36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 139: Ngoan ngoãn đọc sách, không được nhìn đàn ông khác (3)



Nhiệt độ trong phòng làm việc giảm xuống mấy độ, Lăng Tử Yên cũng chú ý tới, cô quay đầu nhìn lướt qua máy điều hòa, phát hiện nhiệt độ không hề thay đổi, đôi mắt hạnh xinh đẹp nghi ngờ đảo quanh phòng họp, rốt cuộc cũng biết là nơi nào phát ra nguồn khí lạnh lẽo đó.

“Ngoan ngoãn đọc sách, mắt đừng nhìn lung tung!” Anh thò tay xuống dưới bàn nắm chặt lấy đầu gối của cô.

Lăng Tử Yên cảm thấy hơi nhột, không biết có phải mình đang làm gián đoạn cuộc họp hay không, vì vậy cô ngoan ngoãn gật đầu với anh, cầm cuốn sách hôm qua chưa đọc xong rồi lặng lẽ ngồi sang một bên mà đọc.

Nhiệt độ trong phòng họp cuối cùng cũng trở lại bình thường, tất cả lãnh đạo cấp cao trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, cuộc họp lại tiếp tục!

Cuộc họp kéo dài cả một buổi chiều, dù hết giờ tan sở vẫn chưa kết thúc, điều này là bình thường ở Quốc tế Hải An.

Nhưng ngay khi cuộc thảo luận giữa các lãnh đạo cấp cao đang diễn ra sôi nổi, đột nhiên, một âm thanh ục ịch phá vỡ một lãnh đạo đang say sưa thuyết trình.

Anh ta cau mày, ngừng nói, đồng thời âm thanh ục ịch đó càng lúc càng rõ ràng.

Mọi người nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh đó, ánh mắt đều rơi vào trên người Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên một tay cầm sách, tay kia xoa bụng khiến tai cô đỏ lên vì xấu hổ.

“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, sáng mai lại tiếp tục, tan họp!” Kỳ Minh Viễn nào nỡ để cô vợ nhỏ bé của mình đói bụng, chỉ hạ lệnh một tiếng, kết thúc cuộc họp hôm nay vẫn chưa thảo luận ra kết quả như mong muốn.

Các vị lãnh đạo khác tuy rất ngạc nhiên nhưng đều nghe lời sếp nói rồi thu dọn đồ đạc đứng dậy ra về.

Lăng Tử Yên thấy vậy, vội vàng tìm kiếm vị lãnh đạo trẻ tuổi đó trong đám đông, nghe thấy có một lãnh đạo trưởng thành hơn gọi anh ta một tiếng: "Thiệu Vũ".

Lăng Tử Yên liền lập tức nhớ ngay cái tên này.

Kỳ Minh Viễn nhìn cô vợ nhỏ của mình bằng ánh mắt u ám ghen tị, nhưng cô gái này lại không nhận ra điều đó, đợi sau khi mọi người đi xong mới nhớ đến Kỳ Minh Viễn: “Anh chàng đẹp trai tên là Thiệu Vũ, anh ta có bạn gái không?"

Kỳ Minh Viễn nghe vậy nhíu mày thật chặt, anh kéo cô lên, ôm cô vào lòng, cùng nhau ngồi vào chỗ ngồi họp của anh, với giọng điệu có chút đe dọa: "Bất kể anh ta có bạn gái hay chưa, em cũng không có cơ hội!"

“Hả?” Lăng Tử Yên bị lời nói của anh làm cho bối rối, trở mình trong vòng tay anh, kinh ngạc nhìn anh: “Anh nói đây là có ý gì?”

“Ý của anh chính là, em là vợ anh, cả đời này cũng sẽ không quay về thời độc thân được, em với anh ta, không có cơ hội.” Vẻ mặt Kỳ Minh Viễn cực kỳ nghiêm túc.

