36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 134: Hửm? Anh uống rượu nữa? (2)



Lạc Thanh Nhã quen thuộc đi đến ghế sô pha thì thấy Lăng Tử Yên đang ngủ trong vòng tay của Kỳ Minh Viễn, liền đem chiếc hộp dài mình mang đến đặt lên bàn, nói với Kỳ Minh Viễn.

"Em nghe nói hôm nay Tử Yên ở trường học bị sợ hãi, nên đặc biệt mang đến cây nhân sâm em cất giữ bấy lâu, giúp cô ấy bình tĩnh hơn."

“Cảm ơn!” Kỳ Minh Viễn liếc nhìn chiếc hộp dài trên bàn, biết đó là thứ mà Lạc Thanh Nhã đã cất giữ từ lâu, trong lòng rất là cảm kích.

“Không có chi!” Lạc Thanh Nhã mỉm cười nhìn anh, lúc này người hầu mang đến cho cô ta một ly trà, cô ta vừa nhận lấy tách trà vừa nói lời cảm ơn.

Không biết là âm thanh hai người nói chuyện gây ồn ào khiến Lăng Tử Yên thức dậy, hay là cô đã ngủ đã rồi nữa, trong lúc Lạc Thanh Nhã đang uống nước thì cô đã tỉnh dậy, hai mắt mở ra, nhìn lên trần nhà quen thuộc, cô mới nhớ ra bản thân đang ở nhà, nhìn gần hơn lại chính là khuôn mặt của Kỳ Minh Viễn, Lăng Tử Yên càng thêm yên tâm.

"Ngủ đã chưa? Em có đói không? Hay là có muốn uống chút gì không?" Kỳ Minh Viễn đỡ cô dậy.

“Em muốn ăn dưa hấu.” Lăng Tử Yên ngồi dậy, thấy Lạc Thanh Nhã cũng ở đó, liền mỉm cười với cô ta: “Chị Thanh Nhã đến chơi à!”

“Đến thăm em nè, biết em không sao thì chị yên tâm rồi!” Lạc Thanh Nhã cũng mỉm cười với cô.

“Đi cắt dưa hấu.” Trong lúc Lạc Thanh Nhã và Lăng Tử Yên đang nói chuyện với nhau, Kỳ Minh Viễn căn dặn một người hầu gần đó.

“Vâng, cậu chủ!” Người hầu lập tức đi tới phòng bếp, không lâu sau liền bưng tới một đĩa dưa hấu, dưa hấu được cắt thành từng miếng lớn nhỏ khác nhau, phía trên còn cắm vài cái nĩa nhỏ, Lăng Tử Yên ngủ cả một buổi chiều, cảm thấy rất khát nước, cô cần nĩa găm một miếng dưa rồi đưa cho Lạc Thanh Nhã, thể hiện lòng hiếu khách của gia chủ, sau đó mới găm một miếng dưa tự mình ăn!

“Mợ chủ, mợ có điện thoại!” Người giúp việc đang dọn dẹp trên lầu cầm điện thoại di động của Lăng Tử Yên xuống.

“Là ai vậy?” Lăng Tử Yên vừa ăn dưa hấu vừa hỏi.

“Là Hoài Anh!” Người giúp việc nhìn hiển thị cuộc gọi đến rồi trả lời.

“Mau đưa cho tôi!” Lăng Tử Yên vừa nghe là điện thoại của Dư Hoài Anh thì lập tức vui mừng đứng dậy, nhận lấy điện thoại trong tay người giúp việc, bấm nút trả lời rồi để sát vào tai: “Hoài Anh, em nhớ chị quá, hôm nay sao chị không nói với em tiếng nào đã đi rồi!”

Dư Hoài Anh cứng họng, làm gì có chuyện cô ấy không nói với cô một tiếng đã bỏ đi? Mà là do lúc đó trạng thái của cô, bị dọa đến không phân biệt rõ đông tây nam bắc, chỉ biết núp vào trong lòng chồng cô để tìm cảm giác an toàn, đâu còn nhớ đến người bạn thân này của mình nữa.

Nhưng dù sao thì Dư Hoài Anh cũng lớn hơn Lăng Tử Yên ba tuổi, nên khi trả lời câu hỏi của Lăng Tử Yên, cho một đáp án cũng thành thục hơn: “Bên đồn cảnh sát của chị có chuyện, phải về trước để giao nhận nhiệm vụ một chút, sao thế? Khi nào có thời gian ra ngoài chơi một chút không?"

“Ra ngoài à?” Lăng Tử Yên cảm thấy hơi khó xử, hiện giờ cô không thể rời khỏi Kỳ Minh Viễn, chỉ cần anh không ở bên cạnh cô, cô liền cảm thấy hoảng loạn, cho nên bây giờ cô không dám cùng Dư Hoài Anh đi ra ngoài.

