36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 127: Lăng Tử Yên, đừng sợ, có anh ở đây (3)



“Có phải là Lăng Tuyết Lan không?” Sau khi Lăng Tử Yên nhìn thấy thì lập tức đoán được ai là người đã bỏ tiền thuê người đến hù dọa cô.

“Đúng vậy, đây là tên tài khoản Facebook của cô ta, cho nên chắc chắn là cô ta.”

Kỳ Minh Viễn thấy thân thể của cô vợ nhỏ nhà mình không còn run rẩy nữa thì trái tim vốn treo lơ lửng cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Tử Yên đừng sợ.”

“Em không sợ. Không phải cô ta muốn dọa em sợ sao, vậy thì em càng không làm theo ý muốn của cô ta.”

Lăng Tử Yên cuối cùng cũng thở ra một hơi, cảm thấy nỗi sợ hãi trước đó của cô quá nực cười. Dù sao thì đây cũng chỉ là trò đùa ác ý của Lăng Tuyết Lan, vậy mà cô lại sợ hãi đến như vậy.

“Như vậy mới đúng.”

Cuối cùng Kỳ Minh Viễn cũng yên tâm cười thoải mái, ôm chặt lấy cô gái nhỏ: “Anh biết Tử Yên của anh không phải là loại người dễ bị dọa sợ mà.”

“Em không có bị cô ta dọa sợ đâu.”

Trước đó Lăng Tử Yên còn chưa biết mục đích của đối phương, cô chỉ nghĩ rằng mình bị người khác ác ý nguyền rủa, cho nên trong lòng rất sợ hãi.

Nhưng bây giờ cô đã biết người đó là Lăng Tuyết Lan, biết Lăng Tuyết Lan cố tình làm như vậy để chọc giận cô, vì vậy cô không sợ nữa.

“Vợ của anh dũng cảm nhất.” Kỳ Minh Viễn mỉm cười vươn tay xoa xoa khuôn mặt của cô, đến lúc này khuôn mặt tái nhợt vì bị dọa sợ mới từ từ chậm rãi khôi phục đỏ ửng.

Kỳ Minh Viễn ôm lấy khuôn mặt của cô rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”

“Được.”

Trải qua náo loạn như vậy Lăng Tử Yên cũng cảm thấy đói bụng. Hai người cùng nhau đi vào phòng tắm tẩy rửa một chút, sau đó lại vào phòng để đồ thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái, xong xuôi mới cùng nhau đi xuống lầu.

Trong phòng ăn, Dương Thư Huệ đã đói bụng, dì Trương lo lắng cho bà cụ, vì vậy không đợi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên xuống đã để bà cụ ăn trước.

“Chào buổi tối bà nội, đồ ăn có ngon không?” Lăng Tử Yên đi tới, tươi cười chào hỏi bà cụ.

“Ngon, rất ngon.” Dương Thư Huệ nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi mới trả lời Lăng Tử Yên, dáng vẻ vui tươi như một đứa trẻ.

Thấy hai người đã đi xuống, quản gia cũng bảo người giúp việc dọn đồ ăn lên.

Hai người ăn cơm tối xong thì đẩy Dương Thư Huệ ra bên ngoài dạo, mãi cho đến khi trời tối hẳn mới trở về.

Bởi vì ban ngày cô đã trải qua kinh sợ vì bị dọa, cho nên buổi tối Kỳ Minh Viễn cũng không dám đòi hỏi cô, sau khi hai người tắm xong thì rúc vào ôm ấp nhau một lát rồi ngủ thiếp đi.

Đang ngủ mơ màng thì dường như Lăng Tử Yên nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, cô nghi ngờ mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng, nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng, chỉ mới mờ mờ sáng.

“Kỳ Minh Viễn.”

Lăng Tử Yên quay người lại muốn tìm Kỳ Minh Viễn, nhưng lúc này cô mới phát hiện ra trên chiếc giường tròn rộng lớn này chỉ có một mình cô.

