36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 153: Ái Vi, cuối cùng anh cũng tìm thấy em (3)



“Anh, này anh, anh nhận sai người rồi.” Lăng Tử Yên nhíu mày giải thích, đồng thời muốn rút tay về!

"Làm sao có thể nhận sai người được, Ái Vi, anh có nhận nhầm ai cũng không thể nhận nhầm em. Anh là Lệ Minh Kiệt, năm đó ở Anh, sau đó em đã đi đâu? Anh đã tìm em năm năm!" Lệ Minh Kiệt nắm chặt tay Lăng Tử Yên.

“Này anh, tôi là Lăng Tử Yên, không phải Ái Vi gì của anh!” Lăng Tử Yên tiếp tục vùng vẫy, “Làm ơn buông tay ra, nếu không tôi sẽ gọi người đấy!”

“Lăng Tử Yên?” Lệ Minh Kiệt nhìn Lăng Tử Yên đang giãy dụa. Biểu cảm, ánh mắt và cả động tác giãy dụa của cô ấy đều giống với Ái Vi của anh ta. Tại sao cô ấy vẫn nói không phải chứ?

Nhưng vì lịch sự, Lệ Minh Kiệt đã buông Lăng Tử Yên ra, sau đó anh ta hỏi Lăng Tử Yên, "Em có bị tai nạn gì không? Chúng ta đã biết nhau từ khi còn nhỏ. Tại sao em không nhận ra anh? Ái Vi, có phải em mất trí nhớ rồi không?"

"Tôi đúng là gặp tai nạn, nhưng…" Lăng Tử Yên thành thật trả lời, nhưng mới nói được nửa lời thì đã bị người đàn ông trước mặt cắt ngang.

"Anh đã nói mà, sao em có thể quên anh được, từ mẫu giáo chúng ta đã học cùng trường rồi! Sao em có thể quên được chứ?" Lệ Minh Kiệt lại hào hứng bước lên phía trước. Lần này, không phải là nắm lấy tay Lăng Tử Yên, mà là giang rộng tay ôm cô vào lòng.

“Này anh, tôi đã nói rồi, tôi là Lăng Tử Yên, trước khi mất trí nhớ là Lăng Tử Yên, sau khi mất trí nhớ vẫn là Lăng Tử Yên!” Lăng Tử Yên tránh Lệ Minh Kiệt, vẻ mặt cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.

“Không thể nào!” Lệ Minh Kiệt không tin. "Sao em có thể không phải Ái Vi được! Rõ ràng em chính là Ái Vi!"

“Đây là chứng minh thư của tôi, anh nhìn cho rõ ràng!” Lăng Tử Yên đành phải lấy ví ra, lấy chứng minh thư đưa cho người đàn ông trước mặt, “Tôi gặp tai nạn từ năm năm trước, khi đó tôi mười bảy tuổi, nhưng tôi đã nhận chứng minh thư khi tôi mười sáu tuổi. Anh nhìn rõ chưa? "

Lệ Minh Kiệt nghi hoặc nhìn lướt qua thông tin bên trên cùng tấm ảnh, so với Lăng Tiếu trước mặt, thật sự không có chút thay đổi nào.

Lệ Minh Kiệt dường như bị đả kích, nắm chặt chứng minh thư của Lăng Tử Yên, kiên định lùi về phía sau, nói: "Không thể, không thể nào… Trên đời này sao lại có hai người giống nhau như vậy?"

Sau khi lùi lại vài bước, anh ta cầm chứng minh thư của Lăng Tử Yên chạy đi!

“Này anh, chứng minh thư của tôi!” Lăng Tử Yên nhìn bóng lưng biến mất của anh, “Người này thật kỳ quái!”

Nhưng chứng minh thư là một loại giấy tờ rất quan trọng, Lăng Tử Yên muốn lấy lại nên đã đuổi theo ra ngoài!

Vừa nãy trong hành lang vẫn còn thấy bóng dáng của người đó, Lăng Tử Yên vừa đi đến cầu thang thì lại không thấy ai nữa.

“Xin hỏi anh có thấy một người đàn ông chạy từ bên phía khoa chúng ta ra không?” Lăng Tử Yên nhanh chóng giữ một giáo viên đi từ phía dưới lên và hỏi.

“Không!” Người giáo viên kia lắc đầu, “Tôi đi hết một đoạn đường không thấy ai xuống”.

“Cảm ơn!” Lăng Tử Yên cảm ơn người đó, lo lắng quay trở lại văn phòng của mình.

Chứng minh thư là một loại giấy tờ rất quan trọng, Lăng Tử Yên quyết định sau khi đưa Dương Thư Huệ đến bệnh viện kiểm tra, sẽ đến đồn cảnh sát trình báo việc mất chứng minh thư, tránh không để người khác lấy chứng minh thư của cô làm việc xấu!

Lăng Tử Yên không hề hay biết, sau khi cô bước vào phòng làm việc, Lệ Minh Kiệt từ trên lầu ba đi xuống, cô tưởng rằng sau khi anh ta chạy ra ngoài sẽ đi thẳng xuống lầu, nhưng lại không ngờ được rằng anh lại chạy lên lầu!

Cô gái này vẫn ngây thơ như trước, làm sao có thể không phải Ái Vi được!

