36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 158: Nói em sẽ không rời xa anh (3)



Từ khi Kỳ Minh Viễn đến công ty, anh vẫn luôn cô vợ nhỏ của mình, vì vậy cả khi họp, anh vẫn để điện thoại di động bên cạnh để nhận tin nhắn từ Hứa Minh Ưu. Màn hình điện thoại vừa sáng lên, anh liền ngay lập tức cầm lên xem.

Nhưng không phải là tin nhắn từ Hứa Minh Ưu báo cáo về Lăng Tử Yên mà là một bức ảnh ở định dạng GIF. Kỳ Minh Viễn ấn vào xem, sau khi nhìn thấy người trong ảnh, sắc mặt anh ngay lập tức trầm xuống!

Trong ảnh, Lăng Tử Yên và Lệ Minh Kiệt đang ăn cùng nhau, hai người dường như đang nói chuyện gì đó, Lăng Tử Yên rất nghiêm túc lắng nghe, khi cô cúi đầu ăn, Lệ Minh Kiệt nhìn cô đầy tình tứ.

Ánh mắt giống như đang nhìn cô gái mình yêu nhất trên đời!

Đó là vợ anh, người phụ nữ của anh, nhưng Lệ Minh Kiệt lại dám đến tìm cô!

Trong phòng họp trên tầng cao nhất của tòa nhà quốc tế Hải An, nhiệt độ trong chốc lát giảm xuống rất nhiều, Trang Thiệu Vũ đang giải thích kế hoạch của mình cho Kỳ Minh Viễn, chỉ thấy sắc mặt Kỳ Minh Viễn đột nhiên tối sầm lại.

Trang Thiệu Vũ cúi đầu nhìn tập tài liệu trong tay, không biết có phải do kế hoạch của mình có điểm nào sai lầm khiến sếp như vậy không. Anh ta kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần, đảm bảo rằng tất cả dữ liệu đều bình thường.

Vậy tại sao sắc mặt của sếp lại như thế kia?

“Cuộc họp kết thúc!” Kỳ Minh Viễn cầm lấy điện thoại di động trong tay, không quan tâm những chuyện gì khác, chỉ để lại một câu kết thúc cuộc họp, liền rời khỏi phòng họp!

Anh đã đi qua nhà hàng đó không biết bao nhiêu lần, gần trường tiểu học Thành Công, nhưng anh không ngờ rằng Lăng Tử Yên lại hẹn hò với Lệ Minh Kiệt ở đó!

Anh muốn gặp cô ngay lập tức và hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra giữa cô và Lệ Minh Kiệt!

“Kỳ Minh Viễn, anh có chuyện gì vậy?” Sau khi Lạc Thanh Nhã nhờ người của mình gửi ảnh cho Kỳ Minh Viễn, cô ta tiếp tục đứng sau cửa văn phòng và quan sát động tĩnh trên hành lang.

Sau khi nghe thấy có tiếng bước chân, cô ấy lập tức bước ra. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt Kỳ Minh Viễn, cô ta lập tức tỏ vẻ quan tâm bước tới, "Xảy ra chuyện gì? Trông anh rất tức giận!"

“Tôi không sao!” Kỳ Minh Viễn lạnh lùng trả lời mà không thèm nhìn Lạc Thanh Nhã, sau đó đi về phía thang máy chuyên dụng dành riêng cho anh.

“Kỳ Minh Viễn!” Lạc Thanh Nhã vội vàng đi tới, cô ta làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội như thế này được? Thủ đoạn Tống Thanh Ảnh có thể dùng hồi đó, hôm nay cô ta cũng dùng, nhưng cô ta sẽ không ngu ngốc để lộ dấu vết như Tống Thanh Ảnh.

Lạc Thanh Nhã vô cùng tự tin, Kỳ Minh Viễn sẽ không nghi ngờ cô ta, vì thế cô ta tự tin đi theo Kỳ Minh Viễn vào thang máy.

