36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 156: Nói em sẽ không rời xa anh (1)



Kỳ Minh Viễn cúp điện thoại, ngay cả mấy chữ gọi nhầm rồi cũng không thèm nói chuyện với Lệ Minh Kiệt.

Nhưng Lệ Minh Kiệt vẫn không bỏ cuộc, Kỳ Minh Viễn chưa kịp đặt điện thoại di động của Lăng Tử Yên trở lại trên bàn cạnh giường, Lệ Minh Kiệt lại gọi điện đến.

Kỳ Minh Viễn cầm lên, ấn tắt, rồi ấn tắt nguồn điện thoại của Lăng Tử Yên, sau đó đặt ở trên bàn đầu giường.

"Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin vui lòng thử lại sau!"

Cùng lúc đó, trong khu biệt thự Long Cảng ở Đông Thành, Lệ Minh Kiệt đang nằm trên giường, tay cầm điện thoại di động, nghe âm thanh thông báo trong điện thoại, trong lòng anh ta vô cùng, khó hiểu lẩm bẩm một mình: "Cô ấy không thích mình gọi cô ấy là Ái Vi sao?"

Sau cùng, Lệ Minh Kiệt đã cố gắng gọi lại, nhưng vẫn không liên lạc được!

“Em quên anh cũng không sao, anh nhớ em là được!” Lệ Minh Kiệt nhìn màn hình điện thoại, là ảnh của Lăng Tử Yên, vì để thường xuyên nhìn thấy cô, màn hình điện thoại của Lệ Minh Kiệt không để bất cứ phần mềm gì, anh không muốn để phần mềm che mất khuôn mặt của cô.

Vì đó là tấm hình duy nhất của anh ta và cô, đó là bức ảnh anh ta muốn chụp với cô khi tốt nghiệp cấp ba, hồi đó cả hai đều mặc đồng phục học sinh, trông rất trẻ trung.

Trong Hương Lan Uyển, Lăng Tử Yên cởi khăn quấn tóc bước ra khỏi phòng tắm, không thấy Kỳ Minh Viễn trong phòng nên đi vào phòng thay đồ sấy tóc, đến khi cô bước ra, anh vẫn chưa quay lại, trong phòng dường như có mùi khói thổi từ ngoài ban công vào.

Lăng Tử Yên cau mày, anh đang hút thuốc?

“Kỳ Minh Viễn, em tắm xong rồi.” Lăng Tử Yên bước ra ban công, người đàn ông đứng bên lan can đang quay lưng vào cửa, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh quay lại nhìn cô, đồng thời dập điếu thuốc trong tay vào gạt tàn.

“Có chuyện gì thế?” Đây là lần thứ hai Lăng Tử Yên nhìn thấy anh hút thuốc. Lần đầu tiên là vào ngày Lăng Sở Tiêu cắt đứt quan hệ cha con với cô, lần thứ hai là đêm nay.

Ngày đó, anh nói rằng Đường Uyển Dư đã nói với anh một số điều không hay, nên anh cảm thấy khó chịu, còn hôm nay thì sao?

Hôm nay ai lại khiến anh khó chịu rồi?

Lăng Tử Yên nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu, Kỳ Minh Viễn cũng nhìn cô chằm chằm, nhưng không nói lời nào, một lúc sau, anh đột nhiên giang tay ra và ôm cô vào lòng, "Yên Lăng, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em cũng đừng rời xa anh!"

“Đương nhiên, dù có tận thế, em cũng sẽ chết cùng anh!” Lăng Tử Yên chân thành trả lời anh, ngả đầu vào vòng tay anh, anh vừa mới hút thuốc, nhưng mùi khói trên người không nồng, mùi hương nhàn nhạt, giống như mùi cỏ thơm mát bay vào mũi cô, không giống với mùi thuốc lá cũ mà cô ngửi thấy khi đi mua sắm cùng cô, mùi thuốc lá trên người anh hôm nay rất dễ chịu.

“Nào, nói lại đi!” Kỳ Minh Viễn lấy điện thoại ra, mở camera, hướng về phía cô, bảo cô nói lại lần nữa.

“Anh sao vậy, sao lại bất an thế?” Lăng Tử Yên bật cười, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt.

"Lúc nãy em đã hứa rồi, em phải đảm bảo với anh, nào, nói lại đi, ngoan!" Anh cầm điện thoại, mỉm cười nhìn cô.

Lăng Tử Yên ngẩng đầu nhìn anh thật kỹ, trong mắt cô hiện lên một tia lo lắng, nhưng cô không biết anh đang lo lắng điều gì.

Có lẽ anh lắng rằng cô sẽ rời bỏ anh.

Lăng Tử Yên mỉm cười bất lực.

Làm sao cô có thể rời bỏ anh được, vì vậy cô cười nói nhìn điện thoại di động, "Cho dù là tận thế, tôi, Lăng Tử Yên, sẽ không rời xa Kỳ Minh Viễn, a…"

Cô chưa kịp nói hết lời thì đột nhiên bị anh ôm chặt vào lòng, sức mạnh của anh khiến Lăng Tử Yên có chút khó thở!

“Minh Viễn, anh có chuyện gì vậy?” Cô cảm thấy anh khác với mọi khi, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, “Kỳ Minh Viễn, nói cho em biết đi!”

“Không có chuyện gì!” Anh không muốn cùng cô nói chuyện liên quan đến Lệ Minh Kiệt, anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Thơm quá!”

