36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 136: Hửm? Anh uống rượu nữa? (4)



“Tôi sẽ không tìm cô ấy nữa!” Thái độ của Kỳ Minh Viễn rất kiên định.

“Vậy nếu cô ấy quay lại tìm anh thì sao?” Đây mới là điều mà Lạc Thanh Nhã muốn biết nhất, cô nhất định phải nhận được lời xác minh của anh: “Kỳ Minh Viễn, lỡ như cô ấy quay lại tìm anh, anh sẽ làm gì?”

“Tôi phải có trách nhiệm với hôn nhân của mình!” Kỳ Minh Viễn đã quyết định rồi: “Tử Yên cũng rất tốt, tôi không muốn làm khó cô ấy!”

Nói xong, anh đứng dậy, như đang muốn rời đi.

“Anh có yêu cô ấy không?” Trái tim của Lạc Thanh Nhã như đang rỉ máu, nếu ngay cả Ái Vi trước giờ vẫn luôn ở trong lòng Kỳ Minh Viễn cũng không đấu lại Lăng Tử Yên, thì cô ta còn có hi vọng gì nữa chứ?

“Yêu?” Kỳ Minh Viễn đang xoay người muốn đi, đột nhiên khựng lại, anh yêu Lăng Tử Yên sao?

Lúc đầu, anh nghĩ cô là Ái Vi, cho nên mới đem những gì anh nợ Ái Vi bù đắp cho cô, có lẽ đó cũng được coi là yêu.

Nhưng bây giờ, sau khi anh biết cô không phải Ái Vi thì?

Kỳ Minh Viễn không biết tình cảm của mình dành cho Lăng Tử Yên bây giờ là như thế nào, anh chỉ biết anh không muốn nhìn thấy cô khóc, thấy cô chịu uất ức, anh cảm thấy rất đau lòng, thấy cô đau lòng buồn bả, anh còn đau lòng buồn bả hơn cô!

Có lẽ những thứ đó đều là vì Ái Vi, nhưng bây giờ, Kỳ Minh Viễn biết rõ một điều, chỉ cần Lăng Tử Yên đau khổ, anh cũng cảm thấy rất đau lòng.

Anh không làm được những chuyện khiến cô khó chịu, đã lựa chọn kết hôn với cô, anh chỉ có thể chịu trách nhiệm hôn nhân này của bọn họ.

"Ngay cả anh cũng không xác định được mình có yêu cô ấy không, lỡ như Ái Vi trở về, anh chọn Ái Vi thì phải làm sao? Kỳ Minh Viễn, nếu như anh chọn Ái Vi, tình cảm của Tử Yên đối với anh càng lúc càng sâu đậm, anh bảo cô ấy phải làm sao?" Trong lòng Lạc Thanh Nhã dường như đang nhìn thấy một tia hi vọng, một cơ hội mỏng manh.

Nếu như lúc này cô ta có thể lấy lý do đau dài chi bằng đau ngắn thuyết phục Kỳ Minh Viễn ly hôn với Lăng Tử Yên, liệu cô ta có được cơ hội đó hay không?

"Tôi sẽ không ly hôn, cho dù Ái Vi xuất hiện, tôi cũng sẽ không ly hôn!"

“Vậy thì công sức anh tìm kiếm và cảm thấy hổ thẹn bấy lâu nay là gì đây?” Lạc Thanh Nhã hung hăng hỏi.

“Cứ coi như là chấp niệm đi!” Kỳ Minh Viễn nói xong, xoay người đi về phía cổng: “Thời gian không còn sớm nữa, Tử Yên đang đợi tôi về nhà!”

Lạc Thanh Nhã im lặng, ngồi trên ghế sô pha, nhìn bóng lưng của Kỳ Minh Viễn, trong mắt tràn đầy lưu luyến, mãi cho đến khi Kỳ Minh Viễn đi khỏi biệt thự nhà cô ta, mở cánh cổng ở hoa viên đối diện, Lạc Thanh Nhã mới bất lực nói: “Đã chấp niệm như thế, tại sao không tiếp tục chấp niệm đi? Tại sao phát hiện đã tìm sai đối tượng, vậy mà cũng không chịu buông tay!”