“Gọi cô ấy đến nhà đi!” Kỳ Minh Viễn ở bên cạnh thì thào, biết cô chắc chắn đã lâu không được gặp người bạn này, càng biết cô rất phụ thuộc vào cô ấy, nếu hôm nay không phải cô ấy gọi điện cho cô, thì chắc là cô đã giang tay bổ nhào vào lòng cô ấy rồi.

Dư Hoài Anh là một cảnh sát, Kỳ Minh Viễn cho Lăng Tử Yên ở bên cạnh cô ấy cảm thấy rất yên tâm!

"Hay là chị đến nhà em đi, chị ăn cơm tối chưa?" Lăng Tử Yên hỏi: “Nếu chưa ăn thì đến nhà em đi! Cơm nhà em nấu rất ngon, chắc chắn chị sẽ thích!"

Nghe giọng điệu như trẻ con của cô, Kỳ Viễn Minh ở bên cạnh mỉm cười, nắm bàn tay còn lại của cô mà đùa nghịch.

"Được, em đã dám mời chị qua đó, chị còn không có gan qua sao? Gửi địa chỉ cho chị, bây giờ chị đi ngay!" Dư Hoài Anh nói.

“Được, đợi xíu em gửi tin nhắn cho chị, chị phải đến nhanh lên nhá.” Lăng Tử Yên cũng không nói gì nhiều với Dư Hoài Anh, rồi cúp điện thoại, gửi địa chỉ của Hương Lan Uyển cho Dư Hoài Anh, không lâu sau Dư Hoài Anh lại nhắn tin trả lời lại, để cô biết cô ấy đã nhận được tin nhắn của cô!

“Em đợi chị!” Lăng Tử Yên cũng gõ hai chữ rồi gửi lại!

Sau khi đặt điện thoại xuống, Lăng Tử Yên tiếp tục ăn dưa hấu, Lạc Thanh Nhã chỉ ngồi chơi một lát rồi đứng dậy đi, Kỳ Minh Viễn liền nói: "Hàn Thiệu Huy không tới tìm cô sao?"

“Anh quên tối nay anh có bữa tiệc kinh doanh sao?” Trong giọng nói của Lạc Thanh Nhã có chút phàn nàn!

“Thế sao cô không đi?” Kỳ Minh Viễn cũng không chấp nhận lời phàn nàn của cô ta, cô ta và Hàn Thiệu Huy là cánh tay trái phải đắc lực của anh, cả thương trường này ai mà không biết ai mà không hiểu, hai người họ cùng nhau thay mặt anh đi tham gia bữa tiệc đó, lại có ai không dám nể mặt?

"Em cảm thấy không khỏe, anh hiểu đấy, phụ nữ mỗi tháng đều có những ngày như thế, hơn nữa gần đây em rất mệt, Hứa Thiệu Huy cứ muốn cầu hôn với em, em rất áp lực, đã hẹn nói chuyện với bác sĩ Triệu!" Lạc Thanh Nhã thản nhiên mà đáp.

“Triệu Anh?” Vừa nhắc đến người này, Kỳ Minh Viễn cảm thấy rất hứng thú.

Lạc Thanh Nhã cũng mừng thầm trong lòng, cô ta đã sớm biết, thông qua thuộc hạ của Ngạn Bắc biết được Kỳ Minh Viễn đang tìm một người phụ nữ tên là Phương Ái Vi, người phụ nữ đó trông rất giống Lăng Tử Yên, mà tình nhân năm xưa của Lăng Sở Tiêu chính là đã mang thai một cặp song sinh.

Cho nên hôm nay Kỳ Minh Viễn đến tập đoàn Lăng Thiên tìm Lăng Sở Tiêu, chắc chắn là muốn xác định quan hệ giữ Phương Ái Vi và Lăng Tử Yên, tối nay cô ta hẹn Triệu Anh qua đây, tin chắc Kỳ Minh Viễn sẽ cảm động

Bởi vì, Triệu Anh chính là bác sĩ tâm lý có chút danh tiếng ở trong nước, thậm chí là trên thế giới, chủ yếu nhất chính là, anh ta có rất nhiều nghiên cứu về di truyền học, đặc biệt là nghiên cứu song sinh cùng trứng.

Kỳ Minh Viễn chính là muốn tìm một chuyên gia để hỏi thử chuyện quá trình Lăng Tử Yên sẽ mơ thấy Phương Ái Vi, tối nay Triệu Anh được Lạc Thanh Nhã mời đến, đúng là quá hợp ý anh rồi còn gì!

