36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 149: Phải cảm ơn tôi (4)



"Òng ọc..." Đột nhiên, bụng của Lăng Tử Yên truyền đến tiếng kêu vang, rõ ràng truyền vào trong tai Kỳ Minh Viễn.

Anh bất đắc dĩ buông cô ra, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, có thể vào lúc hôn, đói đến bụng sôi ùng ục, đây là bị đói cỡ nào chứ?

Không hiểu rõ tình hình còn tưởng là cô bị bỏ đói mấy ngày trời.

"Đi thôi, đưa em vào nhà ăn một bữa, xong thì tắm rửa, ngủ một giấc!" Kỳ Minh Viễn đẩy cửa xuống xe, đi sang mở cửa cho cô, trực tiếp ôm người ra.

Sáng hôm nay lúc bị đưa tới cục cảnh sát, cô cũng chỉ ăn chút bánh ngọt và sữa mà Ngạc Bắc mua tạm trên đường, bây giờ cũng qua giờ cơm lâu rồi, cô đó cũng là chuyện bình thường.

Kỳ Minh Viễn ôm cô vào cửa, trước khi trở về, anh đã gọi điện thoại về nhà, quản gia cho người chuẩn bị cơm trưa, thấy hai người trở về, lập tức đi tới.

"Dọn cơm!" Kỳ Minh Viễn bế Lăng Tử Yên đi tới phòng tắm ở tầng một, hai người tắm rửa mặt một chút rồi đi vào phòng ăn cơm.

"Vẫn là đồ ăn ở nhà ngon nhất!" Lăng Tử Yên đã đói lả, cái gì cũng mặc kệ, gắp thức ăn bỏ vào miệng, ăn đến say sưa.

Sau khi ăn xong, Kỳ Minh Viễn để cô nghỉ ngơi một lúc rồi ôm cô vào bồn tắm tắm rửa một lượt, anh thì tắm vòi hoa sen.

Đàn ông tắm rửa trước giờ đều nhanh hơn so với nữ chính, Lăng Tử Yên tắm rửa gội đầu xong đi ra đã thấy Kỳ Minh Viễn đã sớm thay xong quần áo, tóc cũng sấy khô, đang đứng cạnh ban công, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai.

Lăng Tử Yên mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, trên đầu đội khăn lau khô tóc, nhìn anh đang gọi điện thoại cũng không làm phiền anh, trực tiếp đi tới phòng giữ đồ, tìm máy sấy trong bàn trang điểm, lấy ra, cắm điện vào muốn sấy tóc.

"Để anh!" Lúc này Kỳ Minh Viễn vừa vào tới cửa liền nhanh chóng cướp đi máy sấy trong tay cô, ấn vai cô ngồi xuống, để cô ngồi trên ghế trong bàn trang điểm, cởi khăn lau đầu của cô xuống, ấn nút khởi động, canh cho nhiệt độ thích hợp, lúc này mới sấy tóc cho cô.

Anh chỉnh máy sáy ở chế độ im lặng, âm thanh cực kỳ nhỏ, Lăng Tử Yên cảm thấ nhàm chán, liền lên tiếng nói chuyện: "Hôm nay xảy ra chuyện gì? Tìm được chứng cứ gì?"

"Một video, video có thể chứng minh Lăng Tuyết Lan không phải do em giết chết!" Kỳ Minh Viễn trả lời đơn giản.

"Em có thể xem không?" Lăng Tử Yên tò mò, rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì, vì sao Lăng Tuyết Lan lại chết, rốt cuộc là ai giết chết cô ta.

"Chờ lát sẽ cho em xem!" Kỳ Minh Viễn đồng ý, cô muốn xem cái gì, anh đều sẽ cùng cô xem.

Lăng Tử Yên cũng không thích sấy tóc khô hẳn, cộng thâm bây giờ mới là buổi chiều, cũng không phải buổi tối vội đi ngủ, cho nên để anh sấy khô một nửa là được.

"Cậu chủ, ông Lăng và bà Lăng đến rồi!" Kỳ Minh Viễn vừa tắt máy sấy, quản gia liền đi vào phòng ngủ chính, thấy Kỳ Minh Viễn đang giúp Lăng Tử Yên sấy tóc, nên đứng ở cửa phòng một lúc, đợi Kỳ Minh Viễn tắt máy sấy mới lên tiếng.

"Ông Lăng? Lăng Sở Tiêu?" Kỳ Minh Viễn đặt máy sấy xuống, dùng tay gẩy gẩy tóc cho Lăng Tử Yên, vừa sấy qua nên tóc đã vào nếp, không cần chải.

"Là ông ấy!" Quản gia đứng ngoài cửa trả lời.

"Có thể là vì quan tâm đến chuyện của Lăng Tuyết Lan, em có muốn xuống với anh không?" Kỳ Minh Viễn đặt tay lên vai cô, quan tâm hỏi thăm.

Từ lần Lăng Sở Tiêu đoạn tuyệt quan hệ cha con với cô, hai người họ chưa từng gặp mặt, anh không biết cô có muốn ra ngoài gặp mặt với anh không.

