36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 117: Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy



"Chúng ta đi thôi, em muốn xem bà ta có thể làm được cái trò chống gì." Lăng Tử Yên ôm lấy cánh tay của Kỳ Minh Viễn, cô hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến những lời dọa nạt của Vệ Tư Dung.

Kỳ Minh Viễn chỉ lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái, ôm lấy Dương Thư Huệ, xoay người rời đi.

"Kỳ Minh Viễn, cậu đứng lại cho tôi." Vệ Tư Dung đuổi theo anh.

“Chung Khải Trạch, đây là bà nội của tôi, là người có quan hệ máu mủ ruột già với tôi, anh là cái thá gì cơ chứ?” Lăng Tử Yên không để Kỳ Minh Viễn lên tiếng trước, gương mặt cô lộ rõ vẻ chán ghét, nhìn chằm chằm Chung Khải Trạch.

Họ muốn giữ bà cụ lại nhưng mục đích nhất định không phải để chăm sóc tốt cho bà, nhìn đôi bàn tay bị đâm thủng của bà nội, trong lòng Lăng Tử Yên như có hàng vạn mũi kim đâm vào, cô đối với Chung Khải Trạch và Vệ Tư Dung càng thêm căm hận.

"Lăng Tử Yên, cô cũng có là cái thá gì đâu? Một người phụ nữ không thể sinh con." Vẻ mặt của Lăng Tử Yên đã khiến Chung Khải Trạch vô cùng tức giận.

Người phụ nữ này đã từng ngoan ngoãn phục tùng anh ta, luôn ngậm bồ hòn làm ngọt, bây giờ lại dám coi anh ta không ra gì sao?

Điều này là không thể, với tính cách của Lăng Tử Yên, cô lẽ ra phải khóc lóc, cầu xin anh ta, xin anh ta đừng vứt bỏ cô nữa mới đúng. Mọi chuyện lẽ ra không nên trở thành cục diện như ngày hôm nay.

"Chúng ta đi thôi, không cần phải ở đây đôi co với một lũ điên." Lăng Tử Yên lười nhác không thèm để ý đến đám người Chung Khải Trạch, cầm lấy tay Kỳ Minh Viễn, xoay người rời đi.

Chung Khải Trạch muốn xông lên chặn bọn họ lại, nhưng tài xế rất nhanh đã chạy đến trước mặt anh ta, ngăn anh ta lại: "Anh Chung, tôi khuyên anh nên dừng lại."

“Mày là cái mẹ gì chứ?” Chung Khải Trạch cảm thấy lòng tự tôn của anh ta bị tổn thương nghiêm trọng.

Anh ta vươn tay định đánh người tài xế.

Thân thủ tài xế của Kỳ Minh Viễn không thể xem thường. Ngay lúc nắm đấm của Chung Khải Trạch lao đến, anh ta chỉ cần nghiêng đầu là có thể tránh được.

Trong giây tiếp theo, nắm đấm mạnh mẽ của anh ta cũng đập mạnh vào cằm Chung Khải Trạch, dường như khiến anh ta răng môi lẫn lộn.

"Ối. Sao lại đánh người rồi?" Lữ Tú Anh nhìn thấy con trai mình bị người khác đánh liền xông tới.

“Không có bản lĩnh, tất nhiên sẽ bị kẻ khác đánh.” Khóe miệng tài xế nhấc lên, lạnh lùng liếc nhìn những ngýời đang vây quanh, xoay người, đuổi theo Kỳ Minh Viễn.

Khi anh bước tới cửa Lincoln, người tài xế mở cửa giúp anh, để anh đưa bà cụ vào trong xe.

"Lăng Tử Yên, cô là một con đĩ, một con đàn bà lăng loàn. Kỳ Minh Viễn, mày chẳng qua chỉ là nhặt được một con đàn bà mà tao vứt đi thôi. Mày vênh váo cái mẹ gì chứ? Con đàn bà trong tay mày, chỉ là một món đồ mà tao đã chơi chán ngấy rồi." Chung Khải Trạch vừa đứng dậy, vừa xông tới Kỳ Minh Viễn mà gào thét ầm ĩ.

