36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 138: Ngoan ngoãn đọc sách, không được nhìn đàn ông khác (2)



“Em sẽ có con, đừng suy nghĩ lung tung, chúng ta đều rất khỏe mạnh, chúng ta nhất định sẽ có con!” Kỳ Minh Viễn ôm cô nói.

“Lỡ như không thì sao?” Cô giống như đang bị lời nguyền ấy ám vậy, luôn lo lắng rằng mình không có con, ”Lăng Tuyết Lan nguyền rủa em, con của cô ta cũng nguyền rủa em, em rất sợ hãi, nghe nói thai nhi không có cơ hội chào đời oán khí rất nặng, con của Lăng Tuyết Lan nhất định sẽ theo ám em..."

“Tử Yên!” Giọng Kỳ Minh Viễn đột nhiên trở nên nghiêm trọng, anh buông Lăng Tử Yên ra, hai tay ôm lấy gương mặt của cô, vẻ mặt rất nghiêm túc, rất kiên quyết nói với cô: “Em là đang suy nghĩ lung tung bậy bạ thôi, nghe anh nói đi, em rất là khỏe mạnh, anh cũng khỏe mạnh, cho nên chúng ta chắc chắn sẽ có con, em nói cho anh biết, có phải bây giờ em đang muốn có con không?"

"Em..." Lăng Tử Yên bị anh hỏi, cô chỉ là sợ mình không có con, nhưng hiện tại cô không muốn có con, cô mới hai mươi hai tuổi, thanh xuân tuyệt vời phía trước chưa hưởng được bao nhiêu, cô định chờ đến khi hai mươi lăm tuổi rồi mới sinh con!

“Trả lời anh, em có muốn có con không? Nếu em muốn, anh sẽ không áp dụng biện pháp tránh thai nữa!” Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, cũng không có biểu hiện nói dối một chút nào.

“Tạm thời em vẫn chưa muốn!” Lăng Tử Yên nói lời thật lòng: “Em muốn đợi đến khi hai mươi lăm tuổi rồi mới sinh con!”

Khi cô và Chung Khải Trạch dự định kết hôn, cô cũng lên kế hoạch như thế.

“Vậy chúng ta sẽ tiếp tục sử dụng biện pháp an toàn!” Kỳ Minh Viễn mỉm cười ôm lấy cô một lần nữa.

“Em vẫn còn sợ!” Lăng Tử Yên biết, bản mình là sợ không nói được lời nào, nhưng loại cảm xúc này vẫn vây lấy cô, khiến cô rất sợ hãi, lo lắng bản thân không thể sinh con.

“Hay vầy đi, bây giờ chúng ta dậy, đi đến khoa sản phụ kiểm tra triệt để trước, anh cũng đến khoa nam kiểm tra, hửm?” Kỳ Minh Viễn biết chỉ cần bệnh viện đưa cho cô một câu trả lời khẳng định thì cô sẽ yên tâm ngay.

“Được!” Lăng Tử Yên gật đầu, đối với người nghi ngờ sức khỏe của mình, bỏ tiền ra kiểm tra chính là bỏ tiền ra mua sự an tâm!

“Nào, dậy thôi, chúng ta mau qua đó, cũng không làm trễ tiết dạy của em!” Kỳ Minh Viễn nói xong đỡ cô dậy, hai người cùng nhau bước xuống giường, cùng nhau đi vào phòng tắm rửa, vào phòng thay áo quần áo, và sau đó, nắm tay nhau đi xuống cầu thang.

Bởi vì đi kiểm tra sức khỏe, hai người cũng không có ăn sáng, sau khi xuống lầu liền đi thẳng ra gara, lái xe đến bệnh viện Lam Tinh!

Bệnh viện trực thuộc Quốc tế Hải An nên đương nhiên là anh bảo sao thì nghe vậy, trước khi anh đến bệnh viện đã gọi điện cho người phụ trách có liên quan, việc kiểm tra chỉ là hình thức, nhưng kết quả vẫn phải đợi ba ngày sau mới đem tới.

