36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 146: Phải cảm ơn tôi (1)



"Cô ấy có liên lạc với cô!"

"Đúng vậy, cô ấy nói tối nay học sinh của cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy qua hỗ trợ, tám giờ sẽ về nhà, nhưng mà vừa rồi cô ấy gọi điện cho tôi bảo tối nay không về nhà..." Dư Hoài Anh đã sớm tỉnh ngủ, vừa nói rõ mọi việc cho Kỳ Minh Viễn, vừa đi tới lấy quần áo để thay: "Anh Kỳ, anh có thể xác định được bây giờ cô ấy đang ở đâu không?"

"Tôi sẽ đi tìm." Kỳ Minh Viễn nghe xong, lập tức cúp máy, lần nữa gọi cho Ngạc Bắc, trong lòng vừa lo lắng vừa hối hận vô cùng.

Đêm nay đáng lẽ anh nên tin vào giác quan thứ sáu của mình, nếu không sẽ không chần chờ đến bây giờ. Đã gần mười một giờ rồi, Lăng Tử Yên nói tám giờ sẽ về, vậy là đã qua ba tiếng.

Ba tiếng, đủ thứ chuyện có thể xảy ra.

Mười phút sau, Ngạc Bắc cho Kỳ Minh Viễn kết quả, anh ta nói rõ ràng mọi việc xảy ra cho Kỳ Minh Viễn: "Nghe nói là bị bắt cóc, học sinh trường tiểu học Thành Công, lớp năm, tên An Giai Ninh, mợ chủ được bọn bắt cóc chỉ đích danh đi đưa tiền, từ Hương Lan Uyển đến vịnh Lạc Hà, thông qua camera giám sát ở vịnh Lạc Hà, có thể xác định mợ chủ đi đến tiệc du thuyền, trước mắt, tất cả thuyền tham gia thi đấu đều đã về đơn vị, duy chỉ có thuyền số bảy. Nó là của Chung Khải Trạch, nhưng mà Chung Khải Trạch đang ở nhà họ Chung! Lăng Tuyết Lan đã xuất viện chiều nay, người đón cô ta là Mã Phú Yên."

Từ trước tới nay, tư liệu mà Ngạc Bắn tra đều toàn diện, cân nhắc đến mọi mặt, bất kỳ người nào liên quan đến việc xảy ra hôm nay cho Lăng Tử Yên, anh ta đều tra rõ ràng mới báo cáo cho Kỳ Minh Viễn.

"Triệu tập người của cậu đến vịnh Lạc Hà, nhất định phải tìm được người!" Kỳ Minh Viễn rất hài lòng với kết quả mà Ngạc Bắc tra được, anh vốn đang trên xe, lập tức ném điện thoại di động vào giá đỡ, sau đó khỏi động xe ra khỏi cửa.

Mục đích của Kỳ Minh Viễn là tới vịnh Lạc Hà, ở tiệc du thuyền anh cũng có một chiếc thuyền cho riêng mình, người phụ trách chăm sóc đội du thuyền thấy Kỳ Minh Viễn tới, lập tức cung kính nghênh đón: "Cậu ba, cậu tới rồi, cậu muốn ra biển sao?"

"Ừ!" Kỳ Minh Viễn gật đầu, ra hiệu với Ngạc Bắc đứng sau lưng mình một chút, hai người cùng nhau lên thuyền.

Ngạc Bắc lái thuyền, Kỳ Minh Viễn dùng kính viễn vọng đứng ở boong tàu tìm kiếm trên biển, chung quanh thuyền của anh còn có vài chục chiếc cano nhanh chóng lao vùn vụt.

"Cậu ba, tôi phát hiện thuyền số bảy, ngay phía trước thuyền của anh!" Bộ đàm của Kỳ Minh Viễn truyền đến âm thanh của một tên đàn em.

"Chặn lại!" Kỳ Minh Viễn ra lệnh một tiếng, mấy chục chiếc cano phóng về chiếc thuyền số bảy.

Lúc thuyền của Kỳ Minh Viễn đi tới, phát hiện chiếc thuyền đó không khởi động động cơ, chỉ dùng trên mặt biển, lập lờ theo sóng nước.

Kỳ Minh Viễn dùng dây thừng móc hai chiếc thuyền chung một chỗ, trong bộ đàm lại truyền đến giọng của tên đàn em: "Cậu Kỳ, mời nhanh lên thuyền, tình hình trên này rất bất thường."

Kỳ Minh Viễn nheo mắt, đang định bước lên thuyền thì bên tai truyền đến tiengs còi cảnh sát, đúng là cảnh sát biển ra tay rồi.

Lúc này Kỳ Minh Viễn cũng ngửi thấy mùi máu tươi trong gió biển, là từ chiếc thuyền số bảy này, có thể thấy được trên đó xảy ra chuyện.

"Tử Yên!" Kỳ Minh Viễn cực kỳ lo lắng, nhảy lên thuyền số bảy, chỉ đi hai bước liền nhìn thấy một người ngã trong vũng máu tươi, chính là Lăng Tử Yên, thân trên cô nằm trên boong thuyền, bên dười là một mảng máu tươi lớn, mặt cô dán lên sàn boong thuyền cũng đều bị nhuộm đỏ.

