36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 148: Phải cảm ơn tôi (3)



Kỳ Minh Viễn dứt lời, lấy điện thoại ra, bấm gọi cho một trưởng bối ở Đông Thành: "Chú Hạ!"

"Cậu ba Kỳ, xin chào xin chào!" Đầu dây bên kia, Hạ Văn Bách ở Đông Thành liền giật mình, ông ta từng là cấp dưới của Kỳ Minh Triết, sau chuyển nghề thành thám tử ở Đông Thành, sau từng bước ngoi lên vị trí thanh tra, cũng coi như là nhìn Kỳ Minh Viễn lớn lên.

"Chú Hạ, cháu đang ở vịnh Lạc Hà, đang bị kẹt trong một vụ án, chú cho người của chú tới đây đi." Yêu cầu của Kỳ Minh Viễn là khẳng định, cũng không hỏi tới xem Hạ Văn Bách có tiện hay không.

"Được, tôi lập tức qua!" Hạ Văn Bách nghe vậy thì nào dám thờ ơ, quyết định tự mình tới.

"Chúng ta về thuyền của mình." Dứt lời, Kỳ Minh Viễn liền ôm Lăng Tử Yên lên đi về phía thuyền của anh.

"Anh Kỳ..." Cảnh sát biển thấy vậy có chút bận lòng đuổi theo.

"Nếu chúng tôi thực sự muốn chạy trốn, anh cho rằng anh có thể cản được à?" Kỳ Minh Viễn không quay đầu lại ném cho cảnh sát biển kia một câu, mắt đảo qua những chiếc cano trên biển, những người kia vừa nhìn liền biết thân thủ bất phàm, đồng thời nhân số còn nhiều hơn cảnh sát biển. Nếu Kỳ Minh Viễn muốn chạy trốn, đúng là cảnh sát biển không có cách nào bắt được bọn họ.

Đồng thời, nếu thật sự đánh, không chừng đến lúc đó người bị chửi vẫn là bọn họ.

"Minh Viễn, em không giết người, em thật sự sẽ bị bắt đi sao?" Sau khi Lăng Tử Yên lên thuyền của Kỳ Minh Viễn, bị anh kéo vào trong khoang thuyền, tiến vào không gian chỉ có mình cô và anh, lúc này Lăng Tử Yên mới lo lắng hỏi.

"Tử Yên không sao đâu, anh sẽ không để cho em có việc gì!" Kỳ Minh Viễn ôm lấy cô an ủi, trong đầu nghĩ đến đối sách, người kia chắc hẳn không khó dây.

"Nhưng mà em không có giết người!" Lăng Tử Yên kể lại chi tiết chuyện đêm nay cho Kỳ Minh Viễn nghe: "Em chỉ giúp anh An tới đưa tiền, sau đó gặp được Lăng Tuyết Lan, cô ta rất kỳ lạ, nói với em rất nhiều chuyện, thế mà không có cãi nhau với em, em uống một chút rượu, sau đó ngủ mất... chờ đến khi tỉnh lại, thì thấy anh, sao em có thể giết cô ta chứ! Là Mã Phú Yên, nhất định là Mã Phú Yên, anh ta nhất định muốn một mình nuốt ba tỷ kia, cho nên mới giết Lăng Tuyết Lan..."

"Tử Yên, đừng lo, chờ sau khi chú Hạ tới, em đi với chú ấy trước, anh sẽ nhanh chóng nghĩ cách để em ra." Kỳ Minh Viễn ôm lấy cô, trong mắt đều là đau lòng.

"Minh Viễn, cảnh sát thực sự đưa em đi sao?" Lăng Tử Yên nghe vậy, sự bất lực trong long đã đến cực điểm, cô đã lớn như vậy, có yêu cầu cực cao với bản thân, cho dù bị sỉ nhục, cũng không nghĩ đến việc trả thù, bởi vì cô cảm thấy, đó là chuyện trái với lương tâm, cô không thể làm chứ nói chi đến việc phi phạm pháp luật.

Nhưng bây giờ cô lại là kẻ tình nghi trong vụ án giết người, còn bị đưa đến cục cảnh sát.

Thân là cô giáo, sao cô có thể chấp nhận được?

Sau khi từ cục cảnh sát đi ra, các học sinh sẽ nhìn cô thế nào?

Đồng nghiệp nhìn cô ra sao?

Trường học có đuổi việc cô không?

Lăng Tử Yên luống cuống, trong lòng đều là bất an và sợ hãi.

Kỳ Minh Viễn thấy thế, nghĩ đến việc cô phải trải qua mấy ngày nay, trong lòng anh đau đớn không thôi, trấn an cô: "Không sao đâu Tử Yên, anh sẽ nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, để em được ra ngoài sớm! Đừng sợ..."

Có Mã Phú Yên ở đây, anh ta là người chứng kiến, anh ta giờ đang ở bên ngoài, nếu Lăng Tử Yên không được cảnh sát đưa đi, không chừng anh ta sẽ công khai làm loạn.

Trước đó anh ta còn cao giọng nói ra thân phận của anh và Lăng Tử Yên, nếu cô dính líu tới vụ án giết người, nhân chứng vật chứng đều đủ, mà không bị cảnh sát dẫn đi, như vậy dư luận bên ngoài sẽ mắng chửi anh và cô. Anh thì không sao, những dư luận đó không phải là đức tin của anh, nhưng anh lo cho cô, nếu cô bị dư luận chửi mắng, không biết cô sẽ phản ứng thế nào.