Lăng Tử Yên hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, bật cười, vươn tay vỗ vào ngực anh: “Anh nghĩ đi đâu đấy, em là loại người đó sao? Anh tưởng đầu em bị úng nuóc à? Từ bỏ một đại boss như anh không cần, lại đi để ý cấp dưới của anh sao?"

“Thế em nhìn anh ta chằm chằm như vậy làm gì?” Kỳ Minh Viễn nắm lấy tay cô, sau khi nghe cô giải thích trong lòng cảm thấy rất hài lòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chơi đùa, đồng thời hỏi cô: “Bỏ chồng của mình sang một bên không thèm ngó nhìn, lại đi nhìn người đàn ông khác? Hửm?"

Hóa ra là anh đang ghen rồi. Lăng Tử Yên mỉm cười hạnh phúc. Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay to lớn kia, như thói quen mà ôm lấy cổ của anh, giọng điệu rất là nghịch ngợm: “Hóa ra là anh đang ghen tỵ, em tưởng anh không biết ghen chứ."

“Nói đi, tại sao lại nhìn anh ta?” Đôi mắt Kỳ Minh Viễn nheo lại trong có vẻ nguy hiểm, từ từ kề sát vào đầu cô, áp trán mình lên trán cô: “Em không đưa ra được lý do hợp lý, hôm nay anh sẽ trừng phạt em.”

"Ồ? Thật sao? Em là muốn xem thử tối nay anh sẽ trừng phạt em thế nào!" Lăng Tử Yên không chút sợ hãi, nói xong liền nhướng mày khiêu khích nhìn anh.

“Tốt lắm!” Tay của Kiều Minh Viễn như cảm giác được cái mông nhỏ bé của cô cực kỳ có xúc cảm mà hung hăng vỗ mạnh một cái: “Đứng dậy, chúng ta về nhà, tối nay xem anh xử em thế nào!”

“Nào, nào, em mới không sợ anh đấy, chỉ biết đánh người ta, hứ!” Lăng Tử Yên bật dậy, bộ dạng cô đang giống như sẽ dùng sức lực mạnh hơn anh khi nãy mà bạo hành anh.

“Giả bộ, giả bộ cứng rắn, đêm nay cho em nếm mùi!” Kỳ Minh Viễn vươn tay ôm lấy cô, cúi đầu ghé vào tai cô nói với giọng nói chỉ có hai người mới nghe được: “Tối nay anh sẽ không dùng tay để đánh em nữa!”

"Anh..." Lăng Tử Yên ngay lập tức nghĩ đến mép bồn tắm đêm qua, bị anh...

Cô nhất thời đỏ bừng xấu hổ, liên tục đấm mạnh vào người anh: “Không đứng đắn gì hết, đáng ghét!"

Kỳ Minh Viễn nắm lấy tay cô kéo cô vào trong lòng mình: "Đáng ghét? Hửm? Thật sự đáng ghét vậy sao? Biểu hiện tối hôm qua của em, anh nhìn không ra là em đang ghét đấy!"

“Không nói chuyện với anh nữa!” Lăng Tử Yên xấu hổ khi mãi thảo luận những vấn đề này với anh, đặc biệt là trong phòng họp, cô lại càng xấu hổ hơn. Cô vùng vẫy khỏi anh, muốn chạy ra khỏi phòng họp, nhưng lại vì quá vội vã mà tông phải một thiết bị bên cạnh, thiết bị không nặng bị cô tông một cái thì dịch chuyển vị trí, đồng thời cũng khiến cô vấp té.

Kỳ Minh Viễn cảm thấy đau xót, vội vàng chạy đến đỡ cô, nhưng lại chậm hơn một bước, cô bị ngã xuống sàn đất, đầu gối đập vào sàn nhà tạo ra một tiếng kêu rất lớn.

“Tử Yên!” Kỳ Minh Viễn nhanh chóng bế cô lên ngồi trên ghế, tỏ vẻ vô cùng lo lắng, kiểm tra xem trên người cô có bị thương ở đâu không: “Em đau ở đâu? Hả?

