36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 145: Anh rất nhớ em (5)



“Nếu không thuyết phục được anh ta, cô chết chắc!” Con dao trên tay của Mã Phú Yên xoay một vòng, đau đến nỗi Lăng Tử Yên không thể không cắn chặt môi mình, đề phòng kêu ra tiếng.

"Tử Yên, Tử Yên..." Kỳ Minh Viễn ở đầu dây bên kia đã xuống hầm xe, ngồi vào trong ghế lái, cả đường đi đều không nghe thấy âm thanh của Lăng Tử Yên, anh cực kỳ không yên tâm hô hào tên của cô.

Cuối cùng Lăng Tử Yên cũng nhịn lại được đau đớn, khiến cho âm thanh của mình bình thường lại, lúc này mới lên tiếng trả lời Kỳ Minh Viễn: "Minh Viễn, em muốn nghĩ ngơi một đêm, hôm nay em ngủ với Hoài Anh, đã một năm em và cô ấy không gặp nhau rồi, có rất nhiều lời muốn nói."

Cô nũng nịu nói, Kỳ Minh Viễn không thể chịu nổi chiêu này của cô, nhưng vẫn không yên lòng, liền nói với Lăng Tử Yên: "Em mở video, anh muốn nhìn thấy em có được không?"

Lăng Tuyết Lan quay đầu nhìn Mã Phú Yên.

"Mở!" Mã Phú Yên biết Kỳ Minh Viễn không dễ đuổi, đành phải đồng ý, để Lăng Tử Yên cúp máy, sau đó gọi video cho Kỳ Minh Viễn, bắt cô đưa lưng về phía rào chắn, Mã Phú Yên lập tức ngồi xuống, nhưng vẫn không bỏ con dao trên lưng Lăng Tử Yên ra.

"Em ở trên biển?" Kỳ Minh Viễn nhìn thấy phía sau lưng cô là mặt biển.

"Vâng, em và Hoài Anh đang ở trên thuyền!" Lăng Tử Yên trả lời.

"Làm gì?" Kỳ Minh Viễn cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt cô, phát hiện lông mày cô có hơi nhíu lại, dường như đang chịu đựng gì đó: "Tử Yên, em không thoải mái à?"

"Vâng, sau khi lên thì có hơi say sóng!" Lăng Tử Yên biết anh trước giờ đều cẩn thận, chút biểu cảm nhỏ trên mặt cô không lừa được anh, liền tìm cớ, sau đó lại nói: "Em không sao, sáng mai sẽ về, anh chờ em ở nhà nhé, cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi!"

"Vợ à, đêm nay em không về nhà ngủ à!" Kỳ Minh Viễn rất tin tưởng cô, bây giờ cô nói gì anh đều tin, chỉ là trong lòng cực kỳ nhớ cô, rất muốn đưa cô về nhà, ôm vào trong lòng, không làm gì cả, chỉ ôm đi ngủ cũng thỏa mãn rồi.

"Minh Viễn, chỉ một đêm thôi, xin anh đấy, có được không?" Lăng Tử Yên hết cách, vết thương bên hông thực sự quá đau, cô sợ mình không chịu được nữa sẽ bị lộ. Lúc này Kỳ Minh Viễn lại không ở bên cạnh cô, Hứa Minh Ưu cũng chỉ theo cô mỗi ngày từ trường đến quốc tế Hải An. Lúc này, lỡ như bị lộ, Kỳ Minh Viễn muốn đuổi tới, Mã Phú Yên và Lăng Tuyết Lan sợ hãi muốn trả thù, trực tiếp giết chết cô, vậy thì hái hoa không thành rồi, chỉ có thể dùng chiêu làm nũng với anh.

"Tối mai em sẽ về, ừ, chồng em là tốt nhất! Người ta và Hoài An đã rất lâu không gặp nhau rồi, có rất nhiều chuyện muốn nói đấy."

