36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 143: Anh rất nhớ em (3)



"Phụ huynh học sinh?" Lăng Tử Yên nghi hoặc nhận lấy điện thoại, cô chỉ là giáo viên dạy bộ môn, phụ huynh sẽ không liên lạc với cô, cho nên cảm thấy khó tin đặt điện thoại lên tai: "Alo, tôi là Lăng Tử Yên."

"Chào cô Lăng, tôi là mẹ của An Giai Ninh, tôi có chuyện muốn nhờ cô Lăng giúp đỡ, cầu xin cô đồng ý với chúng tôi!" Đầu dây bên kia là Diêu Tuyết Như, sau khi nghe thấy giọng nói của Lăng Tử Yên, trong lòng như tóm được cọng cỏ cứu mạng, khẩn cầu cô phải giúp mình.

"Chào cô An, Giai Ninh sao vậy ạ?" Lăng Tử Yên nghi ngờ hỏi.

"Hôm qua tan học xong, Giai Ninh không về nhà, vừa rồi chúng tôi nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, đối phương nói muốn ba tỷ, bắt cô đưa đến chỗ mà bọn họ yêu cầu, tám giờ mà chưa lấy được tiền thì tối nay chúng tôi sẽ nhận được xác của Giai Ninh!" Diêu Tuyết như nói xong, còn không quên cầu xin Lăng Tử Yên: "Cô Lăng, van xin cô, Giai Ninh ngoan như vậy, chúng tôi không thể mất con bé được."

"Đối phương chỉ đích danh muốn tôi mang tiền tới?" Lăng Tử Yên nhíu mày: "Vì sao?"

"Chúng tôi không biết, chỉ biết họ muốn cô đi!" Diêu Tuyết Như cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi lúc bọn bắt cóc gọi, chỉ nói như vậy, nhưng không nói nguyên nhân vì sao nhất định phải là Lăng Tử Yên.

Vào lúc Lăng Tử Yên đang nghi ngờ không hiểu, điện thoại của Diêu Tuyết Như dường như bị người ta cầm đi, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền tới giọng nói của An Tĩnh Huy, cha của An Gia Ninh: "Chào cô Lăng, tôi là cha của Giai Ninh, cô không cần lo, cô chỉ cần phụ trách đưa tiền qua thôi, tôi sẽ phái vệ sĩ bảo vệ cô, cô đưa tiền xong là có thể về nhà!"

"Tám giờ đúng không?" Lăng Tử Yên nhìn đồng hồ trên tay một chút, bây giờ đã là sáu giờ, chỉ còn hai tiếng nữa!"

"Đúng vậy!" An Tĩnh Huy thấy giọng điệu của Lăng Tử Yên có chút thả lỏng, liền cảm kích vô cùng: "Cô Lăng đang ở đâu, tôi lập tức cho vệ sĩ đi đón cô, trên xe đã có ba tỉ, đưa đến vịnh Lạc Hà."

"Được, tôi đang ở Hương Lan Uyển, anh cho xe tới đi!" Cuối cùng Lăng Tử Yên vẫn đồng ý, bởi vì An Giai Ninh là một cô bé tốt, cô không thể để cô bé gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, huống chi, cô chỉ đi đưa tiền thôi, bọn cướp hẳn là không làm gì cô.

"Thật sự cảm ơn cô Lăng!" An Tĩnh Huy ở đầu dây bên kia cảm kích không thôi.

"Được, vậy tôi ở nhà chờ hai người!" Nói xong, Lăng Tử Yên liền cúp điện thoại, thả di động vào trong túi quần áo, đẩy Dương Thư Huệ đi vào trong nhà.

"Minh Viễn đâu rồi?" Sau khi vào cửa, Lăng Tử Yên liền hỏi quản gia Kỳ Minh Viễn đang làm gì.

"Vừa rồi cậu chủ nhận điện thoại liền đi ra ngoài, bảo mợ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, trễ nhất là chín giờ cậu ấy về!" Quản gia trả lời: "Mợ chủ có muốn ăn hoa quả không?"

"Không cần!" Lăng Tử Yên khoát tay, nghĩ rằng lúc đi tản bộ cô không mang theo điện thoại cho nên mới không liên lạc được với cô, vừa bước ra cửa liền nói với quản gia: "Một người bạn rủ tôi đi chơi, khoảng tám giờ tối sẽ về, nếu cậu chủ có gọi điện thoại tới hỏi, mọi người cứ trực tiếp nói với anh ấy là được!"

"Vâng!" Quản gia cũng không biết mục đích thật sự mà Lăng Tử Yên ra ngoài là gì, chỉ cho là cô ra ngoài dạo phố với Dư Hoài Anh hôm tới làm khách, cho nên liền lui xuống đi làm việc của chính mình.

Lăng Tử Yên giao Dương Thư Huệ cho dì Trương, còn mình thì lên lầu thay một bộ quần áo, chờ một lát thì nhận được điện thoại của An Tĩnh Huy, anh ta nói anh ta đang ở cổng Hương Lan Uyển đợi cô.

Lăng Tử Yên cúp điện thoại rồi xách túi đi ra cửa.

"Chào cô Lăng!" An Tĩnh Huy tự mình tới đón Lăng Tử Yên, cảm kích bắt tay cô: "Thật sự cảm ơn cô!"

