36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 126: Lăng Tử Yên, đừng sợ, có anh ở đây (2)



“Quên đi, chỉ là một đứa trẻ con mà thôi, chúng ta cần gì phải so đo tính toán với một đứa trẻ chứ?”

Lăng Tử Yên lấy trong túi ra vài tờ giấy ăn, lau sạch vết bẩn trên mặt, may mà trên quần áo chỉ dính một chút lòng trắng trứng, không thì sẽ khó mà lau sạch.

Cô sửa soạn lại quần áo xong, quay sang nói với Bùi Ngọc Trân: "Chúng ta vào lớp trước đi, lát nữa tôi sẽ hỏi thăm tình hình của em học sinh đó sau. Nếu đúng là Lăng Tuyết Lan dạy hư học sinh, vậy thì chúng ta phải uốn nắn lại tư tưởng của em ấy."

“Được rồi, lên lớp trước đã.”

Trong lòng Bùi Ngọc Trân có rất nhiều điều muốn hỏi Lăng Tử Yên, nhưng cô ta vẫn biết rằng đã đến giờ vào lớp, vươn tay vỗ vai Lăng Tử Yên, an ủi cô: "Đừng có suy nghĩ nhiều, tôi tin cô không phải người như vậy."

“Cảm ơn cô, Bùi Ngọc Trân.” Lăng Tử Yên nở nụ cười với Bùi Ngọc Trân, hai người họ cùng đi về phía hành lang lớp học, bắt đầu lên lớp.

Sau khi dạy xong lớp ba, Lăng Tử Yên lại dạy đến lớp Năm, dạy xong thì đến giờ ra chơi, định ở phòng giáo vụ nghỉ ngơi một lát, nhưng chợt có học sinh đến tìm cô.

“An Giai Ninh, con tìm cô có chuyện gì vậy?" Lăng Tử Yên cười hỏi cô bé.

“Thưa cô, con có chuyện muốn hỏi cô." An Nguyệt Minh lấy hết can đảm nói ra mục đích của mình.

“Được rồi, con hỏi đi.” Lăng Tử Yên cầm vở bài tập ngồi xổm xuống, giữ nguyên độ cao bằng An Nguyệt Minh, nhìn cô bé đáp.

"Cô Lăng, câu hỏi này không liên quan đến vấn đề học tập, là mẹ của con bảo con đi hỏi cô. Con có thể hỏi cô không ạ? Thực ra con cũng muốn biết." An Nguyệt Minh dường như có chút sợ sệt.

“Không sao đâu, con hỏi đi, nếu như có thể trả lời, cô sẽ trả lời cho con nghe." Lăng Tử Yên cười với cô bé, trong lòng cô biết rõ rằng An Nguyệt Minh muốn hỏi chuyện gì.

Điều mà An Gia Ninh muốn hỏi nhất định có liên quan đến chuyện ngày hôm kia, bởi vì video chỉ mới xuất hiện vào tối hôm qua, ngày hôm qua chỉ có giáo viên trong trường biết chuyện, hôm nay hẳn là đã truyền đến tai học sinh, nếu không em học sinh kia cũng sẽ không ném trứng vào người cô.

An Nguyệt Minh nghe thấy Lăng Tử Yên nói như vậy liền hỏi: "Cô Lăng, tối hôm qua con thấy mẹ con đang xem video, cô tiên mặc váy màu tím trong video có phải là cô không ạ? Sao cô lại đẩy cô giáo Lăng Tuyết Lan ngã ạ? Mẹ con bảo con đến trường học hỏi cô, liệu có phải đúng là cô đã đẩy cô giáo Lăng Tuyết Lan ngã không? Nghe nói em bé trong bụng cô ấy cũng chết rồi."

Lăng Tử Yên đau lòng đưa tay ra xoa đầu An Nguyệt Minh, phát hiện những học sinh khác cũng thập thò ở bên ngoài đợi cô trả lời.

Lăng Tử Yên đứng dậy, nói với bọn trẻ: “Các con có nhớ lần trước cô dạy các con môn Tiếng Việt, cô có kể cho các con nghe câu chuyện giữa Khổng Tử và đệ tử Nhan Hồi của ông ấy không?"

“Nhớ ạ.”

An Nguyệt Minh giơ tay lên, sau khi được ánh mắt đồng ý của Lăng Tử Yên, cô bé tiếp tục nói: “Có một khoảng thời gian Khổng Tử rất nghèo, những đồ đệ của Khổng Tử rất thương ông ấy, mỗi khi nấu cháo, họ sẽ để cháo lắng xuống một lúc, để Khổng Tử ăn phần cháo đặc ở phía trên, còn bọn họ sẽ ăn phần cháo loãng ở phía dưới.”

“Nhưng có một lần, gió thổi khiến cát bay vào trong nồi cháo, Nhan Hồi lo rằng Khổng Tử ăn không ngon miệng, liền múc phần cháo bị dính cát đổ đi, nhưng ông ấy lại cảm thấy lãng phí nên đã ăn phần cháo đó. Tử Lộ thấy vậy, tưởng rằng Nhan Hồi lén ăn cháo của sư phụ, liền nói với Tử Cống. Sau đó Tử Cống và Tử Lộ bèn đem chuyện này tố cáo với Khổng Tử. Khổng Tử cũng tin, nhưng cảm thấy Nhan Hồi không phải là loại người như vậy, liền gọi Nhan Hồi lại hỏi rõ ngọn ngành."

Nói đến đây, An Nguyệt Minh dường như hiểu ra điều gì đó, không tiếp tục nói nữa.