“Thưa mợ, đây chính là kết quả lần trước cô và chủ tịch Đường đến làm kiểm tra, của chủ tịch Đường chúng tôi đã gửi qua rồi, đây là của cô!” Sau khi Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn đến khoa sản kiểm tra xong xuôi, bệnh viện đã tuân theo yêu cầu của Kỳ Minh Viễn, đưa kết quả mà Lăng Tử Yên và Đường Uyển Dư đến kiểm tra cho cô.

“Cực khổ cho các người rồi!” Lăng Tử Yên nhận lấy rồi chào tạm biệt chủ nhiệm và bác sĩ ở đó, hai người bước ra khỏi khoa sản, đến căn tin của bệnh viện ăn trưa, rồi mới lái xe đến trường tiểu học Thành Công.

“Kết quả thế nào?” Trên đường đi, Kỳ Minh Viễn hỏi Lăng Tử Yên đang xem giấy xét nghiệm.

"Nhận xét của bác sĩ là có một hơi thiếu máu. Chắc là lần trước bà dì ra nhiều quá, khiến mất nhiều máu, những thứ còn lại đều ổn!” Lăng Tử Yên đáp.

“Anh biết Tử Yên của anh vô cùng khỏe mạnh mà!” Kỳ Minh Viễn làm bộ dạng như đã biết trước kết quả như thế, bởi vì anh đã xem báo cáo xét nghiệm trước đây của cô.

Ngoài trừ chứng vô sinh miễn dịch, cô quả thật là có hơi thiếu máu, trừ cái này ra, cơ thể cô không có vấn đề gì lớn, thiếu máu thì cũng rất dễ bồi dưỡng lại.

Lăng Tử Yên lúc này mới yên tâm, dựa vào lưng ghế, thở phào nhẹ nhõm!

Không lâu sau đã đến trước trường tiểu học Thành Công, Lăng Tử Yên mở cửa bước xuống xe, Kỳ Minh Viễn nắm tay dắt cô đến trước cổng.

“Tan làm thì đến tìm anh, hửm.” Anh vừa nói vừa nắm chặt tay cô.

“Được!” Lăng Tử Yên ngẩng đầu nhìn anh cười: “Sau giờ học em sẽ qua!”

“Anh đợi em, đi đi!” Kỳ Minh Viễn dường như lưu luyến không nỡ mà vuốt ve gò má của cô, trong ánh mắt có chút luyến tiếc.

“Vậy thì em đi đây, tạm biệt!” Lăng Tử Yên vẫy tay chào anh rồi bước vào cổng trường!

Kỳ Minh Viễn đứng ngoài cửa và nhìn cô đi vào, cho đến khi cô biến khỏi tầm mắt của anh, anh mới lái xe đi đến quốc tế Hải An!

Lăng Tử Yên bước vào phòng làm việc, vừa đẩy cửa vào, cô theo bản năng mà nhớ tới cơn ác mộng sáng nay, trong lòng rất sợ hãi, sau khi vội vàng tìm tài liệu giảng dạy trên bàn, liền bước ra khỏi văn phòng, tiếng đóng cửa cùng bởi vì sự khẩn trương của cô mà trở nên vô cùng lớn.

“Tử Yên, cô làm sao thế?” Bùi Ngọc Trân bước ra từ phòng bên cạnh, bị vẻ lo lắng khi đóng cửa của Lăng Tử Yên làm cho sợ hãi, cô ta vội vàng bước đến bên cạnh cô quan tâm hỏi han.

“Không có chuyện gì, chỉ là có chút sợ hãi!” Lăng Tử Yên có chút e ngại nhìn Bùi Ngọc Trân.

“Tối hôm qua gặp ác mộng!” Nhìn thấy vẻ mặt của Lăng Tử Yên, Bùi Ngọc Trân thản nhiên mà đoán: “Hay là, đổi văn phòng đi!

“Bây giờ còn văn phòng dư nào nữa đâu!” Lăng Tử Yên quay người cùng đi về phía cầu thang với Bùi Ngọc Trân.

"Cũng phải, lần trước đã tìm một số giáo viên mới, giáo viên dạy môn phụ còn hai người nữa là đủ một phòng!" Bùi Ngọc Trân nói: “Hay là như vậy đi, tôi đổi với cô, gan tôi lớn lắm nên không sợ!"