"Được!" Cuối cùng Kỳ Minh Viễn đành thỏa hiệp.

"Cảm ơn chồng, chồng là tốt nhất!" Lăng Tử Yên cười vui vẻ một tiếng.

Thấy vẻ tươi cười của cô, Kỳ Minh Viễn cũng yên tâm, Lăng Tử Yên không dám nói chuyện nhiều với anh, vội vàng chào tạm biệt: "Như vậy đi, Hoài Anh gọi em, ngày mai gặp nhé, yêu anh!"

Dứt lời liền cúp điện thoại, Kỳ Minh Viễn cầm chiếc điện thoại vang lên tiếng tút tút, không biết vì sao vẫn không yên tâm, do dự một lát, muốn gọi điện thoại cho Dư Hoài Anh hỏi một chút mới phát hiện mình không có số điện thoại của cô ấy, chỉ đành gọi cho Ngạn Bắc, để anh ta tra số điện thoại của Dư Hoài Anh cho mình.

Vào lúc Ngạc Bắc tra số điện thoại của Dư Hoài Anh, Lăng Tử Yên liền gọi cho Dư Hoài Anh.

"Tử Yên, em đang làm gì đấy? Đừng bảo là muốn trèo tường đấy nhé?" Dư Hoài Anh trong điện thoại trêu chọc cô: "Em đâu phải người đi cả đêm không về nhà?"

"Hoài Anh, em thực sự có việc gấp, ngày mai sẽ về, nếu Minh Viễn có gọi điện thoại cho chị, chị nhất định phải che dấu cho em, biết chưa?" Lăng Tử Yên nhờ vả nói.

"Được." So với Kỳ Minh Viễn, Dư Hoài Anh đứng về phía Lăng Tử Yên, cho nên nhanh chóng đồng ý.

Lúc này Lăng Tử Yên mới thở phào một hơi cúp máy, cúi đầu nhìn bên hông mình, vết thương có hơi sâu, nhưng không có đâu xuyên da thịt, vẫn tính là vết thương ngoài da, lúc này Lăng Tử Yên mới yên tâm.

"Coi như cô biết điều." Mã Phú Yên cất dao vào trong vỏ, cất bước đi vào khoang thuyền, điều khiển thuyền.

"Chị, xin lỗi, em sẽ không làm tổn thương chị, sáng mai thuyền sẽ vào bờ, đêm nay, em chỉ muốn tâm sự với chị thôi, em cũng phải đi rồi!" Lăng Tuyết Lan ngồi trên boong thuyền, vừa uống rượu vừa nhớ lại những chuyện sau khi Lăng Tử Yên đi.

"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ngày đó là sinh nhật của em, cha mới rất nhiều cậu ấm nhà quyền thế tới, anh ấy đến cùng bạn, anh ấy không biết là tiệc sinh nhật, cho nên không mang quà theo, vậy là anh ấy tháo chiếc vòng tay vàng trắng xuống, đeo lên chân em coi như quà sinh nhật. Lúc đó, em cảm thấy em là công chúa, còn anh ấy chính là hoàng tử, đang đeo cho em chiếc vòng chân anh ấy tặng, lúc đó, em đang yêu anh ấy rồi, nhưng anh ấy lại để ý tới chị...

Có điều bây giờ chẳng sao nữ, trước khi tới nhà anh ấy, em không biết anh ấy cặn bã cỡ nào, bây giờ em đã biết, anh ấy lại có thể nói với chị như vậy ngay trong hôn lễ, xem ra năm đó hai chị em mình đã nhìn nhầm người rồi."

Lăng Tử Yên không trả lời, nhưng vết thương bên hông thực sự đau, đành phải cùng Lăng Tuyết Lan ngồi trên boong tàu, sau đó cầm chai Vodka chưa mở ra uống một ngụm. Xác định nồng độ cồn phù hợp, liền xoa vào vết thương một chút.