Lửa giận trong lòng Kỳ Minh Viễn đang bùng cháy mạnh mẽ, anh không muốn giận lây sang Lạc Thanh Nhã nên cũng không đuổi cô ta, chỉ lẳng lặng đứng trong thang máy, đợi thang máy đi xuống lầu!

Thang máy rất nhanh xuống thẳng bãi đậu xe dưới tầng hầm, Kỳ Minh Viễn mang theo vẻ mặt ảm đạm đi ra ngoài, sải bước vào trong xe, anh vừa đóng cửa xe lại, thì Lạc Thanh Nhã mở cửa xe bên ghế phụ lái và ngồi vào xe.

“Xuống xe!” Kỳ Minh Viễn vừa khởi động xe vừa đuổi cô ta xuống.

“Anh như thế này em không yên tâm!” Lạc Thanh Nhã vươn tay thắt dây an toàn, bày ra bộ dạng anh có đuổi em cũng không đi.

Bất lực, Kỳ Minh Viễn chỉ đành khởi động xe và lái về hướng trường tiểu học Tha.

Tốc độ của anh rất nhanh, lúc này chưa đến giờ cao điểm, Kỳ Minh Viễn đã lái xe hết tốc độ, chỉ muốn nhanh chóng đến bên cạnh cô!

Trong nhà hàng, Lệ Minh Kiệt kể câu chuyện về Phương Ái Vi cho Lăng Tử Yên nghe

“Hóa ra cô ấy tài giỏi như vậy!” Lăng Tử Yên xúc động uống cạn ly nước, cô không tin trên đời lại có một người giống hệt mình, trừ phi đó là chị em sinh đôi.

Nhưng mẹ cô đã mất nhiều năm, chỉ có Lăng Sở Tiêu mới có thể trả lời câu hỏi này, nhưng cô đã cắt đứt mối quan hệ cha con với ông ta, cô không muốn vì chuyện này mà tìm đến ông ta.

“Ở thành phố của tôi, cô ấy là một nhân vật huyền thoại, bộ não của cô ấy rất thần kỳ!” Lệ Minh Kiệt nói, giọng điệu đầy tự hào.

"Tôi chỉ mơ thấy cô ấy, một lần duy nhất. Tôi không biết tại sao, nhưng tôi lại mơ thấy cô ấy! Tôi chỉ mơ thấy cô ấy, tôi không phải cô ấy!" Lăng Tử Yên nói với Lệ Minh Kiệt, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ, bình thường giờ này cô đã sắp đến tòa nhà quốc tế Hải An rồi, không biết anh có đang nhớ cô không.

Nghĩ đến đây, Lăng Tử Yên không khỏi hắt hơi một cái.

“Hình như điều hòa lạnh quá!” Lệ Minh Kiệt lập tức cởi áo khoác đứng dậy khoác cho Lăng Tử Yên.

“Không, tôi không cảm thấy lạnh!” Lăng Tử Yên vừa nói vừa cởi áo khoác của anh ta ra, nhưng cô nhìn thấy vẻ mặt của Lệ Minh Kiệt thay đổi, đầu tiên là anh ta sửng sốt, sau đó lại biến thành khiêu khích.

Lăng Tử Yên nghi ngờ quay đầu lại, còn chưa kịp nhìn thấy người phía sau là ai, một bàn tay to đã nắm lấy áo khoác trên người cô, ném thẳng về phía Lệ Minh Kiệt ở đối diện.

“Vợ tôi không cần áo khoác của anh!” Kỳ Minh Viễn cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Lăng Tử Yên, đồng thời nhìn Lệ Minh Kiệt khiêu khích.

“Kỳ Minh Viễn, sao anh lại ở đây!” Lăng Tử Yên nhìn thấy anh, vui vẻ đứng dậy, cởi áo khoác của anh trên người cô ra, “Em không lạnh, thật đấy!”

