36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 135: Hửm? Anh uống rượu nữa? (3)



“Cậu Kỳ biết được một cặp song sinh như vậy sao?” Triệu Anh nghe Kỳ Minh Viễn nói thế, trong lòng có chút kích động.

“Lẽ nào những trường hợp như thế không tồn tại à?” Kỳ Minh Viễn trong lòng lộ ra một tia vui mừng khó tả.

Trong tiềm thức của anh, vẫn không hy vọng Ái Vi chính là chị em xong sinh của Lăng Tử Yên.

Anh càng hi vọng bọn họ là cùng một người!

“Trước mắt tôi vẫn chưa gặp được trường hợp nào có thể nhìn thấy anh em hay chị em sinh đôi của mình trong mơ!” Triệu Anh trả lời, nhưng cô ta tin trên thế giới: “Nhưng không có nghĩa là những thứ như vậy không tồn tại, cậu biết đấy, song sinh cùng trứng là một trứng được thụ tinh phân ra thành hai cá thể riêng lẻ, bọn họ hoàn toàn giống nhau, cho dù tính cách sẽ có chút khác biệt, nhưng kết cấu não, EQ và IQ đều không có gì quá khác biệt!

Bởi vì như thế, những chuyện bọn họ trải qua rất có thể sẽ giống nhau, hơn nữa, nước ngoài đã có một đôi song sinh bị chia cách khi còn nhỏ đã trải qua những chuyện giống nhau, cùng gặp một đối tượng mà họ yêu thích, kết hôn trong cùng một thời gian, cùng sinh con cùng mắc một loại bệnh, và qua đời cùng một ngày.

Đúng là có những chuyện ly kỳ như thế đấy, như thế bọn họ có khả năng sẽ mơ thấy những chuyện đã trải qua của người kia, rất là có khả năng, dẫu sao thì não bộ chúng ta có một sức mạnh rất lớn, một bộ phận chưa được đánh thức hoặc có cùng chức năng như thế, đặc biệt là ở những người sinh đôi cùng trứng!"

“Cho nên, chuyện này là có thể sao?” Sắc mặt Kỳ Minh Viễn trở nên lo lắng, mọi sự thay đổi của anh đều bị Lạc Thanh Nhã nhìn thấy!

“Nào, chúng ta cùng uống chút rượu, từ từ mà nói, thả lỏng mới có thể giải quyết được vấn đề trong lòng chúng ta!” Lạc Thanh Nhã đi đến tủ rượu, lấy một chai XO và ba cái ly, ba người vừa uống vừa nói chuyện.

Hai ngày nay Kỳ Minh Viễn đều mang tâm sự trong lòng, nhưng anh không có thói quen kể với người khác, chỉ ngồi một bên uống rượu, nghe Lạc Thanh Nhã và Triệu Anh nói chuyện, thời gian trôi qua rất nhanh, chốc lát mà đã đến chín giờ tối, Triệu Anh về, Lạc Thanh Nhã ra tiễn anh ta, nhìn thấy Kỳ Minh Viễn vẫn ngồi trên sô pha uống rượu, bèn đi qua đó, cầm lấy chai rượu trong tay anh.

“Kỳ Minh Viễn, thời gian không còn sớm nữa, anh nên về thôi!” Lạc Thanh Nhã giật lấy chai rượu trong tay Kỳ Minh Viễn, ngồi xuống trước mặt anh.

“Cho tôi uống một chút nữa!” Kỳ Minh Viễn đưa tay về phía Lạc Thanh Nhã.

“Không được, anh uống nữa sẽ đau bụng, Tử Yên sẽ lại trách em!” Lạc Thanh Nhã đưa miệng chai lên môi mình, uống sạch nửa phần rượu còn lại bên trong.

"Cô..." Kỳ Minh Viễn nhìn Lạc Thanh Nhã, đột nhiên bật cười, đặt ly rượu lên bàn, rót qua một ly, anh biết anh không có say, nhưng mà trong lòng anh đang đè nén quá nhiều tâm sự!

"Kỳ Minh Viễn, anh có tâm sự à? Cái này thật không giống anh!" Lạc Thanh Nhã đặt chai rượu xuống, đầu óc choáng váng, lắc đầu nhìn Kỳ Minh Viễn: “Trong ấn tượng của em, Kỳ Minh Viễn là người từ trước tới nay chưa từng bị bất cứ chuyện gì làm khó, anh không thể nào có tâm sự được!"

“Cô ấy, chính là tâm sự của tôi!” Kỳ Minh Viễn bật cười. Lạc Thanh Nhã là bạn của anh, lại là phụ nữ, anh cảm thấy mình có thể tâm sự chuyện của Lăng Tử Yên với cô ta.

"Cô ấy? Lăng Tử Yên? Hay là người mà mấy năm nay anh đang tìm? Bọn họ không phải là cùng một người à?", Lạc Thanh Nhã ngập ngừng hỏi, và sau đó giải thích: “Đêm đó lúc anh giới thiệu Tử Yên với em, nói cô ấy là người anh tìm rất lâu rồi!"

“Không phải, cô ấy không phải!” Kỳ Minh Viễn đưa tay chà sát mặt mình, sau đó quay đầu nhìn về phía biệt thự đối diện, đèn tầng một đang sáng, nhưng trên phòng ngủ tầng hai thì tối om, có lẽ vợ anh và bạn cô vẫn còn đang nói chuyện.