Sắc mặt Kỳ Minh Viễn tối sầm lại, anh đưa tay đặt lên vai Lãng Tử Yên: "Em lên xe trước đi."

“ Kỳ Minh Viễn, anh định làm gì?”

Lăng Tử Yên nhận thấy sắc mặt anh thay đổi, lo lắng nắm lấy tay anh: "Anh ta chỉ là một con chó điên thôi, chúng ta cần gì phải chấp nhặt với anh ta chứ?"

“Em lên xe trước đi.” Kỳ Minh Viễn vươn tay ấn vai cô xuống, thái độ không cho phép cô phản kháng.

"Anh đừng làm càn.” Lãng Tử Yên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống xe, nhưng vẫn lên tiếng nhắc nhở anh.

“Yên tâm.” Kỳ Minh Viễn gật đầu với cô, đóng cửa lại, ra hiệu cho tài xế khóa cửa, tài xế gật đầu, dùng chìa khóa xe khóa cửa lại.

Kỳ Minh Viễn sải bước về phía Chung Khải Trạch.

Chung Khải Trạch nhìn thấy Kỳ Minh Viễn đang rảo bước về phía mình, trong đầu anh ta theo chợt nhớ lại hai lần trước bị Kỳ Minh Viễn đá vào người, cả hai lần đó đều khiến anh ta đau đến mức cảm thấy mọi chuyện còn vừa mới đây thôi, bất giác theo bản năng lùi lại vài bước.

Nhưng Kỳ Minh Viễn nào có để anh ta dễ dàng chạy trốn như vậy, ngay khi Chung Khải Trạch xoay người toan bỏ chạy, đôi chân dài của anh đá tới, với sức mạnh, với khí thế, và đôi chân dài thẳng tắp ấy của anh, cho dù có là kẻ bị anh đánh cũng không kịp phản ứng.

Các quan khách là nữ giới đứng ở bên ngoài thấy vậy đều đặt hai tay trước ngực, sắc mặt đầy vẻ kích động, hai mắt long lanh, trái tim dường như đập mạnh hơn bao giờ hết.

Không một ai thương cảm cho Chung Khải Trạch, cũng không một ai cảm thấy hành động của Kỳ Minh Viễn là độc ác.

Còn bên đó, sau khi Kỳ Minh Viễn đạp ngã Chung Khải Trạch, liền lôi anh ta dậy, nắm đấm mạnh mẽ của anh liên tục giáng xuống gương mặt của Chung Khải Trạch.

Tên cặn bã này, dám chửi vợ của anh như vậy, dám sỉ nhục bản thân anh, nếu anh không đích thân dạy dỗ tên cặn bã này thì có đáng mặt đàn ông không?

"Trời ạ, sao cậu lại có thể đánh người chứ?”

Lữ Tú Anh đứng một bên, muốn bước tới đển ngăn cản, nhưng không biết phải làm thế nào, cuối cùng nhìn thấy Chung Đức Hải đi tới, nhanh chóng kéo chồng bà ta lại để cầu cứu: "Ông Chung, phải làm sao bây giờ? Chúng ta báo cảnh sát đi."

"Còn chưa đủ xấu hổ hay sao mà còn báo cảnh sát?”

Không đợi Chung Đức Hải lên tiếng, Thiệu Tú Linh ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Tôi đã gặp qua những kẻ đần độn ngu ngốc, nhưng chưa từng gặp loại đàn ông nào ngu dốt như Chung Khải Trạch. Não cậu ta không chỉ có vấn đề mà nhân phẩm cũng chẳng ra làm sao. Nếu tôi là một người đàn ông, nghe thấy một kẻ như vậy buông lời sỉ nhục vợ mình mà lại không ra tay dạy dỗ hắn một bài học, thì tôi không còn mặt mũi nào mà sống nữa."

Lời nói của Thiệu Tú Linh rõ ràng là muốn chọc tức Lã Tú Anh, vừa rồi cô ta nghe rất rõ ràng, Chung Khải Trạch không chịu thua kém, còn dám mở miệng mắng chửi cô ta.

Nếu cô ta không nói vài lời đâm chọc người nhà họ Chung, thì không phải tác phong của Thiệu Tú Linh đây.

