36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 130: Cô ấy là em gái của Ái Vi (2)



Biểu cảm trên mặt Kỳ Minh Viễn đã khó coi tới cực điểm.

Khi Lăng Sở Tiêu nói, ông ta không ngừng chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt của Kỳ Minh Viễn, không thể phủ nhận biểu hiện của Kỳ Minh Viễn khiến cho ông ta rất thất vọng.

"Nếu cậu chỉ xem con bé là thế thân trong lời nói, mong cậu nói với con bé, trước kia con bé chưa từng gặp cậu, cho dù khoảng thời gian này cậu đối với nó che chở đầy đủ nhưng tình cảm của con bé đối với cậu cũng sẽ không quá sâu. Tình cảm của hai người vẫn nên sớm kết thúc đi thì tốt hơn.” Lăng Sở Tiêu bất đắc dĩ nói với Kỳ Minh Viễn.

Lời nói của Lăng Sở Tiêu khiến vẻ mặt u ám của Kỳ Minh Viễn sinh ra một tia thất thần. Trong đầu anh chỉ có một hình ảnh, đó là khi Lăng Tử Yên sợ hãi, cô chỉ ôm chặt lấy anh, ở trong lòng anh sợ tới mức cả người run lên.

Chỉ cần anh nghĩ đến vẻ mặt bất lực của cô, vẻ mặt đau khổ, thần sắc khủng hoảng, còn cảm giác được ôm chặt lấy anh không muốn rời xa, Kỳ Minh Viễn không thể tưởng tượng được sẽ có ngày cô phải xa mình.

“Tôi sẽ không ly hôn với cô ấy hay rời khỏi cô ấy.”

Kỳ Minh Viên nghe theo sự lựa chọn của trái tim mình, không muốn tách khỏi cô như thế này, bởi vì anh biết rằng, một khi anh không muốn cô và đệ đơn ly hôn với cô, cô chắc chắn sẽ còn buồn hơn khi Lăng Sở Tiêu muốn cắt đứt mối quan hệ cha con với cô vào đêm hôm đó.

Cô đẹp như vậy, sao anh có thể làm cô buồn.

"Nhưng nếu một ngày, chị gái con bé quay lại? Cậu sẽ chọn như thế nào, lấy hay bỏ?"

Lăng Sở Tiêu nhìn chằm chằm Kỳ Minh Viễn với vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại: "Cậu biết rất rõ người mà cậu thực sự muốn kết hôn không phải là Tử Yên, mà là chị gái của con bé. Tôi không biết giữa chị gái của Tử Yên và cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vì nó mới cưới Tử Yên, điều này cho thấy trong lòng cậu, người cậu yêu nhất chính là con bé, không phải Tử Yên."

Điều duy nhất Kỳ Minh Viễn trả lại cho Lăng Sở Tiêu chỉ là sự im lặng.

"Kỳ Minh Viễn, tôi và Tử Yên đoạn tuyệt quan hệ, không phải là không cần con bé, mà chính là muốn bảo vệ nó. Con bé cũng đã trưởng thành, không cần nhà họ Lăng giúp đỡ nữa. Tôi sẽ tiếp tục giữ nó ở nhà họ Lăng nhưng vợ tôi và Tuyết Lan luôn tìm cơ hội gây khó dễ, vì vậy tôi muốn cắt đứt quan hệ cha con với nó. Cũng biết lúc đó con bé sẽ rất buồn, nhưng nỗi buồn trước mắt chẳng là gì so với việc để con bé sống một cuộc sống bình yên. "

Giọng điệu của Lăng Sở Tiêu rất thuyết phục, nhìn về phía Kỳ Minh Viễn, chính là muốn đợi anh nói điều gì đó, nhưng anh đã không làm thế.

Lăng Sở Tiêu vẫn phải tiếp tục nói với Kỳ Minh Viễn: "Kỳ Minh Viễn, cậu có thể cho tôi một lời hứa được không? Đảm bảo rằng cậu sẽ mãi mãi chỉ yêu một mình Tử Yên, cam đoan cho dù sau này có tìm được chị gái của con bé, cậu cũng sẽ chỉ yêu Tử Yên, không thể có người phụ nữ nào khác, cậu có thể làm được chuyện này không?"

"Tôi làm..." Kỳ Minh Viễn trả lời mà không cần suy nghĩ, nhưng Lăng Sở Tiêu duỗi tay ra để ngắt lời anh.

"Nghĩ rõ ràng trước đi, làm được hay không làm được." Lăng Sở Tiêu thấy anh nhanh chóng trả lời ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không cần, lập tức lên tiếng ngắt lời.

Không ngờ ngay cả chuyện tự hỏi cũng không cần, cứ như vậy mù quáng đồng ý.

“Tôi làm được.” Kỳ Minh Viễn đứng dậy, không nói nhiều lời, đi về phía cửa, rời khỏi văn phòng của Lăng Sở Tiêu.

Anh không lập tức trở về quốc tế Hải An mà trực tiếp lái xe đến trường tiểu học Thành Công. Khi đến đó, còn hơn một tiếng nữa Lăng Tử Yên mới rời khỏi cổng trường.

Kỳ Minh Viễn cũng không định gọi cho Lăng Tử Yên, mà ngồi dựa vào ghế xe, lặng lẽ nhìn về phía cổng trường tiểu học Thành Công, liên tục nghĩ về những gì Lăng Sở Tiêu vừa nói.

Lăng Tử Yên thực sự có một người chị em sinh đôi, hóa ra là Ái Vi.

Kỳ Minh Viễn nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng nhớ tới hình ảnh khi anh cùng với Ái Vi và khi anh ở cùng với Lăng Tử Yên.

