36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 159: Nói em sẽ không rời xa anh (4)



“Cô Kỳ?” Lệ Minh Kiệt loạng choạng, trái tim anh ta như vừa bị đánh một đòn thật mạnh, anh ta nhanh chóng vươn tay vịn vào chiếc ghế bên cạnh, “Em nói mình đã kết hôn?”

“Đúng thế, đây là chồng tôi!” Lăng Tử Yên cảm thấy cơn giận của Kỳ Minh Viễn đã giảm đi vài phần, trong lòng cô nhẹ nhõm một chút, cô đổi tay nắm lấy cánh tay của Kỳ Minh Viễn, quay sang nói với Lệ Minh Kiệt.

"Tôi đã kết hôn. Cảm ơn bạn đã kể cho tôi nghe về Phương Ái Vi. Điều này thỏa mãn sự tò mò của tôi. Mặc dù tôi vẫn không hiểu tại sao tôi lại mơ thấy cô ấy, nhưng tôi nghĩ đây là số phận của tôi với cô ấy. Giờ đã muộn rồi, tôi đi ăn trưa với chồng tôi đây, tạm biệt!"

Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn, dường như cô đang muốn thể hiện thân phận của mình, nói với anh: "Chồng, chúng ta đi thôi, dạ dày của anh không tốt, không được nhịn đói, chúng ta đi ăn trưa đi!"

Một tiếng gọi chồng của cô dường như đã gọi lại lí trí của Kỳ Minh Viễn quay lại.

Anh gật đầu với cô, cầm lấy ví tiền đưa cho cô: "Em đi thanh toán trước đi, dù sao người ta cũng là phụ huynh học sinh, em để người ta mời em đi ăn, nếu để các giáo viên khác nghe được, người ta sẽ nói thế nào chứ!"

“Ừm!” Lăng Tử Yên gật đầu, thản nhiên cầm ví của anh, còn hỏi Kỳ Minh Viễn, “Có thể thêm chút phí phục vụ không? Em không muốn đợi nhân viên trả tiền thừa, em lo anh đói."

“Được!” Kỳ Minh Viễn gật đầu, trên khuôn mặt tối sầm cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười.

Nhân viên phục vụ ban nãy đi đến định làm hòa bầu không khí giữa khách hàng đang đứng bên cạnh bàn, Lăng Tử Yên quay sang bảo nhân viên thanh toán, sau đó cô đưa cho nhân viên 700 ngàn đồng.

Sau đó cô khoác tay Kỳ Minh Viễn, quay sang nói với Lệ Minh Kiệt: "Tạm biệt anh Lệ!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Vì Sao Loại A Này Mà Cũng Có O
3. Đừng Làm Nũng Với Anh
4. Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Ta Khóc
=====================================

Nói xong, hai người rời đi không hề quay đầu lại!

Mãi cho đến khi Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên khoác tay nhau đi ngang qua người Lạc Thanh Nhã, cô ta mới định thần lại, cảm thấy khó chịu và tức giận.

Kỳ Minh Viễn đang tức giận như vậy, dọc đường anh chỉ hận không thể biến thành một con quỷ, chớp mắt giết chết Lăng Tử Yên, nhưng bây giờ Lăng Tử Yên chỉ gọi một tiếng chồng, anh liền đột nhiên tỉnh táo như vậy sao?

Không phải anh đang ghen tuông, đang tức giận sao? Không phải anh đang đến bắt quả tang vợ mình ngoại tình sao?

Tại sao anh không tức giận, không đánh người, không lật bàn lật ghế? Tại sao anh không bóp cổ Lăng Tử Yên, hỏi cô tại sao có anh rồi vẫn cảm thấy chưa đủ, vẫn còn muốn hẹn hò với người đàn ông khác nữa?

Lăng Tử Yên có năng lực có thể khiến một người không thể chấp nhận bị phản bội, một người được mệnh danh là vua ghen tuông, đột nhiên tỉnh táo lại!

Còn Kỳ Minh Viễn, sao khi anh tỉnh táo lại, anh không hề nghi ngờ Lăng Tử Yên, ngay lập tức tin lời cô nói, còn cùng cô rời đi!

Lạc Thanh Nhã lập tức cảm thấy cùng cùng bất lực, ngày nào vẫn còn Lăng Tử Yên, Kỳ Minh Viễn không thể thuộc về cô ta! Cô ta muốn có được Kỳ Minh Viễn, thì phải đuổi được Lăng Tử Yên đi!

Khi cô ta hiểu được điều này, Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên đã đi khỏi nhà hàng, cô ta quay đầu lại và nhìn ra cửa, ngay cả Hứa Minh Ưu cũng đã lên xe và đi theo Kỳ Minh Viễn.

Lạc Thanh Nhã quay lại nhìn Lệ Minh Kiệt đang đứng dựa vào ghế, có vẻ như anh ta đang suy nghĩ về điều gì đó!

Lạc Thanh Nhã cười lạnh, trong lòng nguyền rủa người đàn ông vô dụng này, sau đó xoay người rời khỏi nhà hàng!

Trời bên ngoài rất nóng, khiến Lạc Thanh Nhã chảy mồ hôi hột trên trán, nhưng vì Kỳ Minh Viễn không đợi cô, lúc này lại đang là giờ cao điểm, rất khó gọi xe. Lạc Thanh Nhã không còn cách nào khác đành phải bên đường chờ taxi!