"Cô đang nói đỡ cho em trai nhà mẹ cô đúng không?" Lữ Tú Anh bị những lời nói của Thiệu Tú Linh chọc giận đến run cả người.

"Đủ rồi. Cãi nhau cái mẹ gì chứ."

Sắc mặt Chung Đức Hải sa sầm, hung hăng nhìn vợ mình, bước chân tiến về phía Kỳ Minh Viễn: "Kỳ Minh Viễn, là Khải Trạch nhà chú sai, cháu coi như nể mặt chú. "

“Ông ở trước mặt tôi còn có gì để tôi nể mặt sao?" Kỳ Minh Viễn nắm lấy cổ áo Chung Khải Trạch, quay đầu nhìn Chung Đức Hải, lên tiếng chất vấn.

"Chú..." Chung Đức Hải không còn gì để nói, nhìn đứa con trai bị đánh cho tơi bời, miệng đang không ngừng chảy máu, trong lòng vô cùng xót xa.

Kỳ Minh Viễn sợ máu chảy ra từ miệng Chung Khải Trạch vấy bẩn tay mình nên đã buông tay ra, không ai đỡ anh ta nên cả người anh ta ngã liền ngã xuống đất.

Kỳ Minh Viễn nhấc chân lên, không có chút ý định nào buông tha cho Chung Khải Trạch, ngay khi anh định giẫm chân lên người anh ta, một giọng nữ vang lên: "Kỳ Minh Viễn, đủ rồi. Anh đừng làm bẩn tay mình nữa."

Lạc Thanh Nhã tiến lên, mặc dù cô ta cũng cảm thấy rằng Kỳ Minh Viễn đánh Chung Khải Trạch rất hả giận.

Một thằng đàn ông cặn bã mở mồm ra mắng chửi người khác như anh ta, nhận phải bài học như vậy cũng là thích đáng lắm.

Nhưng Kỳ Minh Viễn đánh anh ta là vì Lăng Tử Yên, suy cho cùng đánh người cũng là không đúng.

Trong lòng Lục Thanh Nhã giờ đây đang vô cùng đố kỵ, không muốn nhìn Kỳ Minh Viễn bảo vệ Lăng Tử Yên như vậy nữa, vì vậy mới bước đến khuyên nhủ anh.

Kỳ Minh Viễn quay đầu nhìn Lạc Thanh Nhã, rồi thu chân lại, nhưng anh vẫn không cam lòng, không hờn giận hất tay Lạc Thanh Nhã ra, nhìn Chung Khải Trạch đang nằm trên đất, chật vật cố gắng đứng dậy.

Anh cất giọng lạnh lùng, từng chữ từng chữ một đều mang theo ngữ khí cảnh cáo: "Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Lần sau trước khi mở miệng, thì phải nghĩ cho kỹ, xem bản thân có chịu trách nhiệm được với những điều mình nói không."

Nói xong, anh quay người đi về phía xe của mình.

Lục Thanh Nhã đứng tại chỗ, tay cô ta vẫn giữ nguyên tư thế bị Kỳ Minh Viễn hất ra.

Cô ta vốn dĩ muốn nắm lấy cánh tay anh, khuyên nhủ anh, nhưng không ngờ rằng anh lại hất tay cô ta ra, anh đang vứt bỏ cô ta đúng không?

Anh không thích cô ta hay là anh nhớ lại chuyện mình chọc giận ông chủ kia lúc trước?

Lục Thanh Nhã dường như có tật giật mình, bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Cửa xe Lincoln bị Kỳ Minh Viễn mở ra, Lăng Tử Yên vội vàng nhìn về hướng cửa, sau khi anh ngồi vào, cô nhanh chóng cầm lấy tay anh, trong lòng vô cùng thương xót, nói: "Anh đánh anh ta làm gì? Tay anh không đau sao?"

Giọng điệu của cô đầy tức giận nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc.

“Không đau bằng nỗi đau của anh đối với em.” Kỳ Minh Viễn vươn tay ôm lấy Lãng Tử Yên vào lòng, nghĩ đến chuyện Chung Khải Trạch dám ở trước mặt bao nhiêu người như vậy sỉ nhục cô, anh lại hận không thể băm anh ta thành trăm ngàn mảnh.