36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 129: Cô ấy là em gái của Ái Vi



“Kỳ Minh Viễn, anh sao vậy?”

Cuối cùng Lăng Tử Yên cũng giật mình thoát ra khỏi cơn ác mộng, sau đó cô kinh ngạc nhìn Kỳ Minh Viễn, cô có thể nhìn thấy rõ sự thay đổi trong biểu hiện của anh lúc vừa rồi, biểu hiện của anh lúc này khiến cô rất khó hiểu.

“Em vừa mới nói cái gì?” Kỳ Minh Viễn nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giống như muốn nhìn thấu Lăng Tử Yên, khiến Lăng Tử Yên sợ hãi lùi lại theo bản năng.

“Em... Em nói... Em không phải là Phương Ái Vi?”

Lăng Tử Yên cố gắng nghĩ lại một chút: “Em đã có một giấc mơ.”

“Em mơ thấy cái gì?” Kỳ Minh Viễn rất tò mò, rốt cuộc thì cô đã mơ thấy cái gì mà lại nhắc đến tên của Ái Vi.

Nếu cô là Ái Vi, vậy thì không có gì lạ nếu cô mơ thấy những thứ liên quan đến Ái Vi. Nhưng nếu cô không phải, vậy thì tại sao cô lại mơ thấy những thứ liên quan đến Ái Vi?

Nghe nói giữa hai chị em sinh đôi sẽ có thần giao cách cảm.

Chẳng lẽ cô thực sự không phải Ái Vi, chỉ là chị gái hoặc em gái song sinh của Ái Vi, cho nên dung mạo của cô mới có thể trông giống hệt Ái Vi, thậm chí còn có thể cảm nhận được những điều mà Ái Vi từng trải qua trong giấc mơ của cô?

Kỳ Minh Viễn nhíu mày, trong lòng có hàng ngàn bí ẩn khiến cho anh rất hoang mang, làm cách nào cũng không lí giải được.

Chỉ có thể chờ Lăng Tử Yên cho anh một câu trả lời.

Nhưng vào lúc anh đặt câu hỏi thì Lăng Tử Yên đã quên hết những chuyện trong mơ, cô càng cố gắng nhớ thì lại càng không thể nhớ nổi.

Cô sốt ruột đến mức muốn bật khóc, lo lắng nắm lấy tay Kỳ Minh Viễn, dáng vẻ vô cùng khó chịu: “Em không biết, em không biết mình mơ thấy gì. Kỳ Minh Viễn, em phải làm sao đây? Tại sao em lại không thể nhớ ra? Giấc mơ đó là gì? Rốt cuộc thì giấc mơ đó là gì vậy?”

Cô chỉ nhớ rõ câu hỏi đầu tiên anh hỏi cô, mà tất cả những gì cô biết chính là cô không phải là Phương Ái Vi.

Về phần Phương Ái Vi là ai, cô lại càng không biết.

Nhìn thấy cô xoắn xuýt và buồn bã vì không nhớ được nội dung giấc mơ, Kỳ Minh Viễn bất giác cảm thấy rất đau lòng, cánh tay dài của anh vươn ra, ôm cô vào lòng: “Được rồi, nếu em nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, anh sẽ không ép anh. Ừm, Tử Yên à, anh sẽ không ép em.”

Anh ôm lấy cô, an ủi cô, nhưng trong lòng anh lại bắt đầu có một tia sợ hãi.

Trước đây, anh vẫn luôn tin rằng cô chính là Ái Vi, bởi vì cô mang đến cho anh cảm giác rằng cô chính là Ái Vi, thứ mà anh thiếu chỉ là một phần bằng chứng để chứng minh điều đó mà thôi.

Nhưng nếu như cô không phải thì sao?

Nếu cô là chị gái hoặc em gái song sinh của Ái Vi thì sao?

Nếu như sau này Ái Vi quay về, chất vấn anh tại sao có thể kết hôn với một người khác sau khi đã làm ra chuyện như vậy với cô ấy vào năm đó, anh sẽ quyết định chuyện của Lăng Tử Yên như thế nào?