Lăng Tử Yên nghi ngờ ngồi dậy, nhìn xung quanh im lặng, chỉ có tiếng khóc của đứa trẻ phảng phất từ xa truyền đến.

“Kỳ Minh Viễn, anh đang ở đâu?”

Lăng Tử Yên rời khỏi giường tìm kiếm phương hướng của Kỳ Minh Viễn trong phòng một cách vô định.

Từ phòng tắm đến phòng để đồ, rồi lại từ phòng để đồ đến ban công, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của anh đâu, chỉ có tiếng khóc của đứa bé ở đằng xa, càng ngày càng rõ ràng hơn.

Nhưng Lăng Tử Yên vẫn không thể xác định được tiếng khóc của đứa bé phát ra từ hướng nào.

Cô không biết phải làm gì, chỉ có thể ra khỏi phòng ngủ chính, đi tìm Kỳ Minh Viễn, nhưng khi đến tầng một cô mới bàng hoàng phát hiện ra rằng tầng một trống không, không có quản gia, cũng không có người giúp việc, xung quanh yên lặng như thể từ trước đến nay chưa từng có ai đến đây.

“Oa oa oa.” Bên tai cô truyền đến tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng mãnh liệt.

Lăng Tử Yên chỉ có thể xác nhận đứa bé không có ở trong biệt thự, vì vậy cô mở cửa biệt thự, phía ngoài vườn cũng vô cùng yên tĩnh..

Buổi sáng hôm nay rất kỳ lạ, ngay cả gió cũng không có.

“Oa oa oa.”

Ngoài vườn truyền đến tiếng trẻ con khóc.

Lăng Tử Yên lập tức đi về phía cửa, bên ngoài là con đường chính dài ngoằng của Hương Lan Uyển, xung quanh trồng mấy bụi cây thấp bé, khiến không khí xung quanh càng tĩnh mịch hơn.

“Oa oa oa.”

Tiếng khóc của đứa trẻ từ phía sau truyền đến, Lăng Tử Yên quay người lại, nhưng khung cảnh mà cô nhìn thấy phía sau không phải là biệt thự của Kỳ Minh Viễn mà là một bệnh viện, bệnh viện rất cao, cô không thể nhìn thấy tên của bệnh viện ở trên tầng cao nhất.

“Rốt cuộc thì chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Trong lòng Lăng Tử Yên vô cùng kinh ngạc, khi cô quay người lại thì biệt thự của Lạc Thanh Nhã đáng lẽ nằm ở phía đối diện lại biến thành một con đường rộng rãi.

“Oa oa oa.”

Bên tai truyền đến tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng mãnh liệt, ở ngay bên tay trái của Lăng Tử Yên, cô lập tức quay người lại, nhìn thấy hai người có khuôn mặt mơ hồ, trong ngực mỗi người còn đang ôm một đứa bé nằm trong tã lót, nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện.

“Trả đứa bé lại cho tôi.” Một cô gái mặc quần áo bệnh nhân đi chân trần chạy ra khỏi bệnh viện, khoảng cách quá xa cho nên lúc đầu Lăng Tử Yên không thể nhìn thấy dáng vẻ của cô gái đó, nhưng khi cô đến gần thì cô mới phát hiện ra người đó có dáng vẻ giống hệt mình.

“Cô có nhìn thấy con của chúng ta không, con của chúng ta.”

Khi cô gái vội vàng chạy tới thì người giúp việc gốc Philippines đã ôm đứa trẻ biến mất.

Phía trước chính là một con đường rất dài, nhưng khi Lăng Tử Yên quay lại nhìn cô gái thì hai người giúp việc đó đã biến mất không nhìn thấy đâu nữa.

“Đây không phải là thật, nhất định là mình đang mơ.” Lăng Tử Yên nhìn xung quanh rồi chợt hiểu ra điều gì đó, biệt thự của Kỳ Minh Viễn không thể đột nhiên trở thành bệnh viện, cô cũng không thể chạy ra khỏi bệnh viện được, cho nên, tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ.

