36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 118: Tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy (2)



Lăng Tử Yên cảm thấy trong lòng ấm áp, tựa vào trong lồng ngực của anh.

Kiếp này được người đàn ông này thương yêu là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô.

Kỳ Minh Viễn ôm lấy cô, nhưng ánh mắt có chút thâm trầm, tựa như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu sau anh mới buông cô ra, tìm hộp thuốc, nói với cô: "Bôi thuốc cho bà nội trước đã."

Lăng Tử Yên gật đầu, trước đây cô cũng muốn bôi thuốc cho bà nội nhưng không biết hộp thuốc ở đâu, lại lo lắng rằng anh vẫn còn đang ở bên ngoài nên cô cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, đến khi anh quay lại thì bà nội đã ngủ rồi.

“Để em làm cho.”

Lăng Tử Yên đứng dậy ngồi bên cạnh bà nội, nhận lấy hộp thuốc từ tay Kỳ Minh Viễn, mở ra, lấy một chiếc tăm bông y tế từ trong đó ra, tẩm một ít Iodophor rồi nhẹ nhàng bôi lên tay của Dương Thư Huệ, vừa bôi vừa thổi, để giảm đau do iodophor gây ra.

Nhưng bà cụ vẫn rên rỉ và nói đau quá.

Lăng Tử Yên rất đau lòng, hai mắt đỏ hoe an ủi bên tai bà cụ: "Không sao đâu bà ơi, lát nữa sẽ ổn thôi, Tử Yên thổi một chút bà sẽ hết đau ngay."

"Thổi một chút, thổi một chú." Dương Thư Huệ gượng gạo thúc giục Lăng Tử Yên thổi giúp mình.

“Được, thổi một chút.”

Lăng Tử Yên đau lòng đến muốn khóc, vừa bôi thuốc cho Dương Thư Huệ vừa nhẹ nhàng thổi cho bà cụ. Kể cả khi bôi thuốc xong, cô vẫn không ngừng giúp Dương Thư Huệ thổi vết thương đến khi bà cụ từ từ ngủ, không kêu đau nữa.

Lăng Tử Yên thu dọn hộp thuốc, sau đó thấy khớp tay của Kỳ Minh Viễn vẫn còn sưng đỏ, trong lòng cảm thấy vừa đau lòng vừa áy náy.

Nắm lấy tay anh, cô tự trách mình nói: “Em xin lỗi, Kỳ Minh Viễn, em chỉ lo quan tâm bà, tay của anh chắc là đau lắm. "

“Cô gái ngốc.”

Kỳ Minh Viễn nhếch khóe miệng, vẻ mặt thoải mái tràn đầy chiều chuộng cô: "Anh không sao, vết thương thế này có là gì chứ.”

“Để em xoa cho anh.” Hẳn là anh đánh quá sức rồi mới thành ra như thế.

Lăng Tử Yên vô cùng đau lòng, bàn tay nhỏ mềm mại bắt đầu nhẹ nhàng xoa tay cho anh.

“Được rồi, cảm ơn bà xã.” Kỳ Minh Viễn mỉm cười cúi người hôn lên môi cô.

“Bà nội ở đây đó.” Lăng Tử Yên nhanh chóng tránh ra.

Kỳ Minh Viễn liếc nhìn bà nội đang ngủ say, mặc dù bà cụ ngủ say nên không nhìn thấy, nhưng anh vẫn ngượng ngùng khi thân mật với cô trước mặt các trưởng bối, nên thành thật ngồi sang một bên, hưởng thụ bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng xoa bóp các khớp ngón tay anh.

Cả hai đều không nghĩ tới chuyện tiếp theo trong sảnh tiệc, huống chi Chung Khải Trạch và Lăng Tuyết Lan sẽ như thế nào, đây không phải là điều họ quan tâm, họ chỉ quan tâm đến bàn tay của Dương Thư Huệ, cùng với việc sau khi Lăng Sở Tiêu biết Vệ Tư Dung ngược đãi Dương Thư Huệ thế nào, sẽ phải an bài bà cụ ra sao.

Sau hơn một giờ, xe dừng lại ở bệnh viện Hoàn Mỹ, bởi vì không mang theo xe lăn của Dương Thư Huệ.

Trước Kỳ Minh Viễn đích thân bế bà cụ xuống xe, trực tiếp đến khoa chấn thương, để y tá chuyện nghiệp xử lý xong vết thương cho Dương Thư Huệ, sau đó thì làm một vài kiểm tra cho bà cụ, phát hiện trên người bà cụ còn mấy vết thương khác, đều rất nhỏ, cũng là do kim đâm vào.

“Bà ta thực sự quá ghê tởm.” Lăng Tử Yên tức giận đập mạnh vào giường bệnh của Dương Thư Huệ.

“Sau này để bà nội ở lại với chúng ta.”

Kỳ Minh Viễn nắm tay cô: “Đừng tức giận, chuyện này sẽ không bỏ qua như vậy đâu."

Lăng Tử Yên quay lại nhìn anh, ngoan ngoãn gật đầu.

Buổi tối hai người đưa Dương Thư Huệ trở về Hương Lan Uyển.

Sau chuyện xảy ra buổi chiều, tinh thần của Lăng Tử Yên đã thanh tĩnh lại, cũng cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa hôm cũng không ngủ trưa nên sau khi ăn cơm tối, hai người quyết định trở về phòng nghỉ ngơi.

“Để bà nội ngủ ở phòng chủ nhân trên lầu ba đi, đó là phòng anh để riêng cho bà nội, nhưng bà ấy hẳn là không biết đến, bây giờ sẽ để bà nội ở, có thể dùng thang máy để lên xuống cầu thang.” Kỳ Minh Viễn vừa nói vừa thu dọn bàn ăn.