“Tử Yên!” Trong căn biệt thự đối diện, giây phút Kỳ Minh Viễn mở cửa ra thì đã nhìn về phía sô pha, Lăng Tử Yên và Dư Hoài Anh vẫn đang ngồi đó vừa ăn trái cây vừa xem phim, thấy Kỳ Minh Viễn về, cô lập tức mỉm cười đứng đậy, trên tay vẫn còn cầm miếng trái cây cho vào trong miệng.

“Kỳ Minh Viễn, anh về rồi!” Lăng Tử Yên cười chạy về phía anh, phát hiện trên tay cô còn cầm trái cây, lập tức đưa tới miệng anh, chốc lát nghe thấy trên người anh có mùi rượu liền bất giác cau mày: “Anh lại uống rượu nữa à?"

Anh uống rượu ở nhà chị Thanh Nhã sao, anh trò chuyện với bác sĩ tâm lý, cần phải uống rượu sao?

“Ừm, uống một chút, tối nay chơi với chị Hoài Anh vui không?” Cô ăn trái cây mà anh đưa, sợ cô cầm nĩa không cẩn thận lại làm bị thương mình, nên giành lấy cái nĩa trong tay cô, tay còn lại thì nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cùng đi tới so pha.

Trên ghế sô pha ba người đối diện với TV, Dư Hoài Anh buông cánh tay trái vừa mới coi đồng hồ của mình xuống, trên môi nở nụ cười ngượng ngùng, chào hỏi Kỳ Minh Viễn: "Anh Kỳ, anh về rồi à!"

“Cảm ơn cô Dư đêm nay ở lại chơi với Tử Yên lâu như thế!” Kỳ Minh Viễn kéo Lăng Tử Yên sang chiếc sô pha đôi dành cho hai người, đối với Dư Hoài Anh, anh luôn có cảm giác rất yên tâm, dẫu sao Lăng Tử Yên ở cùng cô ấy, không có cảm giác không an toàn.

"Đâu có, tôi với Tử Yên cũng đã không gặp nhau một năm rồi, hôm nay tôi mới biết hóa ra cô ấy lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cảm ơn anh vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô ấy!" Dư Hoài Anh chỉ mới biết những chuyện gần đây khi trò chuyện với Lăng Tử Yên, càng cảm thấy hài lòng hơn về Kỳ Minh Viễn.

“Cô Dư quá khen rồi, Tử Yên là vợ tôi, bảo vệ cô ấy là trách nhiệm của tôi.” Kỳ Minh Viễn vừa nói vừa quay sang nhìn Lăng Tử Yên, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Dư Hoài Anh nhìn hai người bọn họ, lúc đầu cũng có chút lo lắng, bởi vì lúc ăn cơm tối, cô ấy luôn cảm thấy ánh mắt Kỳ Minh Viễn nhìn Lăng Tử Yên dường như có nhiều tâm sự.

Lúc này, tâm sự trong mắt Kỳ Minh Viễn cũng biến mất, nghĩ đây có lẽ là kết quả sau khi trò chuyện với bác sĩ tâm lý.

Chỉ cần có thể đối xử hết lòng với Lăng Tử Yên, Dư Hoài Anh sẽ không quan tâm nhiều đến những chuyện khác.

“Thời gian cũng không còn sớm, tôi nên về rồi!” Dư Hoài Anh đứng dậy và nói với hai người họ: “Tử Yên, tuần sau chị bắt đầu đi làm, cuối tuần chúng ta lại hẹn nhau nhé, đúng rồi, có tin tức của Tịnh Kỳ không?”

“Đang quay phim ở nước ngoài, tạm thời không về được!” Nhìn thấy Dư Hoài Anh đứng dậy, Lăng Tử Yên cũng đứng theo, cùng cô ấy đi về phía cửa, đáp: “Đợi cô ấy về chắc chắn sẽ liên lạc với chúng ta."

