36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 133: Hửm? Anh uống rượu nữa?



"Giám sát cô ta chặt chẽ vào!" Cuối cùng Kỳ Minh Viễn cũng không làm gì Lăng Tuyết Lan, bởi vì anh hiểu rằng Lăng Tử Yên sẽ không muốn trừng phạt cô ta.

Lăng Tử Yên rất lương thiện, cô không làm được chuyện đuổi giết như thế này. Nếu mà anh làm rồi để cho cô biết thì không chắc rằng cô sẽ có khúc mắc trong lòng hay không. Hơn nữa nhà họ Lăng cũng sẽ đẩy trách nhiệm chuyện Lăng Tuyết Lan bị trừng phạt lên người cô!

Kỳ Minh Viễn biết rất rõ ràng Lăng Tử Yên rất quan tâm tới người cha Lăng Sở Tiêu này. Nếu như Lăng Tuyết Lan xảy ra chuyện gì dưới tay anh thì cho dù Lăng Sở Tiêu không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng ông ta sẽ trách móc Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên rất khao khát tình thân, cô không hề muốn nhận sự trách móc của cha mình!

Bởi thế nên Lăng Tử Yên mong muốn sự coi trọng của cha dành cho mình hơn là sự vui vẻ vì trả được thù!

Lăng Sở Tiêu cắt đứt quan hệ cha con với Lăng Tử Yên, dù ngoài miệng ông ta bảo là vì muốn tốt cho cô nhưng thật ra ông ta làm vậy là vì tốt cho Lăng Tuyết Lan.

Kỳ Minh Viễn sẽ nể mặt Lăng Tử Yên mà tạm thời không động vào Lăng Tuyết Lan, mọi chuyện phải lấy cảm xúc của Lăng Tử Yên làm chủ.

"Vâng!" Ngạn Bắc trả lời, anh ta chẳng hề có chút ý kiến gì về quyết định của Kỳ Minh Viễn cả.

Rất nhanh sau đó hai người đã về tới Hương Lan Uyển, xe vừa dừng thì Lăng Tử Yên cũng đã tỉnh lại. Cô mở to đôi mắt mông lung nhìn chung quanh, sau khi cảm nhận được mùi hương quen thuộc của người đàn ông bao phủ tới thì cô mới cười lên. Nụ cười của cô mang theo chút lười nhác vì mới ngủ dậy, vừa dịu dàng vừa yên tĩnh.

"Tỉnh rồi à?" Kỳ Minh Viễn đưa tay mở dây an toàn cho Lăng Tử Yên, năm ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt đẹp đẽ của cô: "Còn đói không?"

"Em rất muốn ăn thứ gì đó, muốn ăn thịt!" Lăng Tử Yên trả lời một cách thành thật.

"Anh cũng muốn ăn nữa!" Kỳ Minh Viễn nháy mắt với Lăng Tử Yên rồi hôn lên môi cô.

"Đừng quậy, em đói bụng thật mà!" Sau khi Kỳ Minh Viễn rời khỏi môi cô thì Lăng Tử Yên mới nói với giọng điệu nũng nịu.

"Được rồi, anh sẽ cho em ăn no trước, sau đó..." Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn cổ cô: "Em lại cho anh ăn no nhé?"

"Không đàng hoàng!" Lăng Tử Yên bị Kỳ Minh Viễn chọc cười, cô đưa tay đấm nhẹ vào ngực anh. Thế là người đàn ông này bắt đầu giả vờ như mình rất đau đớn, giống như là cú đấm của cô mạnh lắm vậy.

"Ngoan nào, xuống xe ăn chút gì đi!" Kỳ Minh Viễn còn muốn đùa giỡn cô thêm một lúc, nhưng anh nhớ cô còn chưa ăn cơm trưa nên lại đau lòng, đành phải mở cửa xuống xe.

Lăng Tử Yên thấy thế thì cũng xuống xe, hai người nắm tay rồi đi về phía biệt thự.