“Vì vậy, câu chuyện muốn nói với chúng ta rằng, những điều mà mắt chúng ta nhìn thấy, chưa chắc đã là sự thật.” Lăng Tử Yên nhìn An Nguyệt Minh đang xấu hổ cúi đầu.

"An Nguyệt Minh là một bạn nhỏ dũng cảm, dám đi tìm sự thật. Ngày hôm nay con đã dám đến hỏi cô, vậy thì cô cũng sẽ nói cho con biết, cô không đẩy cô giáo Lăng Tuyết Lan. Lúc đó, cô ấy bắt lấy tay của cô, cô biết cô ấy đang có em bé, vì vậy cô không dám động đậy, nhưng cô ấy không cẩn thận nên ngã về phía sau, cả cô và cô ấy đều bị ngã xuống cầu thang. Các em, mỗi khi chúng ta bắt gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ càng, nếu như trong lòng các con có khúc mắc, nhất định phải đi hỏi thật rõ ràng, phải dám nói lên suy nghĩ của mình."

“Cô giáo, con xin lỗi.” An Nguyệt Minh bật khóc, xin lỗi Lăng Tử Yên.

"Nguyệt Minh, con không sai, hôm nay con dám đến hỏi cô, là một hành động đúng đắn. Con có một trái tim chân chính, không chút mù quáng, mộ trái tìm dám đi tìm sự thật. Con hành động rất đúng."

Lăng Tử Yên mỉm cười,vỗ về cô bé. Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông báo hiệu đã đến giờ tập thể dục giữa giờ, Lăng Tử Yên nói với các học sinh khác: "Được rồi, các con mau đi tập thể dục giữa giờ đi."

Những học sinh khác không tiếp tục hỏi cô nữa, từng bạn một bước ra bên ngoài, đi tập thể dục giữa giờ.

Lăng Tử Yên quay trở lại bàn làm việc, bắt đầu chấm bài tập cho học sinh, rồi lại soạn giáo án, hoàn thành xong tất cả mọi việc đã là mười một giờ.

Lăng Tử Yên quyết định đến tòa nhà quốc tế Hải An, đến lúc đó, có thể vừa vặn cùng Kỳ Minh Viễn ăn cơm trưa.

“Cô giáo Lăng, cô có thư." Đúng lúc Lăng Tử Yên đi đến cổng trường, bảo vệ gọi cô lại, đưa cho cô một phong thư.

“Cảm ơn.” Lăng Tử Yên nhận lấy, cảm ơn bảo vệ, rồi vừa mở phong thư, vừa đi ra ngoài cổng trường.

Nhưng ngay khi Lăng Tử Yên mở ra, nhìn thấy những bức ảnh bên trong, cô sợ hãi đến mức hét lên: "A."

Hứa Minh Ưu nhìn thấy Lăng Tử Yên đi ra từ cổng trường, liền xuống xe, bật chợt nghe thấy tiếng hét của cô, cô ta vội vàng chạy tới.

Vì là người học võ, nên bước chân của Hứa Minh Ưu bước rất nhanh, không lâu sau, liền đi đến bên cạnh Lăng Tử Yên, nhặt những bức ảnh mà cô làm rơi xuống đất lên, sau khi nhìn qua một lượt, cô ta rất nhanh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hứa Minh Ưu quay đầu nhìn Lăng Tử Yên vẫn đang ngồi trên mặt đất, dưới ánh nắng mặt trời, sắc mặt cô trắng bệch, cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy, có thể thấy bị dọa đến hồn bay phách lạc.

Hứa Minh Ưu vội nhét những bức ảnh đó vào trong phong thư, vươn tay trấn an Lăng Tử Yên: "Chị Lăng, không sao đâu, chỉ là mấy tấm ảnh thôi, không cần sợ hãi. Chắc chắn là có kẻ giở trò quái đản."

“Trong đó là chị, là chị..."

Lăng Tử Yên chưa từng gặp qua chuyện như vậy, cô sợ hãi nắm lấy cánh tay Hứa Minh Ưu: "Còn có đứa trẻ đó nữa, khuôn mặt nó vô cùng ghê rợn, giống như, một con quỷ vậy. Em nói xem, đó liệu có phải là con của Lăng Tuyết Lan không?"

"Không sao, không sao, chỉ là ảnh thôi. Trên đời này làm gì có ma quỷ đâu. Đừng sợ. Bây giờ chúng ta đi tìm ông chủ, bất kể bọn yêu ma quỷ quái gì đi chăng nữa, ông chủ cũng sẽ đánh đuổi hết bọn chúng cho chị."

"Được, được, chúng ta đi tìm Kỳ Minh Viễn, chị muốn gặp anh ấy." Lăng Tử Yên nghĩ đến Kỳ Minh Viễn liền cảm thấy bình tĩnh hơn.

Cô vội vàng nắm lấy tay Hứa Minh Ưu, chạy đến bên xe của cô ta, không đợi cô ta mở cửa xe, cô đã vội vàng mở cửa xe ngồi vào trong

Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Lăng Tử Yên, Hứa Minh Ưu vô cùng lo lắng, vội vàng lái xe, đi thẳng đến tòa nhà quốc tế Hải An

“Kỳ Minh Viễn." Ngay khi nhìn thấy Kỳ Minh Viễn, Lăng Tử Yên không thèm nghĩ ngợi gì hết, vội vàng chạy đến, lao vào lòng anh.

"Có chuyện gì vậy?" Kỳ Minh Viễn lo căng thẳng ôm lấy vợ, ánh mắt đầy hồ nghi nhìn Hứa Minh Ưu.

Nếu như không có chuyện gì nghiêm trọng, Hứa Minh Ưu thường đưa cô đến cổng rồi rời đi.