“Cô sao vậy hả?”

Cô gái kia cứng rắn lôi kéo tay Lăng Tử Yên: “Đó cũng là con của cô mà, con của cô đó. Phương Ái Vi, tại sao cô có thể trơ mắt đứng nhìn bọn họ ôm người đi? Tại sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Tôi không có con, tôi mới kết hôn với Kỳ Minh Viễn, chúng tôi còn chưa có con.” Lăng Tử Yên vùng vẫy, chỉ nghĩ rằng những lời cô gái này nói đều là viển vông.

Dường như sự giằng co của Lăng Tử Yên khiến cô gái kia tức giận, cô ấy bất ngờ đẩy Lăng Tử Yên ra sau, vẻ mặt vô cùng dữ tợn: “Đó là con của cô, đó là con của cô. Người phụ nữ này, sao cô có thể độc ác đến mức đưa con của mình đi vào chỗ chết như vậy? Cô không xứng làm mẹ, cô không xứng.”

“Tôi không có con, tôi không có con, tôi chưa từng sinh con.”

“Phương Ái Vi, cô thật độc ác, cô trơ mắt đứng nhìn đứa con của mình bị người khác cướp đi, cô không xứng làm một người mẹ. Cô không xứng, cả đời này cô không xứng làm mẹ. Tôi nguyền rủa cô, tôi và bọn trẻ nguyền rủa cô cả đời này không thể có đứa con của mình.”

“Dựa vào đâu chứ?”

Lăng Tử Yên ngã ngồi xuống đất, nhìn người phụ nữ đang phát điên vì mất đứa con, dung mạo của cô ta giống hệt mình, nhưng những lời cô ấy nói ra lại khiến cô không thể hiểu được: “Cô có tư cách gì mà nguyền rủa tôi. Cô là cô, tôi là tôi, con của cô thì cô phải tự chăm sóc, con của tôi thì tôi sẽ tự chăm sóc.”

“Phương Ái Vi, tôi nguyền rủa cô kiếp này không thể có được đứa con của mình, tôi và bọn trẻ nguyền rủa cô mãi mãi.” Dường như cô gái đứng đối diện không nghe được lời khuyên giải của Lăng Tử Yên, vẫn không ngừng chửi rủa Lăng Tử Yên với biểu cảm hung dữ.

“Tôi không phải Phương Ái Vi, tôi không phải, tôi tên là Lăng Tử Yên, tôi tên là Lăng Tử Yên. Kỳ Minh Viễn và tôi chưa có con.”

Nói đến đây Lăng Tử Yên sợ rằng lời nguyền của cô gái kia sẽ ứng nghiệm, cho nên lập tức nói: “Sau này chúng tôi sẽ có con, sau này chắc chắn sẽ có…”

“Tử Yên tỉnh lại, Tử Yên, Tử Yên.”

Kỳ Minh Viễn đau lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vẫy lung tung của Lăng Tử Yên: “Chỉ là một giấc mơ mà thôi, ngoan, đừng sợ, chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

“Tôi không phải là Phương Ái Vi, tôi không phải là Phương Ái Vi.”

Lăng Tử Yên đột ngột mở mắt, nhưng miệng vẫn chưa dừng lại, cô nắm lấy tay Kỳ Minh Viễn tiếp tục hét lên: “Tôi không phải là Phương Ái Vi, tôi không phải...”

Cuối cùng thì Kỳ Minh Viễn cũng nghe rõ những lời nói mê của Lăng Tử Yên, vẻ mặt anh vốn dĩ rất đau lòng vì cô, cũng lập tức biến mất trong nháy mắt.

Cô không biết rằng những lời nói mê mà cô thốt ra một cách lung tung đã chạm vào ranh giới sâu nhất trong trái tim anh.