờ từng phút đều quan tâm đến cô, khắc ghi mọi chuyện của cô trong lòng.

Kỳ Minh Viễn đóng cửa xe lại, nói với tài xế bên cạnh: "Bảo vệ mợ chủ thật tốt."

“Cậu Lăng yên tâm.” Người lái xe cung kính đáp.

Lăng Tử Yên ngồi trong xe, dõi theo bóng lưng của Kỳ Minh Viễn đang đi vào bên trong khách sạn, cô bỗng có mọt cảm giác an tâm khó tả, dường như mọi buồn dọc, tức giận bị Lăng Tuyết Lan khơi mào khi nãy chưa hề xuất hiện.

Khách mời trong sảnh tiệc không ai rời đi, khi xảy ra chuyện như thế này, mọi người đều thảo luận vô cùng hào hứng.

Nếu nhà chủ không đến, thì cũng không định rời đi, dù sao quà cáp cũng đã tặng rồi, không ở lại đây ăn một bữa, thì thật đáng tiếc, huống hồ, lại có một vở kịch hay ho như vậy để bọn họ thảo luận rôm rả nữa.

Vì vậy, khi Kỳ Minh Viễn quay lại sảnh tiệc lần nữa, các khách mời đều vô cùng sững sờ.

Bọn họ không ngờ rằng Kỳ Minh Viễn sẽ trở lại, cả hội trường vốn nhao nhao như một cái chợ, trong phút chốc liền trở lên yên lặng, thậm chí một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Tuy nhiên, Kỳ Minh Viễn không thèm để ý đến bọn họ, anh bước nhanh qua đám đông, đi lên cầu thang, đi thẳng đến phòng nghỉ của cô dâu, anh vừa vặn nắm cửa, liền phát hiện cửa đã bị khóa.

Kỳ Minh Viễn cau mày, xoay người đi xung quanh tìm Vệ Tư Dung nhưng không thấy.

Bà Lăng lại bị nhốt bên trong, Kỳ Minh Viễn rất lo lắng, nhấc chân đạp thẳng vào cửa, cửa bị một lực cực lớn tác động, liền bị hỏng, Kỳ Minh Viễn nhanh chóng mở chốt cửa. ngôn tình hài

“ Kỳ Minh Viễn, không phải cậu đã đi rồi sao?" Vệ Tư Dung ở đằng sau cửa trông thấy Kỳ Minh Viễn đi vào liền vô cùng căng thẳng.

“Bà đang làm gì bà nội vậy?” Gương mặt Kỳ Minh Viễn liền trở nên u ám.

Anh bước tới, nâng tay bà cụ lên, liền thấy trên đó có mấy cái lỗ nhỏ bị đâm thủng từ mu bàn tay xuyên qua lòng bàn tay, màu tươi đang không ngừng chảy.

"Đau, đau." Dương Thư Huệ giống như một đứa trẻ, giơ tay lên, nước mắt chảy ra từ đôi mắt già nua, bộ dạng vô cùng đáng thương.

“Dám ngược đãi người già ư? Được rồi, tốt lắm, chuyện này, tôi sẽ không để yên đâu.”

Kỳ Minh Viễn không thể tưởng tượng được rằng, nếu Lăng Tử Yên nhìn thấy người bà mà cô thương yêu nhất bị Vệ Tư Dung ngược đã như vậy sẽ đau lòng biết nhường nào.

Kỳ Minh Viễn xoay người, dìu bà cụ đến bên chiếc xe lăn, bước chân gấp gáp bước đẩy xe ra ngoài.

“ Kỳ Minh Viễn, cậu định đưa mẹ tôi đi đâu?” Vệ Tư Dung vội vàng đuổi theo, trong lòng bắt đầu hoảng hốt.

Bao năm qua, bà ta đã ngược đãi Dương Thư Huệ vô cùng thận trọng, hôm nay bà ta thực sự đã bị chọc tức, nên mới làm như vậy, nhưng bà ta không thể ngờ rằng lại bị Kỳ Minh Viễn trông thấy, càng không ngờ rằng, anh lại đưa Dương Thư Huệ đi.

Nếu Kỳ Minh Viễn đem chuyện này nói với Lăng Sở Tiêu thì sao?

Một người con hiếu thuận như Lăng Sở Tiêu chắc chắn sẽ ly hôn bà ta.

Vệ Tư Dung đã có tuổi, bà ta không thể ly hôn với Lăng Sở Tiêu, bị đuổi ra khỏi nhà.

“ Kỳ Minh Viễn, anh thả bà nội tôi ra.” Chung Khải Trạch trông thấy Kỳ Minh Viễn đang đưa bà nội đi, trong lòng liền nổi lên một cảm giác chán ghét, tiến lên ngăn anh lại.

Tóm lại, ngày hôm nay anh ta vừa mất mặt vừa mất nhà, anh ta sẽ không để Kỳ Minh Viễn muốn làm gì thì làm được.

Chẳng phải người mà Lăng Tử Yên lo lắng nhất chính là bà nội của cô ta sao, vậy thì Chung Khải Trạch anh nhất định không thể để Kỳ Minh Viễn đưa bà đi được.

"Bà nội của anh? Anh có tư cách gọi bà ấy một tiếng bà nội sao?" Kỳ Minh Viễn ôm lấy Dương Thư Huệ, không thèm liếc nhìn Chung Khải Trạch một cái.

“Kỳ Minh Viễn, anh là cháu rể của bà, vậy chẳng lẽ tôi không phải sao? Anh lập thả bà xuống cho tôi." Chung Khải Trạch chặn trước mặt Kỳ Minh Viễn, không cho anh đem người đi.

“Buông mẹ chồng tôi ra.” Vệ Tư Dung không dám để Kỳ Minh Viễn đưa Dương Thư Huệ đi, bà ta sợ rằng đích thân Lăng Sở Tiêu sẽ đến nhà họ Kỳ đón Dương Thư Huệ, khi đó Kỳ Minh Viễn sẽ đem chuyện bà ta ngược đãi mẹ chồng tố cáo cho ông ta.

Đến lúc đó, gia đình bọn họ, sẽ nhà tan cửa nát.

“Bà ơi, bà làm sao vậy?”

Lúc này, Lăng Tử Yên đang ngồi trong xe liền trông thấy bàn tay Dương Thư Huệ đang chảy máu, cô không ngồi yên được nữa, vội vàng mở cửa xe, chạy đến bên Kỳ Minh Viễn, trông thấy bàn tay dính đầy máu của bà, cô liền sốt sắng hỏi: "Kỳ Minh Viễn, bà nội bị làm sao vậy?"

“Là do bà ta đâm.”

Kỳ Minh Viễn nhìn Vệ Tư Dung: “Lúc anh đạp cửa ra, bà ta đang lấy cây kim thép đâm bà nội.

"Ngậm máu phun người. Bà ấy là mẹ chồng của tôi, sao tôi lại đâm bà ấy? Cậu đừng có vu oan cho người tốt."

Vệ Tư Dung thấy Kỳ Minh Viễn dám ở trước mặt bao nhiêu người nói rằng bà ta ngược đãi Dương Thư Huệ liền trở nên luống cuống, giả bộ là nạn nhân, lên tiếng giải thích: "Cậu hận tôi nói rằng Lăng Tử Yên đẩy Lăng Tuyết Lan ngã, vì vậy mới đổ oan cho tôi, đúng không? Kỳ Minh Viễn, tôi sẽ kiện cậu tội bôi nhọ danh phẩm người khác."