"Em không làm việc thẹn với lương tâm, có gì mà không dám đối mặt?" Lăng Tử Yên biết, bọn họ vì cái chết của Lăng Tử Yên mới tới thăm, nhưng Lăng Tuyết Lan không phải do cô giết, cô không có gì mà phải em ngại cả, không cần tránh né bọn họ, bọn họ cũng dám tìm tới nhà cô, chẳng lẽ còn muốn cô trốn tránh à?

"Đi, chúng ta xuống dưới!" Kỳ Minh Viễn dắt tay cô, hai người vừa mới rửa mặt, cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.

"Lăng Tử Yên, cái đồ lòng dạ rắn rết này!" Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn vừa mới xuống lầu, Lăng Hồng Hy liền đứng bật dậy khỏi ghế sô pha, lập tức xông tới: "Mày giết chết chị tao, cái đồ tội phạm giết người!"

"Hồng Hy, con làm gì thế?" Lăng Sơ Tiêu kịp thời phản ứng, lúc Lăng Hồng Hy đi ngang qua người mình thì liền tóm cậu ta lại, kéo về phía mình. Một nhà ba người, chiếm chiếc ghế sô pha dài trong phòng khách.

Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên đi xuống cầu thang, tay nắm tay, ngồi trên ghế sô pha đôi.

"Ông bà Lăng, hôm nay tìm tới nhà tôi có chuyện gì?" Lăng Tử Yên ngồi cạnh Kỳ Minh Viễn, nhìn một nhà ba người bọn họ hỏi.

Cô không hiểu, cô và bọn họ không hợp nhau, cô chỉ là một kẻ bước ngang, năm đó Lăng Sơ Tiêu không nên đưa cô về nhà họ Lăng, như vậy hôm nay cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra thế này.

"Nhìn xem, giải trừ quan hệ cha con xong thì không thèm gọi một tiếng cha. Mấy năm nay, ông thương nó, ông bảo vệ nó, giờ nhìn cái thứ vong ân bội nghĩa này đi, đúng là kẻ vô tình!" Vệ Tư Dung ngồi cạnh bất mãn châm ngòi.

"Nếu như các người tới nhà của tôi không nói chuyện gì đàng hoàng thì mới về các người mà cãi nhau." Kỳ Minh Viễn tức giận nói: "Cắt đứt quan hệ cha con là các người, lại bắt Tử Yên gọi là cha, có phải các người sẽ lại nói cô ấy không biết xấu hổ, đã đoạn tuyệt rồi còn gọi người ta là cha không?"

"Tôi..." Vệ Tư Dung nghẹn lời, bởi vì bà ta cũng nghĩ như Kỳ Minh Viễn nói, nếu Lăng Tử Yên gọi Lăng Sở Tiêu là cha, bà ta nhất định sẽ nói Lăng Tử Yên không biết xấu hổ.

"Tử Yên, hôm nay cha tới, cũng chỉ muốn biết được chân tướng từ miệng con, cái chết của Tuyết Lan rốt cuộc là sao?" Lăng Sở Tiêu nhìn Lăng Tử Yên chất vấn, dứt lời còn không quên nhìn Kỳ Minh Viễn một chút, động tác này rõ ràng nhắc nhở Lăng Tử Yên, ông ta cảm thấy lúc này cô có thể về nhà là bởi vì thế lực của Kỳ Minh Viễn đè ép lại.

"Ông Lăng cảm thấy tôi là kẻ phát rồ là giết người sao?" Lăng Tử Yên thất vọng nhìn Lăng Sở Tiêu hỏi lại.

"Cha..." Trong lòng Lăng Sơ Tiêu rất chột dạ, Lăng Tuyết Lan cực kỳ hận Lăng Tử Yên, cho nên có thể nó sẽ ép Lăng Tử Yên làm gì đó,có thể là cãi nhau, có thể đùa cợt, Lăng Tử Yên có lẽ sẽ không chủ động giết Lăng Tuyết Lan, nhưng ai có thể cam đoan không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cho nên ông ta giải thích với Lăng Tử Yên một câu: "Có lẽ lúc con và nó đánh nhau, không cẩn thận..."

"Tôi không có hứng thú đánh nhau với Lăng Tuyết Lan, mấy lần trước cãi nhau cũng do cô ta ép tôi!" Lăng Tuyết Lan ngắt lời Lăng Sơ Tiểu, vẻ thật vọng càng hiện rõ trên mặt: "Ông Lăng vẫn tin rằng tôi giết cô ta à? Cô ta là con ruột của hai người, cô ta chết rồi, các người không buồn đau mà còn có sức tới nhà tôi chỉ trích một kẻ vô tội như tôi?"

"Mày dám nói mày không giết người?" Vệ Tư Dung nghe Lăng Tử Yên nói vậy, tức giận đập bàn đứng dậy, vừa đứng lên, nước mắt cũng chảy xuống theo: "Mày hận Tuyết Lan thế nào, tao rõ ràng nhất, mày có động cơ giết nó!"

"Động cơ giết người ai cũng có, giống như Lăng Tuyết Lan nhà các người, không phải vẫn luôn muốn giết vợ tôi sao?" Kỳ Minh Viễn vừa ôm Lăng Tử Yên vào trong lòng, vừa nói với quản gia: "Mở tivi, để cho bọn họ xem rốt cuộc ai đã giết con gái bọn họ!"