Nháy mắt, Kỳ Minh Viễn như quên đi hô hấp, khẩn trương đỡ Lăng Tử Yên dậy, đến gần mới phát hiện trước ngực cô vì thở mà nâng lên hạ xuống.

Cô vẫn còn hơi thở!

Trái tim thấp thỏm của Kỳ Minh Viễn cuối cùng cũng được nhẹ nhõm.

"Tử Yên." Kỳ Minh Viễn ngồi xuống, cực kỳ đau lòng, ôm Lăng Tử Yên lên, lúc này mới phát hiện trên người cô không có vết thương, xem ra cô không bị thương, nhưng mà trên boong tàu có dấu vết vật lộn, Kỳ Minh Viễn không khỏi nhíu mày.

Vậy máu trên boong tàu này là của ai?

"Leng keng", ngay khi ôm Lăng Tử Yên vào trong lòng, một cây dao liền rơi khỏi tay Lăng Tử Yên, va chạm với boong tay, phát ra âm thanh chói tai.

"Tử Yên, Tử Yên!" Kỳ Minh Viễn ngửi được mùi rượu thoang thoảng từ người cô, liền đưa tay lên vỗ vào má cô, muốn làm cô tỉnh lại.

Anh không biết rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì, vì sao lại có một con dao dính máu rơi xuống từ trong tay cô, vì sao trên boong tàu lại nhiều máu đến vậy, vết máu đó rốt cuộc là của ai?

"Ưm..." Lăng Tử Yên mở to mắt, nương theo ánh đèn trên thuyền, thấy được mặt của Kỳ Minh Viễn, cô lập tức yên lòng cười lên, giang tay ôm chặt lấy anh: "Minh Viễn, cuối cùng anh cũng đến rồi, hu hu hu... Em còn tưởng là đời này không được gặp anh nữa, em tưởng là em chết rồi..."

"Không đâu, không đâu!" Kỳ Minh Viễn vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi cô, trong lòn lại sợ hãi giống như cô, sau này anh không dám tiếp tục bỏ rơi cô một mình nữa, nhất định phải thuê một vệ sĩ bảo vệ cô hai tư trên hai tư.

"Hu hu hu..." Lăng Tử Yên không biết làm gì cả, chỉ ôm lấy anh đau khổ khóc lóc, vừa ngửi mùi hương đặc biệt trên người anh, việc này có thể cho cô cảm giác an toàn.

"Tử Yên, nói cho anh nghe, tối nay xảy ra chuyện gì, vì sao bên cạnh em lại có nhiều máu thế?" Kỳ Minh Viễn chờ cô khóc đủ, cảm xúc ổn định lại mới mở miệng hỏi cô.

"Em..." Lăng Tử Yên nghi ngờ nhìn anh, lúc này mới phát hiện trên áo thun màu trắng của anh nhiễm một chút màu, cô lập tức lo lắng hỏi: "Minh Viễn, anh sao thế, sao anh lại chảy máu?"

"Anh không có! Đây không phải máu của anh. Tử Yên, nói cho anh biết đêm nay xảy ra chuyện gì?" Kỳ Minh Viễn lau đi vết máu trên mặt cô.

Lăng Tử Yên kinh ngạc sờ tay lên mặt mình, lúc này mới phát hiện có máu, cô lo lắng nhìn dưới cơ thể của mình, trên boong tàu có một vết máu lớn, dọa cô nhảy dựng lên: "Chuyện gì vậy?"

"Không sao không sao!" Kỳ Minh Viễn thấy dáng vẻ không biết gì của cô, liền ôm cô vào trong lòng, khóe mắt liếc nhìn cảnh sát biển đã bước lên thuyền.

Cảnh sát biển nhìn chung quanh một chút, phát hiện Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên có thể là người chủ sự, liền cất bước tới hai người, hỏi thăm: "Xin hỏi là hai người báo cảnh sát sao?"

"Không phải!" Kỳ Minh Viễn nhíu mày, báo cảnh sát? Như vậy nói rõ ở đây xảy ra vụ án, còn Lăng Tử Yên lúc nãy nằm trong vũng máu, trong tay cô còn có một con dao cũng nhuốm máu.

Nghĩ đến đây, Kỳ Minh Viễn lập tức cúi đầu nhìn con dao kia, một vị cảnh sát đã dùng bao tya nhặt con dao đó lên, đựng vào trong túi vật chứng.

"Soạt..." Đúng lúc này, trên mặt biển đột nhiên nổi lên bọt nước, một bóng người quen thuộc từ dưới nước chui lên, chính là Mã Phú Yên đã mất tích, anh ta nhìn thấy trên thuyền có cảnh sát, thở hổn hển, sốt ruột chỉ vào Lăng Tử Yên nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, nơi này xảy ra án mạng, cô ta, Lăng Tử Yên, tự tay cô ta cứa đứt cổ họng của em gái mình, đẩy em gái mình xuống biển, tôi đã tìm lâu như vậy nhưng không tìm được người, bây giờ chỉ sợ... tội phạm giết người, Lăng Tử Yên, cô quá ác độc, lại dám tự tay giết chết em gái mình!"