“Em không nhớ được, không nhớ được, thật sự rất khó chịu.”

Cảm giác muốn nhớ đến điều gì đó nhưng lại không thể nhớ ra thực sự rất khó chịu, giống như có bàn tay của quỷ thừa dịp cô không để ý, đột nhiên đưa tay chạm vào tâm trí cô, lấy đi phần ký ức đó, rồi lại hạ cho cô một ma chú, để cô nhất định phải nhớ tới, muốn dùng cách đó để chơi đùa với cô.

“Không sao, Tử Yên, không sao hết. Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa, ngoan, Tử Yên, đừng nghĩ nữa.” Kỳ Minh Viễn đau lòng an ủi cô.

Lăng Tử Yên cố gắng suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể nhớ ra chuyện gì như cũ, cuối cùng đành phải từ bỏ, trong lòng cảm thấy rất hối tiếc, nhưng cũng không có cách nào.

Trong lòng cả hai đều mang theo tâm sự riêng, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt sạch sẽ rồi xuống dưới lầu ăn sáng, chờ đến giờ thì mới đi đến trường.

Khi đến trường, Kỳ Minh Viễn đỗ xe xong thì vươn tay nắm lấy tay Lăng Tử Yên: “Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, chúng ta không cần phải nghĩ tới nữa. Cứ yên tâm lên lớp, hôm nay anh sẽ tới đón em.”

“Được.” Lăng Tử Yên gật đầu, quyết định ngừng nghĩ đến giấc mơ đêm qua.

Cô đẩy cửa xe cùng anh bước xuống xe, lại như thường lệ cùng anh đến cổng trường, sau đó hai người tạm biệt nhau.

Anh nhìn cô đi vào cửa, đến khi bóng dáng cô đã biến mất khỏi tầm mắt anh nhưng anh vẫn không rời đi ngay mà thay vào đó, anh đứng tại chỗ trầm tư một lúc lâu, sau đó mới quay vào xe, cũng không lái xe đến tòa nhà quốc tế Hải Anh, mà trực tiếp đi thẳng đến tập đoàn Lăng Thiên.

Lăng Sở Tiêu vốn rất bận rộn, nhưng khi nghe tin Kỳ Minh Viễn đến tìm mình thì ông ta lập tức dừng lại hết mọi chuyện trong tay rồi ngồi đợi Kỳ Minh Viễn trong văn phòng của mình.

“Kỳ Minh Viễn, con đến tìm cha có chuyện gì sao?” Sau khi bảo thư kí mang cho Kỳ Minh Viễn một tách cà phê thì Lăng Sở Tiêu mới hỏi mục đích Kỳ Minh Viễn đến gặp ông ta, giọng điệu tỏ ra giống như ông ta coi Kỳ Minh Viễn là người trong nhà.

“Tôi đến đây là để xác minh một chuyện với ông Lăng đây. Năm đó khi mẹ vợ mang thai Tử Yên, trong hồ sơ kiểm tra của bệnh viện đều ghi là thai đôi, vậy tại sao sau này, lúc sinh chỉ có một đứa bé duy nhất là Tử Yên?”

Trước đây khi Kỳ Minh Viễn điều tra thông tin về nhà họ Lăng, anh đã biết rằng mẹ của Lăng Tử Yên đang mang song thai, nghe người ta đồn là một cặp song sinh. Tuy nhiên sau này chỉ có một mình Lăng Tử Yên được sinh ra, hiện tại Kỳ Minh Viễn chỉ muốn biết đứa trẻ còn lại đã đi đâu.

Câu hỏi của Kỳ Minh Viễn khiến Lăng Sở Tiêu cau mày, sau khi trầm tư một lúc lâu, ông ta nói: “Trước khi trả lời câu hỏi của con, cha muốn hỏi con một câu.”

“Xin cứ hỏi.” Kỳ Minh Viễn chờ Lăng Sở Tiêu hỏi.