"Anh An khách sáo rồi, Giai Ninh cũng là học sinh của tôi, bây giờ chúng ta lên đường đi!" Lăng Tử Yên bắt tay với anh ta xong thì liền làm bộ muốn lên xe.

"Cô Lăng, cảm xúc của mẹ Giai Ninh không ổn định, tôi phải ở bên cô ấy, với cả đối phương còn nhấn mạnh là một mình cô đưa tiền qua, cho nên cô ngồi chiếc xe taxi này, vệ sĩ của tôi sẽ lái xe theo sau bảo vệ cô!" An Tĩnh Huy dẫn Lăng Tử Yên đi tới một chiếc xe taxi: "Thực sự xin lỗi, tôi không thể đi cùng cô được."

"Không sao!" Lăng Tử Yên quay đầu lên xe taxi, cô đã gặp An Tĩnh Huy mấy lần, anh ta cho người ta cảm giác thành thật, cho nên Lăng Tử Yên tin tưởng anh ta. Cô chỉ đi đưa tiền, lại có vệ sĩ theo, vậy là cô không nói gì thêm, trước khi đóng cửa xe, nói với An Tĩnh Huy: "Đón được Giai Ninh thì gọi điện thoại cho tôi."

"Được." An Tĩnh Huy nóng lòng gật đầu, đưa vali cho cô, Lăng Tử Yên biết bên trong là tiền chuộc, bỏi vậy ôm chặt trong lòng."

Vào trong xe taxi, Lăng Tử Yên nhắn cho Dư Hoài Anh một tin nhắn: "Có một học sinh xảy ra chút chuyện, em đi hỗ trợ, tám giờ xong việc, báo cho chị chuẩn bị một chút!"

Đây là đã thành thói quen của cô và Eileen lúc trước khi Dư Hoài Anh còn ở Đông thành, chỉ cần đi ra ngoài làm chuyện gì khác, cô đều sẽ báo cho Dư Hoài Anh, bởi vì cô ấy là cảnh sát.

Sở dĩ không gọi điện thoại vì đối phương chỉ định muốn cô đưa tiền, mà Dư Hoài Anh là cảnh sát, lỡ như đối phương hiểu lầm là cô báo cảnh sát thì sẽ bất lợi cho Giai Ninh, nhà họ An còn không dám báo cảnh sát thì cô càng không thể làm loạn.

Xe taxi nhanh chóng đến vịnh Lạc Hà, điện thoại di động của Lăng Tử Yên vang lên một tiếng, là âm báo có tin nhắn mới, Lăng Tử Yên mở ra, chỉ có một câu: "Mua vé vào cửa, đi tới cái đèn đường thứ mười!"

Lăng Tử Yên đành ôm vali tiền xuống xe, thanh toán tiền xe xong thì mua vé đi vào vịnh Lạc Hà!

Lúc này vịnh Lạc Hà có rất nhiều người, lui tới đều là những chiếc xe sang trọng của các đôi tình nhân, không ra hóng gió thì là đến ăn tối, Lăng Tử Yên cầm lấy vali tiền đi tới cái đèn đường thứ mười, không có phát hiện gì, đành phải đứng một bên chờ.

Đợi chừng năm phút, có một cậu trai đi từ bãi đậu xe ra, nhét một cái thẻ vào cạnh chân Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên kinh ngạc cúi đầu nhìn tấm thẻ, bên trên có chữ viết, là của An Giai Ninh, Lăng Tử Yên vội vàng nhặt lên, phía trên chỉ có ba chữ: "Tiệc du thuyền!"

Vịnh Lạc Hà có một cái tiệc du thuyền, Lăng Tử Yên cũng biết, liền cầm theo tấm thể, đi theo đường chỉ dẫn đến tiệc du thuyền.

Đêm nay ánh trăng rất sang, bởi vậy có người yêu thích du thuyền dự định tới tranh tài đưa thuyền một trận, cho nên ở vịnh biển có rất nhiều thuyền buồm đậu lại.

Lăng Tử Yên còn chưa tới gần, liền có người đụng vào cô, đồng thời, bên tai truyền đến âm thanh xa lạ: "Đi lên thuyền số bảy."

Lăng Tử Yên cầm rương tiến, quay đầu nhìn người vừa đụng mình, lại chỉ thấy được bóng lưng, cộng thêm ngược sáng, cho nên chỉ thấy được một bóng dáng mờ mờ, anh ta đi rất nhanh, Lăng Tử Yên muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Hết cách, đành phải tìm thuyền số bảy.

Đó là một chiếc thuyền màu đen, cho người ta cảm giác thần bí, cũng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Lăng Tử Yên cầm rương tiền đi lên, muốn tìm người, nhưng đi từ đầu đến đuôi thuyền đền không có ai. Đúng lúc này, thuyền đột nhiên chạy, tốc độ rất nhanh, dọa Lăng Tử Yên giật thót, vội vàng tóm lấy một bên rào chắn để ổn định cơ thể, mới không bị đột nhiên lắc lư mà rơi xuống biển!

Sau khi Lăng Tử Yên ổn định được cơ thể, bên tai truyền đến tiếng lộc cộc, âm thanh rõ ràng là tiếng giày cao gót giẫm trên boong tau. Lăng Tử Yên quay đầu nhìn lại, sau khi thấy được người phía sau thì khẽ giật mình: "Lại là cô!"