36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 144: Anh rất nhớ em (4)



"Chính là tôi!" Lăng Tuyết Lan tiến tới, chìa tay ra với Lăng Tử Yên: "Tiền mang đến chưa?"

"Lăng Tuyết Lan, cô thiếu ba tỷ à?" Lăng Tử Yên ném tiền qua, cho dù nhà họ Lăng không phải gia tộc giàu có bậc nhất gì, nhưng nếu như Lăng Tuyết Lan thực sự có nhu cầu cần gấp ba tỷ, Vệ Tư Dung vẫn có thể lấy ra cho cô ta.

Lăng Tuyết Lan thật sự không cần phải dùng thủ đoạn bắt cóc học sinh này để lấy tiền chuộc.

"Lăng Tử Yên, chị đúng là ngây thơ!" Lăng Tuyết Lan nhận rương tiền, mở ra ngay trước mặt Lăng Tử Yên, sau khi xác định được số lượng, liền nhét rương tiền vào boong tàu, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số: "Tiền đã nhận được, có thể thả người!"

Sau khi cô ta gọi điện được hai phút, điện thoại của Lăng Tử Yên liền reo lên, là An Tĩnh Huy, đầu dây bên kia, giọng nói của anh ta tràn đầy cảm kích: "Cô Lăng, chúng tôi đón được Giai Ninh rồi, cô có thể yên tâm trở về, ngày mai cô có thời gian không? Chúng tôi nhất định phải cảm tạ cô!"

"Giai Ninh trở về là được, cô bé không bị sao chứ?" Lăng Tử Yên lo lăng cho An Giai Ninh, cho nên vội hỏi thăm tình hình của cô bé.

"Con bị dọa, nhưng mà không sao, bác sĩ gia đình đã kiểm tra rồi, cơ thể cũng không có điểm khác thường gì." An Tĩnh Huy đáp lại.

"Vậy thì tốt rồi, tôi về đây, hai người cũng mau đưa cô bé về nhà đi, cứ như vậy đã!" Lăng Tử Yên cúp điện thoại, nhìn về phía Lăng Tuyết Lan: "Cho thuyền vào bờ đi!"

"Vào bờ?" Lăng Tuyết Lan đột nhiên cười ha hả: "Lăng Tử Yên, tại sao tôi lại bắt chị lên thuyền? Chị tưởng rằng tôi bảo chị đến đưa tiền thì thật sự chỉ là đưa tiền thôi sao? Bắt cóc An Giai Ninh chỉ là để ngụy trang, người tôi muốn bắt cóc chính là chị! Ha ha ha..."

"Lăng Tuyết Lan, cô điên rồi à?" lt nghi tới những việc Lăng Tuyết Lan làm trong khoảng thời gian này, sống lưng không khỏi phát lạnh: "Cô nhanh vào bờ cho tôi, Lăng Tuyết Lan, tôi không muốn ở với chung với cô!"

"Nhưng mà tôi lại muốn ở chung với mình chị, người chị tốt của tôi." Lăng Tuyết Lan vươn tay, muốn sờ lên mặt Lăng Tử Yên.

"Đi ra!" Lăng Tử Yên đẩy tay cô ta ra, chỉ cần nghĩ đến bàn tay này từng cho bào thai giả vào quần áo của cô, cô đã cảm thấy buồn nôn.

"Sợ à?" Lăng Tuyết Lan đột nhiên cười ha hả, tiếng cười cực kỳ tùy tiện, sau khi cười to, biểu cảm trên mặt cô ta đột nhiên trở nên bình thường, quay đầu nhìn Lăng Tử Yên: "Lăng Tử Yên, thật ra tôi rất ghét chị, ghét chị chỉ là đứa con rới nhưng bà nội vẫn thương chị, ghét Chung Khải Trạch không chê thân phận của chị, còn thích chị, bây giờ, chị lại còn là vợ của Kỳ Minh Viễn..."

Lăng Tử Yên không nói, chỉ đứng ở rào chắn trên thuyền nhìn nước biển bên dưới, Lăng Tuyết Lan dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm cô, cô đều biết, nhưng tại sao Lăng Tuyết Lan lại muốn nói cho cô?

Lăng Tử Yên cảm thấy đêm nay Lăng Tuyết Lan có chút kỳ lạ.

"Thật ra tôi vẫn muốn có một người chị." Lăng Tuyết Lan đột nhiên cười lên, không phải điệu cười tùy tiện, mà là đột nhiên cười nhạt một tiếng, trong nụ cười còn mang theo một loại đau buồn.

"Thật ra lúc chị đến nhà chúng tôi, tôi thật sự thích chị, chị ngốc nghếch giản dị, cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không biết, tôi bảo chị làm gì thì chị làm cái đó, tôi cảm thấu món đồ chơi như chị cũng không tệ.

Nhưng mẹ tôi ghét chị, bởi vì mẹ của chị phá hủy hạnh phúc gia đình của bà, suýt nữa thì hại tôi và em trai không có bố, cho nên tôi chỉ có thể nghe mẹ hận chị, mà chị thì luôn luôn bày ra vẻ ngoan ngoãn, bị chúng tôi bắt nạt những không hề lên tiếng chút nào, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, tránh né chúng tôi, cho nên tôi liền cố hết sức bắt nạt chị.