Tính cách của họ rất giống nhau, mỗi cái nhăn mặt hay cười thì đều giống nhau như đúc.

Chẳng lẽ những cặp sinh đôi, có thể hoàn toàn giống nhau như đúc sao?

Kỳ Minh Viễn không biết nên lựa chọn như thế nào. Lúc này, một người vô cùng lý trí khiến anh vô cùng tự hào, căn bản không có tác dụng gì.

Để ngăn Lăng Tử Yên nảy sinh tình cảm, Lăng Sở Tiêu hy vọng rằng anh sẽ ly hôn với cô ngay bây giờ, để tránh cho cô ngày càng lún sâu.

Khi anh bỏ rơi cô, chắc chắn lúc đó cô sẽ vô cùng khổ sở.

Nhưng Kỳ Minh Viễn lại cảm thấy không nỡ, anh biết cách giải quyết như vậy là hợp lý nhất.

Lăng Tử Yên đã muốn đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Lăng, hiện tại cô còn bà nội cần phải chăm sóc, tuy tiền lương không thấp, anh cũng có thể cho cô thêm phí phụng dưỡng, có thể khiến cuộc sống của cô cũng không đến nỗi quá khó khăn.

Nhưng trong tương lai sau này thì sao?

Cô đã từng là vợ của Kỳ Minh Viễn, lại ly hôn, sau đó mang theo một bà nội bệnh tật quanh năm quấn lấy, ai còn muốn kết hôn với cô đây?

Nếu người đó thực sự muốn kết hôn, chỉ sợ đó là đối thủ kinh doanh của anh, cưới cô chẳng qua vì Lăng Tử Yên đã từng là vợ của anh, là người phụ nữ anh đã từng ngủ chung, chỉ nhằm mục đích trút giận, khiến anh cảm thấy ghê tởm mà thôi.

Kỳ Minh Viễn không thể chấp nhận được sau này cô sẽ sống một cuộc sống như vậy. Chính là người con gái mà anh muốn nâng niu trong lòng bàn tay, sao anh có thể để cô sống một cuộc sống không thể chịu đựng nổi như thế được.

Anh không nỡ, cũng cảm thấy rất đau khổ.

“Ái Vi, đừng quay lại.”

Kỳ Minh Viễn mở to mắt nhìn cổng trường tiểu học Thành Công, chỉ có thể cầu nguyện như vậy, sau đó gọi điện thoại cho Ngạn Bắc: “Tin tức của Phương Ái Vi, về sau không cần phải điều tra nữa."

Nói xong liền cúp điện thoại không đợi Ngạn Bắc trả lời.

Anh không thể quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ cần một chút thôi, anh không thể để cô buồn, vì vậy dù cô là ai, chỉ cần cô là vợ anh, anh sẽ che chở cô cả đời.

Trong văn phòng, sau khi Lăng Tử Yên chuẩn bị cho buổi học ngày mai, liền cầm đồ ra khỏi văn phòng, mở cửa liền nhìn thấy một gói hàng ở cửa.

Lăng Tử Yên nhớ tới gói hàng trong lòng cô tràn đầy chờ mong tối qua muốn mở ra, một lúc sau trong lòng lập tức cảm thấy hoảng sợ, theo bản năng lùi về phía sau.

Tuy nhiên, cô thấy trên đó có tờ giấy chuyển phát nhanh là số vận đơn quốc tế, trên đó có tên của Ngải Tịnh Kỳ cùng với số điện thoại liên lạc, Lăng Tử Yên cảm thấy nhẹ nhõm, cô muốn nhấc gói hàng ra mang vào văn phòng rồi mở.

Nhưng thấy gói hàng rất nặng, không có cách nào, cô chỉ có thể đi đến phòng bên cạnh gõ cửa văn phòng của Bùi Ngọc Trân.

“Tử Yên, có chuyện gì vậy?” Bùi Ngọc Trân nhìn thấy Lăng Tử Yên, lập tức cười rộ lên.

“Ngọc Trân, giúp tôi một chút.”

Lăng Tử Yên quay đầu nhìn gói hàng trước cửa phòng làm việc của mình: “Giúp tôi đẩy gói hàng này vào trong văn phòng với.”

“Cái gì vậy?” Khi nhìn thấy gói hàng, Bùi Ngọc Trân tò mò bước ra.

“Bạn của tôi mua cho tôi một số thứ từ nước ngoài, cô ấy thấy tôi không nói gì liền thừa nước đục thả câu, cái gì cũng không nói.” Lăng Ngạo mỉm cười với Bùi Ngọc Trân, mỗi người đứng một bên đẩy bưu kiện vào văn phòng.

“Mau, mở ra xem là gì?” Bùi Ngọc Trân đang rất mong đợi, sau khi đóng cửa phòng làm việc của Lăng Tử Yên, cô ta giục cô nhanh chóng mở gói hàng ra.

“Được.” Lăng Tử Yên tìm con dao từ trong ngăn bàn làm việc, cắt băng keo mở gói hàng ra. Bên trong là một chiếc hộp kim loại được niêm phong cẩn thận.

Lăng Tử Yên tò mò, lấy hộp các tông ra, nhìn vào hộp kim loại, rồi tò mò mở ra.

“A, mùi vị gì đây?”

Bùi Ngọc Trân vươn tay che lại khi hộp được mở ra: “Cô ấy gửi cho cô đậu phụ thối, món này nặng mùi như vậy có thể ngon được sao? Chao ôi, không đúng, mùi vị này giống như formalin."

"A…"

Bùi Ngọc Trân chưa kịp nói xong thì tiếng hét xuyên thấu tim của Lăng Tử Yên đã vang lên bên tai cô ta, như thể cô đã nhìn thấy một thứ gì đó đáng sợ.