Sau khi nói sau, cô đưa chiếc mũ bảo hiểm đặt ở cái tủ nhỏ cạnh cửa cho Dư Hoài An.

“Được, đến lúc đó chúng ta gặp mặt nhau.” Dư Hoài Anh cầm lấy mũ bảo hiểm mà Lăng Tử Yên đưa, đi về phía cổng của hoa viên.

Đèn đường bên ngoài và đèn trong vườn đều tự động sáng, ánh đèn màu cam tỏa sáng trong khu vườn càng làm tăng thêm vẻ đẹp mơ hồ.

Kỳ Minh Viễn đi ở phía sau hai cô gái, đưa bọn họ đi đến cửa, Dư Hoài Anh đội nón bảo hiểm lên, leo lên chiếc xe mô tô một cách thành thạo, nói với Lăng Tử Yên: “Vậy tôi đi đây."

“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn!” Lăng Tử Yên vẫy tay chào tạm biệt cô ấy.

“Nhớ rồi cô giáo Lăng!” Dư Hoài Anh trêu chọc: “Đi nhé, tạm biệt, tạm biệt anh Kỳ!”

“Tạm biệt!” Lăng Tử Yên đứng đó nhìn Dư Hoài Anh khởi động xe rồi chuyển hướng.

Kỳ Minh Viễn cũng gật đầu với Dư Hoài Anh, đi đến bên cạnh Lăng Tử Yên, vòng tay lên vai cô, cúi đầu nhìn ánh đèn chiếu rọi bên đường, càng hiện rõ khuôn mặt xinh đẹp ấy, anh sáp lại gần cô.

“Toàn là mùi rượu.” Lăng Tử Yên giơ tay che miệng khi môi anh sắp chạm vào môi mình.

Nhưng lại không ngờ anh lại thơm lên lòng bàn tay cô, khiến cô ngứa đến mức thụt tay mình lại.

Kỳ Minh Viễn cười ranh mãnh, nâng cằm cô lên, trực tiếp hôn lên.

Trong miệng anh mang theo mùi rượu mà xông vào, Lăng Tử Yên muốn tránh, nhưng anh không cho phép, vô cùng muốn hôn cô, muốn cô cùng chơi đùa với mình.

Không phản kháng lại được, Lăng Tử Yên đành phải chấp nhận, từ từ vươn tay ôm lấy cổ anh, đồng thời nhón chân lên đáp lại nụ hôn của anh.

Bầu không khí càng lúc càng cuồng nhiệt!

Một lúc lâu sau, hai người mới kết thúc, nhưng Kỳ Minh Viễn không có buông cô ra mà lại ôm cô vào lòng, hạ cằm xuống đặt lên đầu cô: “Tử Yên, anh say rồi!"

"Anh uống nhiều rượu như thế, có thể không say sao? Bụng cảm thấy thế nào rồi, có khó chịu không?" Lăng Tử Yên lo lắng nhất chính là cái bao tử của anh, không biết rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu, bao tử có chịu được không.

"Bụng anh không sao, chỉ là..." Kỳ Minh Viễn vòng tay ôm cô, trên môi nở một nụ cười hư hỏng.

“Hả?” Lăng Tử Yên ngạc nhiên, nhất thời không hiểu ý của anh.

Cô vừa dứt lời, anh liền động đậy, Lăng Tử Yên cuối cùng cũng cảm nhận được.

Lăng Tử Yên đột nhiên hiểu ra ngụ ý trong lời nói của anh, xấu hổ đến mức mặt mày ửng đỏ.

Kỳ Minh Viễn bật cười, đột nhiên cúi người, bế cô lên rồi sải bước lên lầu.

“Này, đừng quậy, em còn chưa đi tắm!” Bước chân hấp tấp của anh khiến Lăng Tử Yên biết anh ôm cô lên lầu là đang muốn làm gì.

Ánh mắt của Kỳ Minh Viễn vì câu nói này của cô mà trở nên sâu thẳm: “Vậy chúng ta cùng tắm!"