“Tại sao con lại muốn kết hôn với Tử Yên, trước đây con và con bé căn bản chưa từng gặp nhau, vậy mà hai đứa lại đột nhiên kết hôn? Cha không tin là vì con đánh cược.” Lăng Sở Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Minh Viễn, chờ anh cho ông ta một câu trả lời thực sự.

Có lẽ những người khác sẽ sợ Kỳ Minh Viễn, nhưng Lăng Sở Tiêu thì không, bởi vì vợ của anh chính là con gái của Lăng Sở Tiêu, cho nên anh bắt buộc phải có trách nhiệm đối với hạnh phúc cả đời của con gái mình.

Kỳ Minh Viễn nhất thời không trả lời được, không phải vì câu hỏi của Lăng Sở Tiêu xảo trá như thế nào, mà là vì anh không biết phải giải thích như thế nào với cha của Lăng Tử Yên về lí do tại sao anh lại cưới con gái của ông ta?

Áy náy? Tự trách? Muốn đền bù?

Muốn cô ấy tha thứ cho anh, vậy nên trước khi cô ấy nhớ ra anh thì anh sẽ dành cho cô ấy tình yêu và sự cưng chiều vô hạn?

“Bây giờ cô ấy đã là vợ của tôi.” Kỳ Minh Viễn không trả lời thẳng câu hỏi của Lăng Sở Tiêu mà chỉ nói với Lăng Sở Tiêu rằng hiện tại anh và Lăng Tử Yên đã là vợ chồng thật sự.

“Vậy cha sẽ hỏi thêm một vài câu nữa.”

Lăng Sở Tiêu cũng không giận, không đợi sự đồng ý của Kỳ Minh Viễn, ông ta trực tiếp mở miệng hỏi với giọng điệu thăm dò: “Trước đây con đã từng quen biết Tử Yên sao? Hai đứa quen nhau ở An Hạ à? Con đã từng làm chuyện gì đó có lỗi với con bé đúng không?”

Kỳ Minh Viễn gật đầu.

Anh không ngờ Lăng Sở Tiêu có thể đoán được chuyện đã xảy ra năm đó giữa anh và Ái Vi.

Lăng Sở Tiêu nhìn chằm chằm vào Kỳ Minh Viễn, sau khi anh gật đầu, ông ta không tiếp tục truy hỏi anh rằng cái gật đầu của anh là câu trả lời khẳng định cho cả ba câu hỏi kia, hay chỉ trả lời cho một câu trong số đó, hay đáp án khẳng định đó là để trả lời cho cả hai câu hỏi.

Chỉ cần anh gật đầu, Lăng Sở Tiêu không biết phải trả lời câu hỏi trước đó của anh như thế nào.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thiên vô cùng im lặng, một lúc lâu sau, Lăng Sở Tiêu mới mở miệng nói: “Đúng vậy, năm đó mẹ của Tử Yên quả thật đã mang thai đôi, nhưng vào đêm bà ấy sinh thì có một người điên đã đột nhập vào bệnh viện trộm một đứa trẻ đi. Đó là chị gái của Tử Yên, chúng ta đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy con bé.”

“Gương mặt của cô ấy và Tử Yên...” Trái tim Kỳ Minh Viễn nhất thời lạnh lẽo, Ái Vi và Tử Yên của anh có lẽ không phải là cùng một người.

“Giống nhau như đúc.”

Lăng Sở Tiêu gật đầu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn: “Một tuần trước khi Tử Yên trở về nhà chúng ta, con bé và mẹ của nó đã đến An Hạ chơi, sau đó truyền đến tin tức nói rằng họ đã gặp tai nạn. Khi cha vội vã chạy đến thì mẹ của con bé đã mất rồi, cha không thể làm gì khác hơn, đành phải đưa con bé trở về. Nếu như con cảm thấy thời gian con và Tử Yên quen biết nhau ở An Hạ rất dài, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, người mà con quen biết đó chính là chị gái của Tử Yên, không phải là bản thân con bé.”