“Em vừa tắm xong, đương nhiên có mùi thơm rồi.” Lăng Tử Yên nhìn anh bằng ánh mắt yêu thương, vốn dĩ cô còn tưởng anh sẽ hôn môi cô, nhưng cô không ngờ anh chỉ hôn lên trán cô, vì vậy cô kiễng chân lên định hôn môi anh, nhưng anh đã tránh nụ hôn của cô.

“Anh vừa hút thuốc!” Kỳ Minh Viễn giải thích, anh sợ cô suy nghĩ lung tung, “Cho em nợ, đợi anh tắm xong, anh sẽ đòi em cả gốc lẫn lãi!”

“Mau đi tắm đi!” Lăng Tử Yên vươn tay vỗ vỗ ngực của anh, động tác vô cùng thân mật và tự nhiên.

Ánh mắt Kỳ Minh Viễn ánh lên ý cười, anh vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dắt vào trong phòng.

“Mệt thì ngủ đi, đừng đợi anh!” Đi đến bên giường, anh đè vai cô đặt cô xuống giường.

"Được..." Lăng Tử Yên vừa trả lời vừa vươn tay che miệng ngáp dài một tiếng.

“Ngủ đi!” Kỳ Minh Viễn nhìn mi mắt cô rũ xuống, liền bảo cô nhanh ngủ đi!

Lăng Tử Yên cũng ngoan ngoãn nằm xuống, Kỳ Minh Viễn nhìn thấy thế liền đắp chiếc chăn bông mỏng lên người cô, trời đã vào đầu hè nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, hơn nữa Hương Lan Uyển cũng có rất nhiều cây xanh nên ban đêm cũng không nóng như các khu đô thị cao tầng khác, Kỳ Minh Viễn rất cẩn thận giúp cô đắp chăn mỏng, sau đó mới yên tâm đi vào phòng tắm!

Sau khi anh tắm xong, cô gái nhỏ đã nằm nghiêng người ngủ thiếp đi, chiếc chăn bị cô đạp tung, vạt áo ngủ cũng bị cuộn lại, Kỳ Minh Viễn sợ cô lạnh nên anh bước tới vươn tay giúp cô kéo lại quần áo, lúc đi xuống, khi đầu ngón tay anh chạm vào người cô, cảm giác mềm mại như lụa khiến người anh đột nhiên nóng bừng.

Kỳ Minh Viễn nhanh chóng thu tay về, nhìn người vợ bé nhỏ đang ngủ say, anh tự nhủ với mình rằng cô đang rất mệt mỏi, trên eo cô còn có vết thương.

Anh sợ mình không cầm lòng được nên vội vàng đi vào phòng thay đồ tìm bộ đồ ngủ mặc vào, sau khi nằm xuống anh cũng không chạm vào cô, nhưng cô gái nhỏ không nghĩ như vậy, cô đã thành quen ngủ bên cạnh anh, trong giấc mơ, cô vô thức cọ vào người anh, Kỳ Minh Viễn không còn cách nào khác, chỉ đành ôm lấy cô, ngửi mùi cơ thể độc đáo của cô, rồi ép mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ!

Có lẽ là đã kiệt sức, Lăng Tử Yên ngủ rất say, cả đêm không mộng mị, khi mở mắt ra, cô thấy Kỳ Minh Viễn đang cầm điện thoại di động của mình.

“Có người gọi cho em sao?” Lăng Tử Yên sững sờ hỏi.

Kỳ Minh Viễn liếc nhìn cô, ánh mắt vô cùng yêu thương, cầm điện thoại di động, trên màn hình đang hiển thị, bạn có chắc chắn muốn chặn người dùng này hay không.

Kỳ Minh Viễn không do dự ấn nút xác nhận, xóa nhật ký cuộc gọi từ tối hôm qua, sau đó đặt điện thoại di động trên bàn cạnh giường, anh nói dối không chớp mắt:

"Không phải, điện thoại của anh ở xa quá, lười xuống giường, nên dùng điện thoại của em lên mạng một chút! Em đã tỉnh rồi thì, đến lúc trả anh những gì em nợ tối qua rồi đấy."

“Em nợ anh cái gì?” Lăng Tử Yên không hiểu anh đang nói gì, cô nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Cái này!” Nụ cười nơi khóe miệng Kỳ Minh Viễn sâu hơn, anh cúi người, trước khi cô kịp phản ứng, anh hôn cô.

Lăng Tử Yên bật cười, nhớ lại những gì anh đã nói đêm qua, cô vươn tay ôm đầu anh và trả lại cho anh nụ hôn mà cô đã nợ đêm qua.

Từ đêm cô bị Lăng Tuyết Lan bắt cóc, đã ba đêm Kỳ Minh Viễn không chạm vào cô, nhu cầu của đàn ông trong buổi sáng rất cao, chỉ cần một nụ hôn thôi cũng khiến anh không thể kiềm chế.

Khi còn tỉnh táo, anh chống tay bên cạnh người cô và hỏi: "Lăng Yên, có được không?"

Lăng Tử Yên vô cùng cảm động trước sự dịu dàng của anh, cô hơi ưỡn người dậy, ôm cổ anh, kéo người anh xuống: “Vâng!”

Khóe miệng Kỳ Minh Viễn nhếch lên mãn nguyện, lại ngậm lấy môi cô…