"Cậu chủ cô chủ về rồi, hai người đã ăn cơm trưa chưa ạ?" Quản gia nghe được tiếng động cơ nên đã đứng chờ ở cổng từ lâu rồi. Khi ông thấy Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn nắm tay nhau đi vào thì vội vàng đi tới trước nghênh đón.

"Vẫn chưa, để đầu bếp chuẩn bị cơm đi." Kỳ Minh Viễn trả lời rồi kéo tay Lăng Tử Yên lên lầu.

"Vâng." Quản gia trả lời rồi quay người vào bếp dặn đầu bếp chuẩn bị cơm trưa.

Trong phòng ngủ chính ở lầu hai, Lăng Tử Yên đi vào phòng tắm rửa mặt rồi mới ra ngoài.

Bên ngoài không có người, cửa phòng quần áo đóng nên Lăng Tử Yên biết rằng Kỳ Minh Viễn đang thay đồ. Cô đi tới ngồi xuống ghế sô pha, lại vì cảm thấy không an toàn nên lấy một cái gối ôm vào ngực. Khi Lăng Tử Yên ở một mình thì kiểu gì cô cũng sẽ không tự chủ được mà nhớ tới khung cảnh mình nhìn thấy lúc trưa.

"Tử Yên, Tử Yên..." Kỳ Minh Viễn thay quần áo xong rồi đi ra ngoài, anh thấy cô đang ngồi ôm gối trên ghế sô pha một cách đờ đẫn, không biết đang suy nghĩ cái gì thì mới cất tiếng gọi cô. Nhưng mãi cô không đáp lại nên anh đành ngồi xuống bên cạnh cô rồi ôm cô vào lòng: "Sao thế, đang suy nghĩ cái gì đấy?"

"Dường như em đang nghĩ về giấc mơ tối qua!" Lăng Tử Yên quay đầu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn: "Dường như em mơ thấy một người rất giống em, cô ấy nói em không xứng làm mẹ, nói là cả đời này của em đều không có tư cách làm mẹ. Cô ấy nguyền rủa em, cô ấy và con của cô ấy nguyền rủa em, Lăng Tuyết Lan nữa. Bọn họ đều nguyền rủa em cả đời này đều không có con của mình!" Vẻ mặt của Lăng Tử Yên tràn đầy sợ hãi và khó hiểu, cô nắm lấy tay của Kỳ Minh Viễn: "Vì sao chứ? Vì sao bọn họ đều muốn nguyền rủa em?"

"Tử Yên à, chỉ là mở mà thôi. Hai ngày nay em phải chịu quá nhiều kích thích nên mới suy nghĩ lung tung!" Kỳ Minh Viễn ôm cô vào lòng: "Đừng suy nghĩ lung tung nữa nhé?"

"Nhưng em không hiểu nổi!" Lăng Tử Yên ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn: "Em không đẩy Lăng Tuyết Lan, em cũng chưa từng muốn phá hoại cuộc hôn nhân của cô ta và Chung Khải Trạch, vì sao cô ta lại muốn nguyền rủa em chứ? Cô ta phá thai làm tổn thương sức khỏe cũng chẳng phải do em. Vì sao cô ta không thể có con được nữa lại đi nguyền rủa em sau này cũng không thể có con chứ? Còn có người phụ nữ rất giống em kia, em không hề quen biết cô ấy, cô ấy dựa vào cái gì mà nguyền rủa em..."

"Bọn họ sai, đều là do bọn họ sai. Tử Yên à, em không cần phải đi suy nghĩ mấy chuyện này. Từ giờ về sau Lăng Tuyết Lan sẽ không thể nào làm em tổn thương được nữa, anh sẽ không bao giờ cho cô ta cơ hội làm em tổn thương!" Kỳ Minh Viễn vô cùng hận Lăng Tuyết Lan, anh vốn cho rằng sau khi anh để Ngạn Bắc đi cảnh cáo cô ta thì cô ta sẽ khiêm tốn hơn một chút. Không ngờ rằng sáng nay cô ta lại gây chuyện, tạo nên một sự đe dọa lớn đối với Lăng Tử Yên!