“Thật không tốt, văn phòng đó đã bị người ta cho mấy thứ đó vào!” Lăng Tử Yên không muốn người bạn tốt của mình vì giúp mình mà gánh chịu những chuyện tồi tệ như vậy.

"Không sao, tôi không ngại, chẳng qua là..." Những lời sau đó, Bùi Ngọc Trân chú ý đến Lăng Tử Yên, nên không nói: “Tôi nói cho cô biết trước đây tôi học y đấy, những thứ này tôi thấy nhiều rồi, chỉ là mẹ tôi cảm thấy làm bác sĩ quá cực khổ, nên lôi tôi về nhà tiếp tục học bổ túc một năm, để tôi làm giáo viên, cho nên những thứ đó trong mắt tôi căn bản chẳng là gì cả!"

“Cảm ơn cô!” Lăng Tử Yên lúc này mới đồng ý, cảm thấy mình nợ Bùi Ngọc Trân một cái gì đó, nói: “Hôm nay tôi mời cô đi ăn!”

“Ăn thì thôi đi, các món ăn ở căn tin trường học chúng ta tôi còn chưa ăn hết sao, bên ngoài không hấp dẫn sự chú ý của tôi được đâu!” Bùi Ngọc Trân xua tay, xem như không cần Lăng Tử Yên trả ơn.

“Ngọc Trân, cô như thế trong lòng tôi cảm thấy ngại lắm!” Lăng Tử Yên chính là như thế, ai đối xử tốt với cô, cô cũng sẽ đối xử tốt với người đó!

Nếu bên kia từ chối, cô sẽ rất buồn!

"Nếu đã như thế thì... cô giới thiệu cho tôi một người bạn trai đi, trong công ty của cậu Kỳ chắc chắn có rất nhiều chàng trai ưu tú, giúp tôi hỏi thử bọn họ, có hứng thú với một cô giáo tiểu học mẹ hiền vợ đảm như tôi không!" Bùi Ngọc Trân đỏ mặt nói.

“Được, tôi sẽ để ý giúp cô.” Lăng Tử Yên dừng công việc của bà mối lại.

“Thế thì cảm ơn cô nhé, cô không biết, mẹ của tôi bây giờ đang giục tôi kết hôn dữ lắm, tôi mới có hai mươi sáu tuổi thôi mà!” Bùi Ngọc Trân vẻ mặt đầy căm hận chua xót.

“Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ để ý giúp cô!” Lăng Tử Yên mỉm cười vỗ vỗ vào tay cô ta, hai người cũng đi về phía tòa nhà dạy học, mỗi người vào lớp của riêng mình, bắt đầu công việc của ngày hôm nay.

Sau khi kết thúc buổi học, Lăng Tử Yên mang theo bài tập và tài liệu trở về quốc tế Hải An.

Sau khi cùng Kỳ Minh Viễn ăn trưa trong nhà hàng, hai người chợp mắt trong căn phòng nhỏ của văn phòng anh, có anh ôm cô ngủ, cô không còn gặp ác mộng khi ngủ trưa nữa, ngủ một giấc rất ngon lành.

Buổi chiều anh có cuộc họp, cô cũng đi theo giống như hôm qua, anh họp, cô thì ở một bên đeo tai nghe nghe nhạc, sửa bài tập, soạn bài.

Sau khi làm xong công việc của mình, Lăng Tử Yên nhớ đến lời căn dặn của Bùi Ngọc Trân, và bắt đầu xem xét từng giám đốc điều hành cấp cao xung quanh bàn họp, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông còn rất trẻ, chạc ba mươi tuổi, Lăng Tử Yên cảm thấy có lẽ anh ta rất phù hợp với yêu cầu của Bùi Ngọc Trân, cho nên ngắm anh ta thêm một lát.

Kỳ Minh Viễn nhận thấy sự chú ý của cô đang đổ dồn vào những người đàn ông khác, bầu không khí xung quanh anh bỗng chốc trở nên lạnh ngắt.