Kỳ Minh Viễn tin cô không giết người, cũng không muốn để cô tiếp nhận gạch đá từ dư luận, cho nên chỉ có thể tạm thời đưa cô tới cục cảnh sát.

Lăng Tử Yên không nói gì, chỉ rúc vào trong lòng anh, bàn tay ôm anh thật chặt.

Chưa đầy một lát thuyền liền cập bến, Kỳ Minh Viễn ôm Lăng Tử Yên xuống, bên bến tàu đã có một xe cảnh sát đỗ lại, đứng cạnh xe cảnh sát là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục cảnh sát, người đàn ông nhíu mày nhìn Kỳ Minh Viễn bước xuống từ trên thuyền, lập tức tiến lại.

"Cậu ba, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Hạ Văn Bách đến trước mặt Kỳ Minh Viễn hỏi, đôi mắt quét về phía những cảnh sát biển phía sau.

"Vợ của cháu, Lăng Tử Yên!" Kỳ Minh Viễn buông Lăng Tử Yên ra, giới thiệu với Hạ Văn Bách.

"Chào mợ chủ!" Hạ Văn Bách lập tức bắt tay với Lăng Tử Yên.

"Đây là thanh tra của Đông Thành, chú Hạ!" Kỳ Minh Viễn lại giới thiệu Hạ Văn Bách cho Lăng Tử Yên.

"Chào chú Hạ!" Lăng Tử Yên bị chuyện vụ án quấy nhiễu, tinh thần sa sút, bởi vậy âm thanh cũng lạnh nhạt.

"Tử Yên là giáo viên dạy môn tiếng Anh lớp năm ở trường tiểu học Thàn Công, sáu giờ tối nay, cô ấy nhận được điện thoại của phụ huynh học sinh, nói con của họ là bạn An Giai Ninh bị người ta bắt cóc, tên bắt cóc yêu cầu cô ấy đi đưa tiền chuộc, địa điểm giao tiền là vịnh Lạc Hà, cô ấy căn cứ theo chỉ dẫn của bọn bắt cóc mà lên chiếc thuyền xảy ra tai bạn kia, cô ấy nói mình uống chút rượu rồi ngủ mất, tỉnh lại thì người chết đã rơi xuống biển, trên tay cô ấy còn cầm một con dao, nhưng cô ấy không rõ chuyện gì xảy ra. Có điều bạn trai của người chết tố cáo cô ấy, nói anh ta tận mắt chứng kiến cô ấy giết người."

Kỳ Minh Viễn nói một lượt cho Hạ Văn Bách nghe.

"Vụ án này, giao cho tổng cục chúng tôi tiếp nhận!" Hạ Văn Bách nghe Kỳ Minh Viễn nói xong thì quay qua lên tiếng với tiểu đội trưởng đội cảnh sát biển.

"Rõ!" Tiểu đội trưởng đáp lòi, quan cao hơn một cấp có thể đè chết người, huống chi đây là tổng thanh tra, tiểu đội trưởng đội cảnh sát biển chỉ có thể nhận lệnh.

"Lên xe đi!" Hạ Văn Bách gật đầu hài lòng, đi đến xe cảnh sát của mình, mở cửa sau xe, ra hiệu cho Lăng Tử Yên ngồi vào.

"Anh giúp em." Kỳ Minh Viễn biết Lăng Tử Yên sợ hãi, liền ôm cô, cùng ngồi vào xe cảnh sát của Hạ Văn Bách. Hạ Văn Bách đóng cửa xe lại, sau đó nói với tiểu đội trưởng cảnh sát biển: "Các người phái ra một người, dẫn theo nhân chúng đến tổng cục, làm ghi chép, thi thể đưa đến phòng pháp y ở tổng cục."

"Rõ!" Tiểu đội trưởng nhận lệnh, nhanh chóng đi sắp xếp.

Cũng may lúc này người ở vịnh Lạc Hà không nhiều, bởi vậy chung quanh không có ai, sau khi đoàn người đi, toàn bộ vịnh biển dường như không xảy ra điều gì.

"Minh Viễn, em sẽ bị kết tội sao?" Lăng Tử Yên dựa vào vai anh, bên tai là tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi, khiến cho cô càng ngày càng bất an."

"Anh tin tưởng em chỉ là ngủ thiếp đi thôi, Tử Yên, em sẽ không sao đâu, chỉ cần em không giết người, thì sẽ không có bất kỳ ai phán tội cho em!" Kỳ Minh Viễn vỗ nhẹ bàn tay cô an ủi.

"Mợ chủ yên tâm, chỉ cần cô không giết người, chúng tôi sẽ tìm được chứng cứ chứng minh cô vô tội." Hạ Văn Bách ngồi ghế lái phía trước cũng lên tiếng.

Ông ta cũng nhìn ra Lăng Tử Yên nhát gan, lúc này cô sợ hãi, cũng có chút bối rối nhưng tuyệt đối không phải do giết người mà thanh. Bất kỳ một kẻ nào giết người xong, ngoại trừ bối rối, còn có chút hối hận, nhưng mà Lăng Tử Yên chỉ bối rối và sợ hãi chứ trong mắt không hề có hối hận.

Điều này nói rõ, cô chỉ bị dọa mà thôi.

Xe đi hơn một tiếng thì tới tổng cục cảnh sát Đông thành. Lăng Tử Yên bước xuống xe, khi nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Mã Phú Yên nhìn mình, khóe miệng còn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.