Những gì chị có, tôi đều sẽ đoạt lại, tôi muốn thấy, khi bị dồn đến đường cùng, chị sẽ có phản ứng gì!"

"Nói nhiều vậy, uống chút rượu đi." Đúng lúc này, một giọng đàn ông truyền tới, Lăng Tử Yên bất giác quay đầu lại, liền thấy Mã Phú Yên cầm hai chai Vodka tới.

Lăng Tuyết Lan ở trước mặt đều rất hào phóng, trực tiếp cầm chai rượu trong tay Mã Phú Yên, mở nắp chai rót vào miệng.

"Ực ực ực..." Lăng Tuyết Lan uống rất sảng khoái, điện thoại của Lăng Tử Yên vang lên, Mã Phú Yên thấy thế, lập tức thả chai rượu trong tay, lấy từ trong túi ra một con dao, đi tới bên người dí vào vùng eo của Lăng Tử Yên: "Là ai gọi điện thoại tới?"

"Chồng tôi!" Lăng Tử Yên cầm điện thoại, nhìn thấy tên của Kỳ Minh Viễn trên màn hình, nỗi bất an trong lòng cô lập tức dịu đi rất nhiều.

"Tắt máy!" Mã Phú Yên nói, con dao trong tay đã đâm vào quần áo của Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên có thể cảm nhận được mũi dao đâm vào da bên hông mình đau nhói.

"Nhận!" Lăng Tuyết Lan lại ra lệnh cho Lăng Tử Yên: "Nói chị đang ở với bạn, không phải người bạn cảnh sát của chị về rồi sao? Để cô ta làm tròn lời nói dối của chị, nếu không chúng ta cá chết lưới rách, dù sao con của tôi cũng không còn, sau này lại không thể sinh, Kỳ Minh Viễn cũng không cần tôi, tôi sống cũng chẳng còn ý nghĩa, có thể kéo theo chị làm cái đệm lưng cũng tốt, chí ít sau này lúc Kỳ Minh Viễn nhớ tới chị, sẽ nhớ tới là tôi giết chị, ha ha ha, anh ấy cũng sẽ nhớ mãi tôi!"

"Cô mơ đi!" Lăng Tử Yên dứt lời liền nhận điện thoại: "Alo... a..."

Ngay khi Lăng Tử Yên vừa bắt máy, cô liền cảm nhận được con dao kia đâm vào da thịt của mình, đau đến nỗi cô phải hét lên.

"Tử Yên, em sao thế, đang ở đâu?" Điện thoại vừa thông liền nghe thấy tiếng la của Lăng Tử Yên, sau khi anh về nhà, không thấy được cô thì càng thêm lo lắng.

"Em..." Lăng Tử Yên đang định nói thì ở bên tai còn lại truyền đến tiếng nói cực nhỏ của Mã Phú Yên: "Dựa theo lời Tuyết Lan nói, nếu không dao của tôi sẽ đâm càng sâu hơn."

"Tử Yên, sao thế?" Ở đầu dây bên kia, Kỳ Minh Viễn chờ mãi không thấy Lăng Tử Yên trả lời, trong lòng cực kỳ bất an.

"Em không sao, vừa rồi có người không cẩn thận giẫm lên chân của em!" Cuối cùng Lăng Tử Yên chọn nói dối, bởi vì vừa rồi Lăng Tuyết Lan cho cô cảm giác như đang nghe lời nói của người sắp chết.

Người đang tuyệt vọng, kiêng nhất là kích thích, Lăng Tử Yên còn chưa muốn chết, cho nên thuận theo yêu cầu của Lăng Tuyết Lan và Mã Phú Yên.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

"Cũng không còn sớm nữa, nói cho anh biết em đang ở đâu, anh đến đón em." Kỳ Minh Viễn cảm thấy Lăng Tử Yên có chút lạ, bởi vì cô nói có người giẫm vào chân cô, nhưng trong ống nghe lại không truyền tới tiếng người ầm ĩ, ngược lại có tiếng gió vù vù, âm thanh không nhỏ, ở trong thành phố tuyệt đối sẽ không có gió to như vậy trừ phi đang ở bờ biển.

"Nói là cô và Dư Hoài Anh đang ở biển!" Lăng Tuyết Lan cực kỳ nhanh trí, lập tức đoán được Kỳ Minh Viễn đang nghi ngờ, lập tức yêu cầu Lăng Tử Yên nói theo lời mình.

Lăng Tử Yên hết cách, đành phải nghe theo cô ta, nói với Kỳ Minh Viễn ở đầu dây bên kia: "Em đang ở bờ biển, Minh Viễn, tối nay em ở nhà Hoài Anh, ngày mai sẽ về!"

"Không được!" Kỳ Minh Viễn không đồng ý, tối nay anh không nhìn thấy cô thì tuyệt đối không yên tâm được: "Em nói cho anh biết bây giờ em đang ở đâu, anh đi đón em ngay!"