36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 142: Anh rất nhớ em (2)



Đêm nay, bởi vì ngày hôm sau là cuối tuần, cho nên Kỳ Minh Viễn muốn quấn lấy cô cả đêm. Thẳng cho tới khi trời tờ mờ sáng, Lăng Tử Yên mới ngủ, ngủ một giấc tới chiều, vừa mở mắt ra liền thấy Kỳ Minh Viễn ngồi ở mép giường mỉm cười nhìn mình, vẻ mặt sảng khoái, tinh thần sáng lạn.

"Minh Viễn, anh dậy lúc nào thế?" Lăng Tử Yên nhìn thấy anh, vươn tay duỗi người một cái, vừa động liền phát hiện cơ thể mình đau nhức không thôi, vẻ mặt tràn đầy năng lượng sau khi được ngủ đủ giấc lập tức nhăn nhó: "Kỳ Minh Viễn, em hận anh!"

Lúc nói lời này, mắt cô trừng to, miệng nhỏ vểnh lên, dáng vẻ hận thù nhìn anh.

Nhưng ánh mắt cô trong veo, cũng không có nửa điểm tức giận, nếu có thì chỉ là oán trách. Trong mắt Kỳ Minh Viễn, dáng vẻ này của cô làm gì có tức giận, làm gì có hận, đơn giản làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.

Kỳ Minh Viễn cúi đầu bế người lên, cơ thể của cô đau nhức, cả người mềm nhũn để mặc anh ôm.

"Không có tinh thần thế à?" Kỳ Minh Viễn thấy dáng vẻ này của cô, lập tức đau lòng!

"Anh thử đau cả người xem!" Ánh mắt Lăng Tử Yên vẫn đầy oán trách như cũ.

"Cái này thì anh chưa thử qua!" Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ nhún vai, từ nhỏ đã ở đại viện, lúc biết bò liền nằm trên lưng cha, nhìn cha tập chống đẩy, hít đất, sau khi biết đi, lại theo sau lưng cha chạy bộ, từ nhỏ thể chất đã quá tốt, cho dù có huấn luyện khắc nghiệt cũng không thể làm cho cơ thể anh bị đau nhức.

"Anh đi ra, em không chơi với anh, tình bạn chúng ta đã tận rồi!" Lăng Tử Yên tức giận đẩy anh, sau đó phát hiện ra tình bạn không thể hình dung được mối quan hệ của bọn họ, liền bổ sung một câu: "Hôn nhân đã tận."

"Hả?" Mặc dù biết cô nói đùa, nhưng trong lòng anh vẫn rất khó chịu, anh nheo mắt lại, biểu cảm trở nên nghiêm túc, đột nhiên nhào tới, ôm lấy cô: "Em vừa nói gì? Có gan thì lặp lại lần nữa!"

Bản lĩnh nhìn sắc mặt mà nói chuyện của Lăng Tử Yên không mạnh, cũng không nhìn ra lúc này anh đang thật sự nghiêm túc, còn tưởng rằng anh giả vờ, liền không sợ chết lặp lại một câu: "Hôn nhân của chúng ta đã tận, ưm..."

Lời vừa dứt, nụ hôn của anh ùa tới, chiếm lấy cô, sức lực rất lớn, thẳng cho tới khi lưỡi cô tê dần, Lăng Tử Yên không chịu nổi nữa mới đưa tay đẩy anh ra.

Nhưng cô gái nhỏ này mới bị anh hung hăng yêu thương tối qua, làm gì còn sức mà đẩy, tay cô mềm nhũn, không có chút tác dụng nào đối với anh.

"Ưm ưm ưm..." Cũng may Kỳ Minh Viễn hôn môi cô hồi lâu cảm thấy chưa đã, liền tấn công đến cằm của cô, Lăng Tử Yên lúc này mới có cơ hội nói chuyện, giọng điệu yếu ớt, mang theo sự quyến rũ: "Dừng lại đi Minh Viễn, em đói, hu hu..."

Kỳ Minh Viễn nhíu mày, âm thanh mềm mại dịu dàng của cô làm cho đàn ông đều không chịu nổi, nhất là anh, sau khi nghe xong lại càng muốn hung hăng yêu thương cô một lần.

Nhưng nghĩ tới tối qua hẳn là cô mệt muốn chết rồi, nhất định còn chưa có khôi phục, đành phải coi như thôi, bắt chính mình phải rời khỏi người cô: "Muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn đồ ngon, bít tết, thịt nướng!" Lăng Tử Yên cũng không biết gần đây làm sao mà cứ thèm ăn thịt, cảm thấy rau quả không thể no.

"Được, chúng ta xuống lầu ăn bít tết!" Dút lời, Kỳ Minh Viễn liền bế cô đến phòng tắm: "Em đánh răng rửa mặt trước đi, anh đi chọc quần áo cho em."

Lăng Tử Yên đứng cạnh bồn rửa mặt gật đầu nhìn anh, thẳng cho đến khi người đi rồi, cô mới bắt đầu rửa mặt.

Rửa mặt xong, Kỳ Minh Viễn mang tới cho cô một chiếc váy mày trắng rộng rãi dài qua gối, kiểu dáng Hàn Quốc, từ ngực đến eo in chữ Vivian, khiến cô trẻ ra mấy tuổi, trong như thiếu nữ.

