36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 154: Ái Vi, cuối cùng anh cũng tìm thấy em (4)



"Đi thôi! Bạn học Tô Diên Hạnh, tôi sẽ dẫn em đi tìm giáo viên chủ nhiệm của mình!" Hiệu trưởng Chu không còn cách nào khác, chỉ đành giơ tay về phía Tô Diên Hạnh.

“Làm phiền thầy hiệu trưởng!” Tô Diên Hạnh không hề cảm thấy sợ hãi, ngoan ngoãn đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay Hiệu trưởng Chu, do ông dẫn đi về phía tòa nhà văn phòng của giáo viên.

“Cô Lăng!” Lăng Tử Yên đang gọi điện thoại với Kỳ Minh Viễn trong văn phòng, giờ này anh vẫn chưa bắt đầu cuộc họp, cô không thể giấu nổi niềm vui trong lòng, gọi điện nói cho anh biết việc cô trở thành quyền chủ nhiệm lớp.

“Cô Lăng nhà chúng ta càng ngày càng giỏi.” Kỳ Minh Viễn rất ngạc nhiên trước kết quả này, bởi vì anh sẽ không can thiệp vào chuyện của trường Tiểu học Thành Công trừ khi xảy ra chuyện lớn ngoài ý muốn.

Quả thật hôm qua anh đã yêu cầu vợ chồng An Tĩnh Huy và Diêu Tuyết Như đến trường học đòi phạt Vạn Giang Lộ, nhưng anh không hề tác động gì với phía trường học.

Vì vậy, Kỳ Minh Viễn rất vui mừng vì Lăng Tử Yên trở thành giáo viên chủ nhiệm lớp 1-5. Điều này cho thấy nhà trường công nhận khả năng làm việc của cô.

“Có người đến tìm em, như vậy nhé!” Lăng Tử Yên nói với Kỳ Minh Viễn một lúc thì có tiếng gõ cửa văn phòng, Lăng Tử Yên đành phải kết thúc cuộc gọi. Cô ra mở cửa văn phòng, liền nhìn thấy hiệu trưởng đang dắt tay một bé gái, cô vô thức nở nụ cười với cô bé đó.

“Cô Lăng, đây là học sinh mới chuyển đến. Lúc trước ở Mỹ cô bé đang học lớp hai, bây giờ chuyển đến trường chúng ta và được xếp vào lớp của cô.” Hiệu trưởng Chu dẫn Tô Diên Hạnh vào cửa.

“Vâng!” Lăng Tử Yên gật đầu, cô không có quyền từ chối, bởi vì hiệu trưởng đã quyết định nhận học sinh và sắp xếp vào lớp của cô, tất cả những gì cô có thể làm là vui vẻ chấp nhận.

“Xin chào, tên tiếng Trung của em là Tô Diên Hạnh, cô giáo Lăng, em rất vui được gặp cô!” Cô bé Tô Diên Hạnh giơ tay về phía Lăng Tử Yên, đôi mắt to long lanh nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lăng Tử Yên một vòng.

“Xin chào!” Lăng Tử Yên chỉ coi là trẻ em ở nước ngoài trưởng thành sớm, nên cũng cúi xuống bắt tay Tô Diên Hạnh, thản nhiên chấp nhận ánh mắt đánh giá của cô bé.

“Thôi, hai người làm quen với nhau nhé, tôi đi trước đây, cô Lăng, bạn học Tô Diên Hạnh giao cho cô nhé!” Hiệu trưởng Chu nói xong liền quay người rời đi.

“Vâng!” Lăng Tử Yên quay đầu tiễn hiệu trưởng đi, lúc này chuông báo tiết học thứ hai cũng vang lên, Lăng Tử Yên mới trở thành giáo viên chủ nhiệm, vì vậy, cô có một số điều muốn nói với các bạn trong lớp, cộng thêm phần giới thiệu bạn học mới, sau khi tiễn hiệu trưởng Chu đi, cô thu dọn đồ đạc và đưa Tô Diên Hạnh đến phòng học lớp 1-5.

“Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới, hãy để bạn học mới giới thiệu bản thân với chúng ta nhé!” Trên bục giảng, Lăng Tử Yên tự giới thiệu mình và giải thích rằng mình sẽ thay thế Vạn Giang Lộ làm giáo viên chủ nhiệm lớp 1-5, sau đó cô để Tô Diên Hạnh giới thiệu bản thân với lớp.

“Xin chào!” Tô Diên Hạnh rất thông thạo tiếng Việt. Cô bé mỉm cười và nói với các bạn học đang ngồi dưới bục giảng, “Tôi tên là Tô Diên Hạnh, tên tôi có nghĩa là hạnh phúc kéo dài, tôi rất thích tên của mình…"

"Được rồi, chúng ta hãy vỗ tay và chào mừng Tô Diên Hạnh…" Sau khi Tô Diên Hạnh tự giới thiệu bản thân, Lăng Tử Yên nói các học sinh trong lớp vỗ tay, sau đó sắp xếp Tô Diên Hạnh vào một chỗ trống ở phía sau trước khi lớp học bắt đầu!