“Tối nay em ở nhà chơi với Dư Hoài Anh, anh có chút chuyện phải bàn với bác sĩ Triệu.” Kỳ Minh Viễn xoay đầu lại nói với Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên suy nghĩ một chút, nghĩ đến công việc và bản lĩnh chiến đấu của cô ấy, sau đó liền gật đầu với Kỳ Minh Viễn, nói: "Được! Nhưng mà anh phải về sớm đấy!"

“Được rồi, anh nói chuyện xong sẽ về ngay!” Kỳ Minh Viễn mỉm cười bảo đảm với cô, sau đó nói với Lạc Thanh Nhã: “Đã vậy tối nay chỉ có một mình, hay là sang bên này dùng cơm đi, một mình ăn cơm thì chán lắm!”

“Thế tôi cung kính không bằng tuân mệnh!” Lạc Thanh Nhã trước giờ chưa từng từ chối lời mời của Kỳ Minh Viễn, cô ta còn mong sao ngày nào cũng có thể được ăn cơm tối cùng anh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Khi bữa tối đã chuẩn bị xong, Dư Hoài Anh cũng đến, Kỳ Minh Viễn đang ở trong biệt thự giúp cô ấy mở cổng lớn của Hương Lan Uyển, Dư Hoài Anh lái chiếc mô tô của mình vào trong, Lăng Tử Yên đang đứng ở vườn hoa của biệt thự đợi cô ấy, Dư Hoài Anh vừa vào thì nhìn thấy cô, lập tức dừng xe ở trước mặt cô.

"Không ngờ thật đấy, vậy mà em lại sống ở một nơi thế này, chị nghe nói, Hương Lan Uyển này không bán ra ngoài!" Dư Hoài Anh cởi mũ bảo hiểm, vừa chỉnh lại mái tóc ngắn bị mũ làm cho rối bù, vừa xuống xe trêu ghẹo Lăng Tử Yên.

"Đây là biệt thự do Kỳ Minh Viễn xây đấy, nghe nói mấy người bạn bọn họ ở chung!" Lăng Tử Yên mỉm cười cầm lấy mũ bảo hiểm của cô Hoài Anh: “Đi thôi, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi!"

“Ừm!” Dư Hoài Anh không khách sáo với Lăng Tử Yên, đi bên cạnh cô, cùng cô đi vào trong.

“Giới thiệu với chị, đây là chồng em, Kỳ Minh Viễn!” Lăng Tử Yên giới thiệu Kỳ Minh Viễn với Dư Hoài Anh.

“Buổi trưa từng gặp nhau rồi nhỉ!” Dư Hoài Anh bắt tay với Kỳ Minh Viễn.

“Đây là chị Thanh Nhã, là bạn thân của Minh Viễn, cũng là trợ lý của anh ấy!” Lăng Tử Yên giới thiệu Dư Hoài Anh cho Lạc Thanh Nhã làm quen, sau đó nói với Lậc Thanh Nhã: “Chị Thanh Nhã, đây là bạn thân của em Dư Hoài Anh, chị ấy là cảnh sát, vừa kết thúc nhiệm vụ duy trì hòa bình trở về!"

“Chào cô!” Lạc Thanh Nhã đưa tay về phía Dư Hoài Anh: “Không ngờ cô Dư lại là cảnh sát, người mà cả đời này tôi kính phục nhất chính là cảnh sát và giáo viên!”

“Cô Lạc khách sáo quá rồi!” Dư Hoài Anh mỉm cười lịch sự với Lạc Thanh Nhã.

“Thưa cậu, thưa mợ, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi ạ!” Người quản gia bước tới nhắc nhở hai người có thể bắt đầu bữa tối rồi.

“Hoài Anh, em đưa chị đi rửa tay!” Lăng Tử Yên nói rồi kéo tay Dư Hoài Anh đến nhà vệ sinh ở tầng một, hai người rửa tay xong thì quay lại bàn ăn cơm tối.

Bốn người cũng khá vui vì thế mà bầu không khí trong bữa tối cũng không tệ, sau khi ăn cơm xong, Lăng Tử Yên và Dư Hoài Anh rủ theo Dương Thư Huệ cùng đi dạo trong Hương Lan Uyển, còn Kỳ Minh Viễn và Lạc Thanh Nhã cùng đến nhà cô ta ở phía đối diện.

Trong phòng khách, Kỳ Minh Viễn hỏi Triệu Anh những chuyện mà anh muốn biết nhất trong hai ngày qua: "Bác sĩ Triệu, trước đây tôi có tra một số tài liệu, bào thai song sinh cùng trứng, sẽ có những trải nghiệm giống nhau, thế bọn họ có thể cảm ứng được những chuyện mà người kia đã trải qua không?"

Đây chính là chuyện mà Kỳ Minh Viễn muốn biết nhất, hôm nay trong lúc Lăng Tử Yên ngủ trưa, anh đã tra qua rất nhiều tài liệu về vấn đề này, nhưng không có trường hợp nào như vậy.