Anh ta từ nhỏ đã thích cô, cô có hóa thành tro tàn, thì anh ta cũng có thể nhận ra cô, càng không nói đến cô so với năm đó cũng không thay đổi nhiều!

"Ái Vi, năm xưa chúng ta còn nhỏ, bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, anh sẽ không cho em cơ hội từ chối anh lần nữa đâu, em nhất định phải là của anh! Không ai có thể cướp em đi được!"

Lệ Minh Kiệt nhìn chứng minh thư của Lăng Tử Yên trong tay mình và nói, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve tấm thẻ đó, khuôn mặt non nớt của Lăng Tử Yên khi cô mười sáu tuổi giống hệt cô trong trí nhớ của anh ta!

Lệ Minh Kiệt đã từng nhìn thấy một chứng minh thư như vậy, nhưng tên trên đó và cơ quan cấp lại khác nhau!. Chính‎ chủ,‎ 𝒓ủ‎ bạn‎ đọc‎ ch𝑢ng‎ [‎ 𝐓𝒓‎ U𝒎𝐓𝒓𝑢𝘆ện.V𝑁‎ ]

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là người trong ảnh là cùng một người!

Lệ Minh Kiệt cầm chứng minh thư của Lăng Tử Yên trong tay, lấy điện thoại di động của anh ta, bấm một dãy số, nói với người ở đầu dây bên kia: "Giúp tôi tìm thông tin về Lăng Tử Yên, đúng, Lăng Tử Yên, nữ. Năng cái gì mà năng, bình thường bảo cậu luyện nói ngọng đi thì cậu không chịu, nhờ cậu điều tra chút tài liệu mà cũng không được! "

Cúp điện thoại, Lệ Minh Kiệt chửi bới thậm tệ: "Tên nước ngoài chết tiệt, một chữ tiếng Việt cũng không biết, năm xưa ông đây học tiếng Anh dễ lắm sao, ông đây mà không bắt cậu học tiếng Việt, thì uổng công năm xưa ông đây ngồi học từ mới, hừm!"

Nói xong, anh ta đi xuống lầu tìm cháu gái Tô Diên Hạnh của mình.

“Hiệu trưởng Chu, tôi có một câu hỏi!” Sau khi tìm được Tô Diên Hạnh và Hiệu trưởng Chu, Lệ Minh Kiệt hỏi thẳng: “Cô giáo Lăng Tử Yên dạy lớp nào?

"Cô giáo Lăng Tử Yên, cô ấy bây giờ là giáo viên chủ nhiệm lớp 1-5. Anh Lệ biết cô giáo Lăng Tử Yên sao?" Hiệu trưởng Chu hỏi. Các giáo viên khác trong trường có thể không biết, nhưng hiệu trưởng Chu thì biết lý lịch của Lăng Tử Yên. Vì vậy, ông đặc biệt chú ý đến bất cứ điều gì liên quan đến Lăng Tử Yên.

“Đúng vậy, tôi và cô ấy là bạn từ khi học mẫu giáo!” Lệ Minh Kiệt nói, “Cô ấy từ khi còn nhỏ đã là một thiên tài. Để đuổi theo cô ấy, tôi đã học nhảy cấp, nhảy cấp nhiều đến mức bỏ qua cả tuổi thơ!”

Nhớ lại khoảng thời gian có Ái Vi, tuy học tập đầy gian khổ nhưng đã có Ái Vi dạy anh ta học, dù khó khăn đến đâu thì cũng vô cùng tươi sáng!

“Nghe nói anh Lệ là bác sĩ thiên tài!” Hiệu trưởng Chu cười, “Mở bệnh viện quý tộc, và còn là bác sĩ ngoại khoa hàng đầu cả nước!

"Hiệu trưởng Chu quá khen. Tôi nghĩ quyết định thế này đi. Diên Hạnh nhà tôi sẽ chuyển đến lớp 1-5. Làm phiền hiệu trưởng lát nữa đưa con bé đi gặp giáo viên Lăng Tử Yên được không, tôi phải đi bây giờ!" Bây giờ anh ta còn có việc quan trọng phải làm, vì vậy không thể ở lại trường Tiểu học Thành Công!

“Nhưng cậu ơi, cháu đã học lớp hai rồi!” Tô Diên Hạnh bĩu môi và phản đối khi nghe tin chú mình sắp xếp mình vào lớp một.

"Cháu mới chuyển trường, nên bắt đầu lại từ đầu, học lớp 2 cháu không theo kịp, quyết định như thế nhé, tối cậu đến đón cháu, học ngoan nhé." Lệ Minh Kiệt nói xong liền quay người rời, không hề có chút nào bộ dạng lo lắng cho con cháu của mình!

“Có một người giám hộ như thế này, số mình đúng là khổ mà!” Tô Diên Hạnh thu lại ánh mắt oán hận, cô bé ngẩng đầu nhìn Hiệu trưởng Chu, “Hiệu trưởng Chu, thầy đưa em đi gặp cô giáo chủ nhiệm đi!”

Cô muốn xem cô giáo tên Lăng Tử Yên này xinh đẹp như thế nào mà lại có thể khiến chú của mình thành ra như thế này, không thèm quan tâm đến mình luôn!