Buổi sáng làm việc xong, Lăng Tử Yên khóa cửa phòng làm việc rồi rời đi, vừa bước ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy xe của Kỳ Minh Viễn, anh đỗ xe dưới bóng râm, còn anh thì đứng bên cạnh xe đợi cô, dáng người thẳng tắp, khí thế cao sang, khung cảnh xung quanh rất đông, nhưng chỉ cần liếc mắt là Lăng Tử Yên có thể nhìn thấy anh.

Kỳ Minh Viễn cũng nhìn thấy cô ngay khi cô vừa đi ra khỏi văn phòng, sau khi cô vừa bước ra khỏi cổng trường, anh lập tức bước tới, rất tự nhiên giơ tay ra nắm lấy tay cô, tay còn lại cầm cái ô trong tay cô.

“Anh đợi lâu rồi đúng không, có nóng không?” Lăng Tử Yên thấy trên trán anh có mấy giọt mồ hôi, vì vậy cô lấy khăn giấy ướt trong túi xách, lau lên trán anh, sau đó lại nhìn thấy quần áo trên người anh vẫn rất nghiêm túc, cô bật cười, "Anh nóng đến đổ mồ hôi thế này rồi sao không tháo cà vạt ra?"

Kỳ Minh Viễn tận hưởng sự dịu dàng của cô, nghe thấy lời cô nói, anh nhướng mày nhìn cô, "Em giúp anh đi!"

Ánh mắt này của anh vừa nhìn là biết không có ý gì tốt đẹp!

Lăng Tử Yên thu tay lại, ném khăn giấy vào thùng rác, nói với anh: “Anh tự mình làm đi!” Sau đó cô đi về phía xe ô tô.

Đang ở nơi đông người, lại còn là ở cổng trường, cô lau mồ hôi cho anh đã là hành động thân mật lắm rồi, nếu cô còn cởi cà vạt của anh nữa, sau này cô còn mặt mũi nào gặp người khác?

“Vâng, cô giáo Lăng nói đúng!” Kỳ Minh Viễn vội vàng đi theo, cầm ô cho cô.

“Anh cởi áo khoác trước đi, trời nóng quá, bật điều hòa luôn sẽ bị cảm đấy!” Sau khi lên xe, Lăng Tử Yên nói với anh.

“Em cởi cho anh!” Kỳ Minh Viễn đóng cửa xe rồi quay đầu nhìn cô, bày ra bộ dạng muốn cô cởi áo khoác cho mình. “Mặc dù anh không phải là trẻ con, nhưng có những việc được vợ làm cho vẫn thích hơn, đúng không?"

Câu sau rõ ràng là để phản bác lại câu nói “việc của anh, anh phải tự làm” của cô!

Lăng Tử Yên thực sự không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa tay cởi cúc áo vest, giúp anh ta chiếc áo khoác ngoài ra.

Kỳ Minh Viễn ngoan ngoãn phối hợp, khi cô kéo chiếc áo khoác ra phía sau lưng anh, anh có thể ngửi thấy rất rõ mùi hương đặc trưng của cô, cô không thích xịt nước hoa, chỉ có mùi hoa hồng từ sữa tắm hòa với mùi cơ thể của chính cô, sạch sẽ, thuần khiết, luôn tạo ra một sự cám dỗ khiến anh không thể chịu đựng được.

Sau khi giúp anh cởi áo khoác, cô đặt áo khoác lên đùi, vươn tay cởi cà vạt cho anh, đồng thời cũng cởi luôn cúc áo trên cùng cho anh, "Không phải lúc đi làm thì anh đừng đóng hai cúc áo trên cùng, khó chịu lắm, cởi hai cúc trên cùng ra vẫn rất đẹp trai!"

Lăng Tử Yên cầm cà vạt, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái, đây là lần đầu tiên cô thấy anh cởi cúc áo sơ mi như thế này, anh cởi hai cúc áo trên cùng, tuy rằng nhìn có vẻ nhàn nhã hơn bình thường, nhưng lại có sức hút hơn rất nhiều.

“Nhìn đến ngốc cả người thế à?” Thấy cô vợ nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ và thỏa mãn, Kỳ Minh Viễn vô cùng tự hào, anh nghiêng người về phía cô, vòng tay qua vai cô, không cho cô rời đi.

“Ừm, chồng em đẹp trai nhất!” Lăng Tử Yên không khiêm tốn chút nào, để mặc anh ôm lấy mình, thành thật trả lời câu hỏi của anh.

“Cái miệng em thật ngọt ngào!” Kỳ Minh Viễn thích cô thật thà như vậy, anh vô cùng mãn nguyện và tự hào vì là người đàn ông của cô, anh cúi đầu xuống, trước khi hôn lên môi cô, anh thì thầm: “Để anh kiểm tra xem, hôm nay em đã ăn cái gì mà nói ngọt như thế?”

Không đợi cô đáp lại, anh giữ chặt môi cô.

Buổi trưa không phải là giờ tan học, lúc này mọi người đều ở trong nhà ăn, cổng trường không có nhiều người, cũng không có ai cố ý để ý tới xe của người khác, hơn nữa chỗ đậu xe phía trước của Kỳ Minh Viễn tương đối kín, lại có một vườn hoa nhỏ trước mặt, hiển nhiên không ai nhìn thấy hai người họ, anh càng trở nên liều lĩnh.

Môi của anh mãnh liệt mút lấy môi cô, linh hoạt quyến rũ cô, thân thể nặng nề của anh đè cô xuống ghế phụ lại, dường như muốn nuốt sống cô.