36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 131: Cô ấy là em gái của Ái Vi (3)



"Cô thấy cái gì à?" Bùi Ngọc Trân có chút thắc mắc nên cúi đầu nhìn về phía cái rương kia. Ngay giây phút đó thì cô ta cũng hét lên với sự hoảng sợ tột bậc.

Bên trong là đầy ắp nước Formalin, mà trong đó đang bao bọc lấy một đứa bé.

Nó không thể xem như là một đứa bé hoàn chỉnh, nói đúng hơn là một thai nhi. Mặc dù bào thai này đã phát dục khá tốt, chân tay đều đầy đủ, lại còn được mặc đồ tây be bé nhưng Bùi Ngọc Trân chỉ cần nhìn vào đầu của bào thai là cô ta biết đây là thai chết do người khác phá thai để lại!

"Tử Yên đừng sợ!" Mặc dù Bùi Ngọc Trân sợ tới nỗi phát run cả người nhưng khi cô ta nghĩ tới việc chuyện này là nhằm vào Lăng Tử Yên thì biết rằng Lăng Tử Yên sợ hơn mình nhiều. Bùi Ngọc Trân vội vàng đi tới vịn lấy bả vai của Lăng Tử Yên rồi an ủi cô: "Đây chắc chắn là đùa ác mà thôi, không có chuyện gì đâu. Chắc chắn là do ai đó nhớ nhầm.

"Rù rù rù." Lăng Tử Yên còn chưa kịp trả lời Bùi Ngọc Trân thì điện thoại của cô đã rung lên.

Lăng Tử Yên nghĩ tới Kỳ Minh Viễn theo bản năng, đây là giây phút mà cô cần anh nhất. Cô chỉ muốn nép vào lòng anh, hưởng thụ cảm giác an toàn mà vòng tay to lớn của anh mang lại.

Cho nên khi Lăng Tử Yên lấy điện thoại ra thì đã sốt ruột đến nỗi không kịp nhìn tên người gọi tới ở trên mà trực tiếp nhấn bắt máy. Cô đưa điện thoại kề lên tai rồi gọi tên của Kỳ Minh Viễn một cách đầy sợ hãi: "Kỳ Minh Viễn, em sợ lắm..."

Sau khi gọi tên của anh xong thì cô cũng sợ đến phát khóc rồi.

"Ha ha ha." Điện thoại vang lên tiếng cười vô cùng ngang ngược của một cô gái.

"Cô là ai?" Lăng Tử Yên vội vàng truy hỏi đối phương: "Vì sao cô lại cầm điện thoại của Kỳ Minh Viễn?"

"Lăng Tử Yên, có phải là chị sợ tới nỗi ngu luôn rồi đúng không? Trước khi nghe không nhìn tên à? Tôi là Lăng Tuyết Lan, sao? Cô đã nhìn thấy món quà to lớn mà tôi đã chuẩn bị cho chị chưa."

"Lăng Tuyết Lan, là cô đưa bào thai kia tới đây ư?" Lăng Tử Yên tức tới nỗi run cả người, cô cũng rất sợ hãi, cô không nghĩ rằng Lăng Tuyết Lan sẽ phát rồ như thế này!

"Đúng thế, là do tôi đưa tới đấy. Tôi đã phái người giám sát điện thoại của chị từ lâu rồi, bởi thế nên tôi cũng đã biết hết cuộc trò chuyện của chị và Ngải Tịnh Kỳ ngày hôm qua rồi. Không phải chồng chị giỏi lắm à? Không phải là chị có thể tìm người tới uy hiếp tôi sao? Vậy thì tôi sẽ ném cho chị một quả bom nặng ký. Thấy sao? Bị dọa tới nỗi chẳng biết mình là ai rồi chứ gì? Ha ha ha."

"Lăng Tuyết Lan, cô điên rồi, sao cô có thể làm như thế hả?" Lăng Tử Yên chỉ cảm thấy hành vi của Lăng Tuyết Lan quá biến thái, chẳng khác gì một kẻ điên. Một người bình thường sao có thể làm ra được chuyện này chứ.

"Đúng, tôi điên rồi, chẳng phải là do chị ép tôi đấy sao?" Lăng Tuyết Lan kêu gào ở đầu dây bên kia: "Từ khi chị tới nhà chúng tôi thì bà nội cứ nghiêng về phía chị. Bà thích chị thì cha cũng sẽ thích chị, trước kia cha chỉ thích tôi mà thôi, nhưng chính chị đã dành ông ấy của tôi."

Lăng Tử Yên không nói gì nhưng cô biết thật ra người mà Lăng Sở Tiêu thương yêu nhất chính là Lăng Tuyết Lan.

Nếu không thì tại sao ông ta lại muốn cắt đứt quan hệ cha con với mình cơ chứ. Còn chẳng phải là vì để cho Lăng Tuyết Lan có thể vui vẻ!

Bùi Ngọc Trân đứng bên cạnh, cô ta nhìn Lăng Tử Yên đang đứng run rẩy nơi góc văn phòng rồi lại lấy can đảm nhìn sang rương kim loại kia. Cuối cùng cô ta lựa chọn bấm điện thoại báo cảnh sát.