"Xem ra sau này anh phải bảo studio chuẩn bị cho em vài bộ quần áo trông chín chắn một chút, nếu không mọi người lại bảo là tình chú cháu." Kỳ Minh Viễn có chút ảo não, đưa tay sờ mặt mình, có chút tự ti hỏi: "Có phải em thấy anh rất già rồi không?"

Anh lớn hơn cô sáu tuổi, tất cả mọi người đều nói, ba tuổi là khoảng cách một thế hệ, giữa hai người họ là khoảng cách hai thế hệ, bây giờ cô là một giáo viên, mỗi ngày tiếp xúc với học sinh tiểu học, bản thân thì như trẻ con, anh có hơi bận lòng không biết cô có thể cảm thấy anh già hơn so với cô không.

"Anh còn chưa tới ba mươi tuổi thì già cái gì?" Lăng Tử Yên phát hiện anh có chút không tự tin, cười nhón chân lên, đưa tay nhéo mặt anh.

"Vậy là em cảm thấy anh còn rất trẻ!" Kỳ Minh Viễn ôm lấy eo cô, đối với một người đàn ông mà nói, không có gì khiến anh vui hơn là được người phụ nữ của mình công nhận.

"Tối qua không phải anh đều biểu hiện rồi à? Già, sao có thể chứ?" Lăng Tử Yên tức giận vỗ vào ngực anh.

Cô cũng không biết, lần nói chuyện hành động này cho Kỳ Minh Viễn một cái công nhận lớn thế nào, anh nhanh chóng tóm lấy tay cô, trở tay ôm lấy eo cô, một tay khác đặt sau gáy kéo cô lại, nụ hôn mạnh mẽ lại lần nữa tiến đến, hôn cho đến khi cô không thở nổi mới thôi.

"Ục ục..." Bụng của Lăng Tử Yên sôi lên, Kỳ Minh Viễn mới nhớ ra cô vợ nhỏ của mình còn chưa ưn cả bữa tối, vội vàng buông cô ra: "Đi, đưa em đi ăn cơm trưa."

"Là bữa sáng muộn!" Lăng Tử Yên cười sửa lại cho anh, mặc cho anh kéo xuống lầu.

Lúc Lăng Tử Yên rửa mặt, Kỳ Minh Viễn đã gọi điện thông báo cho phòng bếp, nên khi bọn họ xuống lầu, bít tết đã được làm xong, là loại chín tám phần mà Lăng Tử Yên thích, kèm theo bông cải xanh, dáng vẻ vô cùng tươi mát. Lăng Tử Yên sớm đã đói đến chóng mặt, vội vàng ngồi xuống, cầm dao nĩa lên cắt một miếng đưa vào miệng mình.

Kỳ Minh Viễn đã sớm ăn cơm trưa, nhưng anh lo cô ăn một mình sẽ chán, cho nên cũng bảo làm một phần bít tết ngồi ăn cùng cô. Truyện Dị Giới

Ăn cơm trưa xong, hai người không có gì để làm, bây giờ Kỳ Minh Viễn cực kỳ nhàn rỗi, kế hoạch của công ty không còn gắng sức theo đuổi như trước nữa, cho nên hai người có thể hưởng thụ thời gian riêng tư vào cuối tuần, nếu không cùng nhau xem ti vi thì đánh tennis trong sân vận động của Hương Lan Uyển. Ăn cơm tối xong, Kỳ Minh Viễn nhận được một cuộc điện thoại liền đi vào phòng bếp. Lăng Tử Yên buồn chán, cô đứng dậy đi tới chỗ Dương Thư Huệ.

"Bà nội, cháu đẩy bà đi tản bộ nhé!" Dứt lời, Lăng Tử Yên liền đẩy Dương Thư Huệ ngồi trên xe lăn ra ngoài.

"Được." Cả ngày ngồi trong nhà, Dương Thư Huệ cũng thấy buồn bực, có thể ra ngoài hóng gió cũng khiến cho bà thấy vui vẻ.

"Bà nội, cháu phát hiện ra gần đây cơ thể của bà đã khá hơn nhiều, trí nhớ cũng tốt!" Lăng Tử Yên vừa đẩy bà cụ, vừa vui vẻ nói.

"Đúng vậy, sáng hôm nay, bà còn đứng lên được ấy, Trương cũng rất vui." Lăng Tử Yên nghe thế, càng thêm vui mừng: "Bà nội, ngày mai chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, nếu có hi vọng khôi phục được, vậy thì nhất định phải chăm chỉ vận động."

Lăng Tử Yên thật sự hi vọng bà nội có thể đứng lên, bởi vì bà cụ là tất cả của nhà họ Lăng, là người duy nhất đối tốt với cô, cô hi vọng bà cụ sẽ mãi khỏe mạnh.

"Được, ngày mai các cháu đừng đi làm, đi cùng bà già này tới bệnh viện một chuyến đi!" Dương Thư Huệ gật đầu, bà cụ phát hiện gần đây đầu óc mình tỉnh táo hơn nhiều.

"Vâng, ngày mai cháu và Minh Viễn sẽ đưa bà đi!" Lăng Tử Yên đặt tay lên vai Dương Thư Huệ, cam đoan với bà cụ.

"Mợ chủ!" Sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh quen thuộc của người hầu, Lăng Tử Yên kinh ngạc quay lại, chỉ thấy người hầu vội vã cầm điện thoại di động của cô chạy tới: "Điện thoại của mợ, là phụ huynh học sinh của mợ, nói là có chuyện rất quan trọng, nhất định phải gặp mợ!"