“Đầu gối đau quá!” Lăng Tử Yên nhìn xuống đầu gối của mình, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đen dài đến đầu gối. Trên đầu gối của cô ấy xuất hiện một màu tím nhạt. vừa tông phải đã xuất hiện vết bầm, có thể thấy là rất đau, ngày mai chắc chắn tái xanh cho coi.

“Để anh xem!” Kỳ Minh Viễn cẩn thận nhấc đầu gối lên: “Phải bôi thuốc ngay, nếu không ngày mai sẽ rất đau đấy!”

“Bây giờ cũng đã rất đau rồi.” Lăng Tử Yên cố kìm lại tiếng khóc.

“Nhìn này!” Kỳ Minh Viễn cảm thấy đau khổ, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu như trách móc, nhưng anh cảm thấy đau lòng cho cô, hơn nữa còn tự trách bản thân mình, “Chạy cái gì mà chạy? Bộ anh ăn thịt em sao? Con bé ngốc!”

“Thực xin lỗi.” Lăng Tử Yên cúi đầu, vẻ mặt đau khổ nhìn anh, trông thật đáng thương.

“Đi thôi, về phòng làm việc của anh, lấy thuốc bôi trước đã!” Kỳ Minh Viễn cúi người ôm cô lên.

“Sách của em, bài tập của em!” Lăng Tử Yên bị anh bế lên rồi mới nhớ ra đồ của mình.

Kỳ Minh Viễn lại phải đặt cô xuống, cất sách vở bài tập và những thứ khác vào ba lô, sau đó bế lại bế cô lên, cầm theo ba lo của cô, đi ra khỏi phòng họp.

Các nhân viên bên ngoài đã tan sở, nhìn thấy Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên bước ra, đều chú ý đến vết thương trên đầu gôi của cô, thư ký Chương vốn dĩ đang nói gì đó với Điền Thanh Nhi nhìn thấy đầu gối của Lăng Tử Yên bị thương lập tức đi lấy hộp thuốc trong tủ phòng thư ký rồi đi theo Kỳ Minh Viễn đến phòng của anh!

“Ở đây có rượu thuốc, có cần bôi rượu thuốc rồi xoa bóp một lát không?” Thư ký Chương vừa mở hộp thuốc vừa hỏi.

“Không cần, dùng cồn là được rồi!” Kỳ Minh Viễn quay lại nói với thư ký Chương. Cô ta lập tức lấy cho anh dung dịch sát trùng và tăm bông y tế, Kỳ Minh Viễn cầm lấy rồi nói với cô ta: “Đi lấy mấy cục đá lạnh đi!”

“Vâng!” Thư ký Chương lập tức đi ra ngoài, Kỳ Minh Viễn bắt đầu xử lý vết thương trên đầu gối của Lăng Tử Yên, động tác rất nhanh và nhẹ nhàng, vừa bôi dung dịch sát trùng cho Lăng Tử Yên, anh vừa ngồi xổm sang một bên giúp cô thổi lên vết thương.

Thư ký Chương mang theo một cục nước đá trở lại, nhìn thấy cảnh này, trong lòng đột nhiên có cảm giác, xem ra boss thật sự rất yêu cô vợ bé nhỏ này của anh.

“Anh Kỳ, đá mà anh muốn!” Thư ký Chương đưa túi bông đựng đá cho anh.

Kỳ Minh Viễn nhận lấy nó và chườm lạnh lên vết thương của Lăng Tử Yên.

Thư ký Chương biết vết thương gần như đã được xử lý xong, sau khi suy nghĩ liền nói: "Anh Kỳ, Điền Thanh Nhi muốn từ chức!"

"Điền Thanh Nhi? Thanh Nhi?" Kỳ Minh Viễn vừa nghe đến chuyện này liền cau mày.

Điền Thanh Nhi, cô bé có đôi mắt giống Ái Vi, cô ấy muốn rời khỏi quốc tế Hải An sao?