Sau đó cô thấy vẻ mặt anh nhìn mình có gì đó không đúng, cô vội vàng nắm tay anh hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao anh lại tức giận như vậy?"

“Tử Yên, có phải người đàn ông này làm phiền cô ăn trưa ở đây không?” Lạc Thanh Nhã bước lên trước, bày ra bộ dạng bảo vệ Lăng Tử Yên, nhìn về phía Lệ Minh Kiệt.

"Không phải đâu..." Lăng Tử Yên nghe xong lập tức hiểu được Kỳ Minh Viễn đã hiểu lầm cô và Lệ Minh Kiệt, vì vậy cô chủ động nắm tay anh, cười rất dịu dàng, ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn, giải thích với anh. "Em với anh Lệ ở đây ăn trưa, có chút chuyện em muốn nói với anh ấy.". truyện đam mỹ

"Minh Ưu, việc này là cô không đúng rồi, sao không gọi điện thông báo cho anh Minh Viễn một câu, để anh ấy biết Tử Yên đến công ty muộn một chút, nhìn anh ấy lo lắng kìa, dọc đường anh ấy vẫn luôn lo rằng Tử Yên xảy ra chuyện gì!"

Lạc Thanh Nhã nhìn Hứa Minh Ưu, dường như đang trách móc Hứa Minh Ưu, nhưng thật ra là đang nhắc nhở Kỳ Minh Viễn, Lăng Tử Yên gặp một người đàn ông lạ, cô nên gọi cho Kỳ Minh Viễn nói trước một câu, nhưng cô không làm thế, chắc chắn có chuyện gì mờ ám. Hơn nữa, ánh mắt của Lệ Minh Kiệt nhìn Lăng Tử Yên tràn đầy tình yêu như vậy.

Lạc Thanh Nhã nói thế, Kỳ Minh Viễn đang vô cùng ghen tức, hiển nhiên anh sẽ tin điều đó!

“Tôi chỉ có nhiệm vụ bảo vệ chị Tử Yên, không có nhiệm vụ giám sát chị ấy!” Không biết vì sao, Hứa Minh Ưu không thích giọng điệu của Lạc Thanh Nhã, lời nói của cô ta luôn khiến Hứa Minh Ưu cảm thấy cô ta đang nhằm mục đích gì đó, khiến người khác rất khó chịu!

"Minh Viễn, em và anh Lệ chỉ cùng nhau ăn trưa, nói chuyện một chút."

“Chúng tôi chỉ đang nói một chút chuyện liên quan đến cháu gái tôi, con bé đang học ở lớp của cô Lăng. Này anh, anh có phải là chồng của cô giáo Lăng không?” Lệ Minh Kiệt bây giờ chỉ muốn biết Lăng Tử Yên còn độc thân hay đã kết hôn!

Kỳ Minh Viễn không trả lời câu hỏi của Lệ Minh Kiệt, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lệ Minh Kiệt, vẻ mặt anh như muốn đập nát cơ thể của Lệ Minh Kiệt thành nhiều mảnh!

“Kỳ Minh Viễn, anh có chuyện gì vậy?” Lăng Tử Yên nắm tay Kỳ Minh Viễn, trong lòng cô có rất nhiều điều nghi vấn, nhưng vì anh mãi không trả lời câu hỏi của Lệ Minh Viễn, Lăng Tử Yên chỉ đành giúp anh xác nhận thân phận, nói với Lệ Minh Kiệt: "Anh Lệ, đây là chồng tôi, anh Kỳ, anh cũng có thể gọi tôi là cô Kỳ!"

Cô Kỳ!

Nghe thấy hai chữ này, Kỳ Minh Viễn đang tức giận ngay lập tức tỉnh táo lại, chỉ bấy giờ anh mới cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô trong tay mình. Anh ngay lập tức nắm chặt tay cô, trong mắt anh hiện lên một tia may mắn, suýt chút nữa anh đã phạm phải một sai lầm động trời.