Cô không biết Lăng Tuyết Lan sẽ cập bờ vào lúc nào, cũng không xác định được trên con dao của Mã Phú Yên có vi khuẩn gì không, cho nên vãn dùng Vodka trừ độc một chút.

Vết thương này không sâu, theo lý mà nói cần khâu lại một chút, nhưng bây giờ hoàn cảnh không cho phép, Lăng Tử Yên đành phải đổi tư thế, đảm bảo vết thương có thể tự động khép miệng một chút.

Lăng Tuyết Lan vẫn ngồi cạnh luyên thuyên không ngừng, Lăng Tử Yên cảm thấy có chút váng đầu, tửu lượng của cô vẫn luôn không tốt, cô biết nhất định là do một ngụm Vodka vừa rồi, lúc này có chút say, không đầy một lát, liền chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong Hương Lan Uyển, cuối cùng Kỳ Minh Viễn cũng lấy được số điện thoại của Dư Hoài Anh từ Ngạc Bắc, anh liền lập tức gọi tới.

Dư Hoài Anh đang định ngủ thì một số lạ gọi tới, chỉ thấy dãy số này rất đẹp, hẳn không phải điện thoại tiếp thị gì, liền ấn nút nghe. Một giây sau, trong ống nghe truyền đến một giọng nói vô cùng dễ nghe: "Alo, xin hỏi có phải số của Dư Hoài Anh không?"

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp như tiếng đàn dương cầm, khiến cho Dư Hoài Anh nghe xong chỉ muốn được nghe tiếp, liền hỏi: "Tôi là Dư Hoài Anh, xin hỏi ai vậy ạ?"

"Cô Dư, tôi là Kỳ Minh Viễn!" Kỳ Minh Viễn tự giới thiệu mình: "Chồng của Tử Yên, cô có thể đưa điện thoại cho Tử Yên, bảo cô ấy nghe máy không?"

Nháy mắt Dư Hoài Anh liều bối rối, trước đó Lăng Tử Yên gọi cho mình nói nếu lỡ như Kỳ Minh Viễn có gọi tới, bảo cô nói láo giúp, nhưng ai mà ngờ Kỳ Minh Viễn vừa mở miệng lại bảo cô đưa điện thoại cho Lăng Tử Yên?

Lăng Tử Yên cũng không ở cạnh mình, bảo cô đưa cho ai nghe? Dư Hoài Anh không biết làm sao, liếc đến con rối cảnh sát trưởng mèo đen trên giường mình, nhanh trí nói: "Anh Kỳ, Tử Yên ngủ rồi, anh muốn đánh thức cô ấy không?"

Kỳ Minh Viễn nhíu mày, vừa rồi còn ở trên biển, sao đã về nhà ngủ rồi. Kỳ Minh Viễn cảm thấy không đúng, liền hỏi tiếp: "Hai người về nhà rồi?"

"Ừ, cô ấy đang nằm cạnh tôi đây, con nhỏ này, vốn còn muốn nói chuyện suốt đêm với tôi, thế mà..." Dư Hoài Anh tiếp tục che giấu, lại đột nhiên nghe được giọng nói của Kỳ Minh Viễn đột nhiên trở nên nghiêm tức, ngẫm lại còn lộ ra một tia sát ý.

"Đánh thức cô ấy dậy!" Anh nói.

"Ấy, anh Kỳ, sau anh có thể vì thế mà tức giận, tôi là nữ, nữ..."

"Cô Dư, tôi không muốn nói nhảm với cô, có khả năng Tử Yên xảy ra chuyện rồi, tôi không phải trách cô ấy, cô nói thật với tôi đi, tối nay cô ấy có liên lạc với cô không?" Kỳ Minh Viễn đã sốt ruột lắm rồi.

"Xảy ra chuyện rồi?" Dư Hoài Anh phản ứng kịp, dù sao cũng là cảnh sát, đầu óc cũng nhạy cảm, lập tức nhận ra cái gì: "Nguy rồi!"