“Được.”

Lăng Tử Yên gật đầu, quay sang Dương Thư Huệ nói: “Bà ơi, chúng ta về phòng nghỉ ngơi nhé?

“Trương có ở đây không?” Hai mắt Dương Thư Huệ vô thần nhìn Lăng Tử Yên.

“Dì Trương cũng sắp tới rồi, chúng ta lên tắm trước được không?” Lăng Tử Yên rất mệt mỏi, muốn tắm cho bà nội trước.

Khi dì Trương đến thì để bà ấy ngủ trong phòng với bà nội.

“Được rồi.” Dương Thư Huệ gật đầu, há miệng ngậm miệng không biết mình đang thì thầm cái gì.

Lúc này Lăng Tử Yên mới đứng dậy đi về phía thang máy ở tầng một, đẩy chiếc xe lăn cô mua ở bệnh viện Hoàn Mỹ, tự mình cùng bà cụ đi lên tầng ba.

"Để em tắm cho bà nội, anh cũng đi tắm đi, hôm nay là một ngày mệt nhọc mà." Sau khi đỡ Dương Thư Hệ vào phòng tắm của khách, Lăng Tử Yên đẩy Kỳ Minh Viễn, bảo anh vào phòng ngủ chính để tắm.

“Được, anh tắm rửa sạch sẽ chờ em.” Kỳ Minh Viễn cười xấu xa nhìn cô, đưa tay bóp chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô.

“Không đứng đắn.” Lăng Tử Yên vỗ nhẹ vào tay anh, nhìn anh đi ra ngoài.

Đợi đến khi có tiếng cửa mở Lăng Tử Yên mới quay trở lại, nước trong bồn tắm cũng đã đổ đầy, sau khi Lăng Tử Yên đỡ Dương Thư Huệ qua, dịu dàng nói với bà cụ: "Bà nội, chúng ta đi tắm nhé? Sau khi tắm xong sẽ rất thoải mái."

"Được rồi, tắm đi, bà thích tắm nhất." Dương Thư Huệ gật đầu.

Lăng Tử Yên giúp bà cụ cởi bỏ quần áo, đỡ bà cụ ngồi vào trong bồn tắm, bắt đầu tắm rửa cho bà cụ.

Khi gần xong việc, Kỳ Minh Viễn dẫn dì Trương tới.

“Cô Tử Yên, tôi tới rồi.” Dì Trương vừa đến đã giúp Lăng Tử Yên đỡ Dương Thư Huệ lên giường.

“Dì Trương, phiền dì rồi.”

Sau khi đỡ bà nội nằm xuống giường, Lăng Tử Yên hỏi dì Trương: "Dì ăn cơm tối chưa?"

“Còn chưa ăn.” Dì Trương xấu hổ nói.

"Vậy dì đi ăn tối trước đi. Tối nay uất ức dì ngủ trên giường gấp rồi. Ngày mai bọn cháu sẽ cho người lắp giường trong phòng của bà nội cho dì. Từ nay về sau dì và bà sẽ sống ở đây." Lăng Tử Yên nói với dì Trương sắp xếp của mình.

“Được, không sao đâu.” Dì Trương gật đầu, dù sao tiền lương của bà ấy cũng là do Lăng Tử Yên trả, Lăng Tử Yên kêu bà ấy làm ở đâu thì bà ấy sẽ làm ở đó.

"Cháu để hai món trong tủ lạnh cho dì. Dì mở lò vi sóng hâm nóng một chút rồi ăn cơm tối đi đã, để tôi nói chuyện với bà nội một chút." Lăng Tử Yên tỏ ý muốn dì Trương đi xuống trước.

“Vậy tôi đi trước.” Dì Trương lúc này mới đi ra cửa.

Kỳ Minh Viễn vẫn chưa rời đi, anh đã đi tắm nhưng Lăng Tử Yên vẫn chưa, cô đã thay quần áo lúc về nhà một lần rồi, nhưng lúc tắm cho Dương Thư Huệ thì cả người đầy mồ hôi, ngay cả quần áo cũng ướt, nên anh mới nói với cô: "Em đi tắm chút đi, đừng để bị cảm, để anh nói chuyện với bà nội cho."

“Được, vậy em đi trước.” Lăng Tử Yên cũng cảm thấy trên người nặng mùi mồ hôi nên giao bà nội cho Kỳ Minh Viễn rồi tự mình đi tắm rửa.

Sau khi tắm xong, lại đến tầng ba nhìn một lần, dì Trương cũng ăn cơm rồi trở về.

Dương Thư Huệ đã ngủ rồi, thấy Lăng Tử Yên cứ ngáp liên tục, dì Trương nói với họ: “Hai người cũng đi ngủ đi, để tôi chăm sóc bà cụ."

“Được rồi, làm phiền dì Trương.”

Lăng Tử Yên quả thực đã rất mệt mỏi, nên cùng Kỳ Minh Viễn trở về phòng.

Sau khi hai người nằm xuống, Lăng Tử Yên ôm lấy anh, có chút nghi ngờ hỏi: "Hôm nay em thực sự không có đẩy cô ta."

“Anh biết.” Kỳ Minh Viễn ôm chặt lấy cô.

Cô là người thế nào, anh biết rất rõ ràng, Lăng Tuyết Lan là phụ nữ có thai, cô sẽ không làm chuyện như thế với Lăng Tuyết Lan.

“Kỳ Minh Viễn, tại sao anh lại tin em như vậy?” Lăng Tử Yên khó hiểu, cô quen biết Kỳ Minh Viễn cũng không lâu, nhưng dường như anh biết rất rõ về cô.