Mà phía bên kia điện thoại, Lăng Tuyết Lan vẫn còn đang kêu gào: "Lăng Tử Yên, chị thấy con trai của tôi chưa? Ha ha, con trai của tôi và Chung Khải Trạch đẹp trai lắm đúng không? Người đàn ông đó từng là người mà chị yêu nhất, nhưng con của anh ta lại chết trong tay chị. Bây giờ chị dám nhìn thi thể của nó không? Lăng Tử Yên, chắc chị không dám nhìn đâu chỉ? Có khi nào tới tối chị sẽ mơ thấy ác mộng, mơ thấy con trai tôi tìm chị báo thù, bởi vì người đàn bà có lòng dạ rắn rết là chị đây đã hại thằng bé chết. Mỗi một đứa bé không thể chào đời đều mang theo một sự oán hận rất mãnh liệt. Lăng Tử Yên, con của tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu, thằng bé sẽ nguyền rủa chị từ Địa ngục, cả đời này chị đừng hòng có con."

"Không phải tôi, không phải tôi." Lăng Tử Yên bị dọa sợ tới nỗi ném điện thoại đang cầm trong tay xuống sàn. Cho dù điện thoại đã bị ném đi thật xa nhưng cô vẫn ôm đầu rồi giải thích không ngừng.

"Không phải tôi, tôi không có đẩy cô. Là chính cô nhào tới, tôi không đẩy. Cậu muốn trách thì trách mẹ của cậu, tôi không có đẩy cô ta..."

"Lăng Tử Yên." Bùi Ngọc Trân báo cảnh sát xong rồi thấy thế thì vội vàng chạy tới ôm lấy Lăng Tử Yên rồi an ủi: "Không sao đâu, không sao đâu. Chúng tôi đều biết không phải là do cô đẩy Lăng Tuyết Lan."

"Tôi không có đẩy cô ta, tôi thật sự không đẩy mà." Lăng Tử Yên khóc tới nỗi mắt nhòe đi, cô không nhìn rõ được người đang an ủi mình là ai mà chỉ cố gắng nắm lấy tay người đó mà giải thích. Lăng Tử Yên bị bào thai chết kia dọa sợ, sợ tới nỗi không thể nào suy nghĩ một cách bình thường.

"Ừ, tôi biết, cô không đẩy Lăng Tuyết Lan mà là cô ta hãm hại cô. Tử Yên đừng sợ, cô bình tĩnh một chút, tôi đã báo cảnh sát rồi họ sẽ tới đây nhanh thôi. Chắc chắn là có thể điều tra ra ai dám làm chuyện dọa người này!"

"Tôi không đẩy cô ta, tôi thật sự không có đẩy cô ta." Dường như Lăng Tử Yên không nghe được người khác nói gì mà chỉ tiếp tục nắm lấy tay của Bùi Ngọc Trân rồi giải thích không ngừng.

"Rù rù rù." Đúng lúc này thì chiếc điện thoại bị Lăng Tử Yên ném xuống đất kia lại bắt đầu rung lên. Bùi Ngọc Trân buông tay Lăng Tử Yên rồi đi tới nhặt điện thoại, sau khi cô ta thấy người gọi tới là ai thì vội vàng nhấn nút bắt máy với sự kích động.

"Anh Kỳ, bây giờ anh đang ở đâu thế? Có thể tới trường học của chúng tôi ngay bây giờ được không?"

"Cô là cô giáo Bùi à? Tử Yên sao rồi?" Kỳ Minh Viễn nghe giọng nói đầu dây bên kia không phải của Lăng Tử Yên lại cộng thêm nội dung mà Bùi Ngọc Trân nói nữa thì anh đã có thể đoán ra Lăng Tử Yên đã xảy ra chuyện ngay lập tức.

"Cô ấy không tốt lắm, có người..." Bùi Ngọc Trân đang muốn kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Kỳ Minh Viễn nghe thì đột nhiên điện thoại vang lên tiếng tít tít tít, cuộc gọi giữa cô ta và Kỳ Minh Viễn đã kết thúc!

"Đây là do sốt ruột chạy tới hay là sao chứ?" Bùi Ngọc Trân cầm điện thoại của Lăng Tử Yên rồi tự hỏi một cách thắc mắc.

"Tôi là chồng của cô giáo Lăng, vừa rồi cô giáo Bùi có nói với tôi rằng vợ tôi xảy ra chuyện rồi, tôi cần phải đi vào xem xem!" Kỳ Minh Viễn nói với bảo vệ của tiểu học Thành Công.

Thật ra anh có thể tìm Hiệu trưởng Chu, chỉ cần một cuộc điện thoại công khai thân phận là anh có thể ra vào trường tiểu học một cách tùy tiện. Nhưng nếu làm thế sẽ khiến cho thân phận của Kỳ Minh Viễn lộ ra ngoài ánh sáng, mà người trong trường học cũng đều biết anh là chồng của Lăng Tử Yên. Đến lúc đó cô cũng không còn làm việc một cách tự nhiên khi ở trong trường được nữa. Vậy nên Kỳ Minh Viễn mới chọn nói cho bảo vệ biết yêu cầu của mình.

"Được, mời cậu vào." Tất nhiên là bảo vệ biết Kỳ Minh Viễn, dù sao anh cũng đã đưa đón Lăng Tử Yên nhiều ngày thế rồi, cộng thêm việc anh là người cầm lái của một công ty lớn, không đến nỗi làm chuyện gì không tốt trong trường học nên cũng thả anh vào!

Kỳ Minh Viễn vừa đi vào sân trường là đã vội vàng chạy thật nhanh tới ký túc xá giáo viên. Anh tìm tới văn phòng của Lăng Tử Yên ở khu tổ văn rồi đẩy vừa ra một cách tràn đầy lo lắng, có một luồng không khí mang theo mùi Formalin nồng đậm đập vào mặt anh.

Kỳ Minh Viễn lại càng thêm lo lắng, anh bước vào trong. Ánh mắt của anh dán chặt lên Lăng Tử Yên đang ngồi co ro trong một góc kia: "Tử Yên!"