Trong chiếc xe Shelby Supercar đang trên đường đến khách sạn An Bình, Lăng Tử Yên giải thích cho Kỳ Minh Viễn lý do cô và Lệ Minh Kiệt đi ăn cùng nhau: "Minh Viễn, sau này em nhớ lại giấc mơ đó, nhưng em không có cơ hội nói với anh!"

“Giấc mơ gì?” Kỳ Minh Viễn dừng xe trong vạch vàng ở ngã tư, quay đầu nhìn cô hỏi.

"Đó là đêm Lăng Tuyết Lan gửi cho em mô hình búp bê. Em mơ thấy tiếng khóc của một đứa trẻ, em muốn tìm đứa trẻ đang khóc. Sau đó khung cảnh của Bách Hương Uyển thay đổi, trở thành một con phố xa lạ, còn ngôi nhà của chúng ta trở thành một bệnh viện. Hai người hầu người Phi Khắc chạy ra khỏi bệnh viện ôm hai đứa trẻ đang khóc.

Em không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện đó, cũng không tiến lên ngăn cản hai người hầu người kia, thì cô gái trông giống hệt em lao ra, trách mắng em vì không ngăn cản hai người hầu người kia lại. Cô ấy nói em là Phương Ái Vi, nói cô ấy cùng con của mình sẽ nguyền rủa em cả đời không thể có con…

Cô ấy rất đáng sợ, em chỉ có thể nói với cô ấy rằng em không phải là Phương Ái Vi, em là Lăng Tử Yên, em chưa có con với anh, nhưng cô ấy không nghe và tiếp tục tra hỏi và chửi bới em…"

“Đó chỉ là một giấc mơ!” Kỳ Minh Viễn đau khổ ôm Lăng Tử Yên vào lòng, anh thương cô, cũng thương Phương Ái Vi!

Anh thương cô vì cô là chị em sinh đôi của Phương Ái Vi nên phải chịu cơn ác mộng của Phương Ái Vi. Anh càng thương Phương Ái Vi vì những chuyện cô đã trải qua, nếu giấc mơ của Lăng Tử Yên là sự thật, vậy thì rất có thể Phương Ái Vi đã có con rồi.

Nhưng đó là con của ai? Nếu Phương Ái Vi chưa chết, vậy thì những năm qua cô ấy đã sống thế nào?

“Anh có biết cô ấy không?” Lăng Tử Yên để Kỳ Minh Viễn ôm anh và hỏi anh: “Phương Ái Vi, anh có biết cô ấy không?”

“Anh không biết!” Kỳ Minh Viễn do dự một chút, cuối cùng quyết định không nói cho cô biết anh từng có quan hệ tình cảm với Phương Ái Vi.

“Thật sự không biết?” Lăng Tử Yên có chút nghi ngờ, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt của anh buổi sáng hôm đó khi cô thức dậy!

Buổi sáng hôm đó, cô đã nói mơ rất lâu, trước khi cô tỉnh lại, chắc chắn cô đã từng hét lớn, tôi không phải Phương Ái Vi.

Có lẽ Kỳ Minh Viễn đã nghe thấy điều này, nên anh mới có vẻ mặt thất vọng và tự trách như vậy!

Tại sao anh lại thất vọng?

Tại sao anh lại tự trách mình?

Bởi vì cô không phải là Phương Ái Vi, nên anh rất thất vọng?

Vậy tại sao anh lại tự trách mình? Tại sao cô còn nhìn thấy một sự tức giận trong anh lúc đó nữa?

Lăng Tử Yên thực sự không hiểu.

“Không biết, lần đầu tiên anh nghe thấy tên cô ấy là từ giấc mơ của em!” Giọng nói của Kỳ Minh Viễn trầm xuống, sau lưng họ có tiếng còi xe vang lên, thời gian đèn đỏ đã hết, đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh.

Kỳ Minh Viễn đành phải buông cô ra, khởi động xe rời đi, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn người bên cạnh mình nữa!

Cuối cùng, anh quyết định không nói cho cô biết anh Phương Ái Vi từng có quan hệ tình cảm, càng không cho cô biết anh cưới cô chỉ vì cô giống Phương Ái Vi!

Chỉ vì anh không muốn cô nghĩ lung tung về chuyện đó!

Nhưng trong lòng Lăng Tử Yên vẫn còn nghi ngờ, trước đây không nghĩ đến thì thôi, bây giờ bắt đầu nghĩ lại, Lăng Tử Yên phát hiện có quá nhiều vấn đề trong chuyện này.

Và điều cô quan tâm nhất là tại sao ngày hôm đó Kỳ Minh Viễn lại có phản ứng như vậy sau khi cô tỉnh dậy?

“Em muốn đi tìm ông Lăng!” Lăng Tử Yên suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định hỏi Lăng Sở Tiêu xem mình có một người chị em sinh đôi không!

“Em muốn biết em có chị em sinh đôi không?” Kỳ Minh Viễn quay đầu lại hỏi cô.

“Ừ!” Cô không ngạc nhiên việc anh có thể đoán được suy nghĩ của mình. Cô quay đầu lại, nhìn anh với vẻ mặt kiên định để thể hiện sự quyết tâm của mình. “Trên thế giới này có thể có những người có khí chất và ngoại hình giống nhau đến 90%. Nhưng không thể có hai người có khí chất và ngoại hình hoàn toàn giống nhau, trừ khi là sinh đôi!”