"Kỳ Minh Viễn, em rất sợ!" Lăng Tử Yên ôm chặt lấy eo của Kỳ Minh Viễn, anh có thể nhận ra sự sợ hãi trong cái ôm của cô!

"Ngoan nào, anh ở bên cạnh em mà, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em! Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!" Kỳ Minh Viễn vô cùng đau lòng, anh ôm lấy Lăng Tử Yên rồi dịu dàng an ủi.

Bây giờ anh đã không còn dám để cho cô ở riêng một mình nữa rồi.

"Ùng ục..." Tiếng bụng réo vang lên, là của Lăng Tử Yên, cô thẹn tới nỗi mặt đỏ bừng. Kỳ Minh Viễn có thể xuất hiện ở tiểu học Thành Công một cách kịp thời như thế thì cũng có thể thấy là anh chưa ăn trưa. Cô ngẩng đầu nói với anh: "Chúng ta xuống dưới lầu ăn cơm đi. Đói lâu là dạ dày sẽ đau đấy."

"Đi thôi!" Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên đứng dậy, anh cầm lấy tay cô rồi hai người cùng nhau đi ra khỏi phòng.

Cơm trưa rất ngon miệng, dù đều là những món ăn đơn giản thường ngày nhưng tay nghề của đầu bếp rất tốt. Không biết có phải là do hai người đã đói lả không mà hai người ăn cái gì cũng cảm thấy ngon hơn bình thường rất nhiều.

Ăn xong cũng chẳng còn chuyện gì để làm nên Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên ngồi trong phòng khách xem ti vi.

Có lẽ là do trên đường trở về Lăng Tử Yên đã ngủ một giấc nên cô cũng không buồn ngủ. Cô nằm gọn trên ghế sô pha với Kỳ Minh Viễn rồi nhìn về phía ti vi. Ti vi anh mua rất lớn, khoảng hơn một trăm ba mươi inch, nhìn rất đã mắt.

Bình thường Lăng Tử Yên cũng không thích xem phim truyền hình mà thích xem một số tiết mục. Bây giờ các tiết mục âm nhạc đều vô cùng nổi tiếng, có một ca sĩ không chút nổi tiếng nào lại bước lên bục khiêu chiến một ca sĩ gạo cội. Lúc bọn họ mở ti vi lên thì ca sĩ đã hát vài câu, vì thế nên hai người cũng không biết tên bài hát. Nhưng Lăng Tử Yên cảm thấy bài hát này rất quen thuộc, không khỏi lẩm bẩm hát theo.

"Chỉ chớp mắt thanh xuân như mộng, năm tháng thoi đưa không quay lại, mà anh đã nỗ lực hết sức mình, có trời mới biết chúng ta sẽ chia tay vào lúc nào, chỉ cần có thể yêu thì phải yêu cho đủ, anh phải bay vượt xuân hạ thu đông, bay qua ngàn núi vạn sông, mang theo tất cả say mê của anh, anh muốn cùng em chung sống một ngày, muốn được ru em vào giấc ngủ, muốn yêu em cả trăm ngàn lần..."

"Em từng nghe bài hát này rồi à?" Kỳ Minh Viễn hỏi cô.

"Không!" Lăng Tử Yên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có lẽ là trước khi về nhà họ Lăng là em đã biết hát rồi!"

"Em thật sự không hề nhớ được gì về đoạn ký ức kia ư?" Kỳ Minh Viễn biết rằng đoạn ký ức mà cô đã quên đi kia mới là quan trọng nhất.

Lăng Tử Yên lắc đầu: "Chẳng hề nhớ ra dù chỉ là một chút!"

"Được rồi, không nhớ được thì đừng nghĩ nữa!" Kỳ Minh Viễn ôm chặt lấy cô, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, anh không mong rằng cô đi cố nhớ một số chuyện đã quên.

Hai người không nói tiếp nữa mà nằm trên ghế sô pha xem ti vi. Cho tới khi mặt trời xuống núi, quản gia dẫn Lạc Thanh Nhã đi vào.