“Hả?” Lạc Thanh Nhã sửng sốt, cô ta tưởng bản thân đã thua người con gái trong lòng Kỳ Minh Viễn, nhưng lại không ngờ, cô ta lại thua Lăng Tử Yên, một người trước giờ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của anh!

“Bọn họ chỉ là giống hệt nhau thôi!” Kỳ Minh Viễn vươn tay vò đầu bứt tóc, có chút suy sụp, có lẽ là do tác dụng của rượu, càng có thể là vì đang ở trước mặt Lạc Thanh Nhã, anh không cần phải che giấu tâm sự của mình giống như đang ở trước mặt Lăng Tử Yên!

“Vậy, họ là chị em sinh đôi?” Lạc Thanh Nhã kết hợp với vấn đề mà Kỳ Minh Viễn hỏi Triệu Anh, không khó để kết luận như vậy.

"Ừm, tôi đã nhận được chứng cứ xác thực từ trong miệng Lăng Sở Tiêu, năm đó mẹ của Tử Yên đã sinh ra một cặp song sinh, người chị bị một tên điên xông vào bệnh viện bắt đi, sau đó thì bặt vô âm tín, Ái Vi, chính là chị gái của Tử Yên!" Giờ đây Kỳ Minh Viễn rất là sầu não, “Năm đó tôn làm tổn thương cô ấy, bây giờ lại phản bội cô ấy, tôi…”

Kỳ Minh Viễn biết, nếu như anh đủ lí trí, có lẽ anh nên ly hôn với Lăng Tử Yên, đem toàn bộ sự thật nói cho cô biết, anh đã tìm lầm người, cô không phải là người mà mấy năm nay anh luôn tìm kiếm, càng không phải là người mà cả đời anh muốn cưới làm vợ!

Nhưng anh không thể nói, Lăng Tử Yên không có gì cả, cô ấy là con riêng, từ nhỏ phải phải chia sẻ cha mình với người khác, không có một gia đình hoàn chỉnh, điều cô khát vọng nhất chính là tình thân, mong muốn có một ngôi nhà để tránh gió che mưa.

Những thứ này, Lăng Sở Tiêu không thể cho cô, thì anh sẽ cho cô, nhưng bây giờ, lẽ nào anh lại đích thân hủy hoại khát vọng có được mái ấm bấy lâu của cô sao?

Kỳ Minh Viễn không làm được, từ sau cái đêm anh cần cô, cô vẫn luôn ở lại bên cạnh anh, trên người cô có một loại mê lực, thôi thúc anh bảo vệ cô, chăm sóc cô, yêu thương cô!

Bảo anh làm những việc làm tổn thương cô, anh thật sự không làm được!

Kỳ Minh Viễn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết bản thân anh không làm được!

Nước mắt của cô chính là khắc tinh của anh, chỉ cần cô rơi lệ, mọi quyết định của anh đều sụp đổ tan tành!

“Kỳ Minh Viễn, kể cho em nghe về chuyện của Ái Vi đi, có lẽ, em có thể giúp được anh!” Lạc Thanh Nhã kìm nén sự kích động trong lòng nói với Kỳ Minh Viễn!

Cô ta muốn biết người phụ nữ trong lòng Kỳ Minh Viễn, rốt cuộc là như thế nào!

Lúc trước không có cơ hội hỏi, hiện tại, cô ta nhất định phải biết được đối thủ của mình rốt cuộc có vị trí như thế nào trong lòng của anh.

"Cô ấy..." Kỳ Minh Viễn nhắm mắt lại, như trở về sáu năm trước: “Cô ấy rất xinh đẹp, lúc tôi quen biết cô ấy, cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng lại vô cùng thông minh, mười lăm tuổi đã học đại học, là sinh viên luôn đạt thành tích cao của một trường đại học y ở Thủ Đô, mười sáu tuổi đã được trường tiến cử, đến học tập trong học viện y khoa ở Sở Nguyên, lúc đó tôi vẫn chưa giải ngũ, truy kích một phần tử hắc ám đến nước An Hạ... "

"Anh thật sự tin lời Tống Thanh Ảnh, mà làm những chuyện này với cô ấy? Kỳ Minh Viễn, cô ấy năm đó chỉ mới mười sáu tuổi!" Lạc Thanh Nhã lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Kỳ Minh Viễn lại có một khoảng thời gian qua lại như thế với người con gái mà anh ngày nhớ đêm mong.

Chẳng trách mấy năm nay, anh vẫn luôn giữ chấp niệm với cô.

“Tôi biết bản thân mình có lỗi với cô ấy!” Kỳ Minh Viễn nhắm mắt lại, anh biết năm đó mình đã sai rất nhiều, cho nên những năm nay mới luôn canh cánh trong lòng, muốn tìm được cô ấy, bù đắp cho cô ấy, nhưng lại biến khéo thành vụng, cưới phải Lăng Tử Yên!

"Bây giờ anh đã kết hôn với Lăng Tử Yên, nếu có một ngày anh tìm được chị của cô ấy thì phải làm sao?" Lạc Thanh Nhã lo lắng hỏi: “Hoặc là cô ấy đến tìm anh? Dù sao hai người cũng đã từng yêu nhau, cô ấy không thể quên anh được!"