36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 169: Tử Yên, anh đã về



"Anh đừng nói linh tinh, em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly gián..." Lạc Thanh Nhã vội vàng muốn giải thích cho Hàn Thiệu Huy nghe!

Cô ta rất cần tấm bùa hộ mệnh Hàn Thiệu Huy này, cô ta không thể chia tay Hàn Thiệu Huy, nếu không Kỳ Minh Viễn nhất định sẽ hỏi bọn họ tại sao lại chia tay, nếu Kỳ Minh Viễn hỏi cô ta, cô ta còn có thể nói dối, nhưng nếu hỏi Hàn Thiệu Huy thì sao?

Nếu Kỳ Minh Viễn hỏi Hàn Thiệu Huy tại sao lại chia tay với Lạc Thanh Nhã, Hàn Thiệu Huy nói với Kỳ Minh Viễn rằng Lạc Thanh Nhã thích Kỳ Minh Viễn, vậy thì cô ta phải làm gì?

Vì vậy, cô ta nhất định phải giữ chặt Hàn Thiệu Huy!

“Em vẫn yêu Kỳ Minh Viễn, hơn nữa không chỉ đơn thuần là yêu, Lạc Thanh Nhã, anh nhìn thấy tham vọng trong mắt em!” Hàn Thiệu Huy thất vọng nhìn Lạc Thanh Nhã, anh ta muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại không làm được.

Anh ta chỉ dặn dò Lạc Thanh Nhã, "Em muốn làm gì thì làm!"

Sau đó, Hàn Thiệu Huy bước đi mà không hề ngoảnh lại!

“Hàn Thiệu Huy!” Lạc Thanh Nhã lập tức đuổi theo, ôm lấy Hàn Thiệu Huy từ phía sau, “Anh đừng nghĩ linh tinh, người em thích là anh, nếu không anh nghĩ tại sao em lại ở bên anh chứ?”

“Đúng vậy, người em thích là anh, nhưng người em yêu là anh ấy!” Hàn Thiệu Huy luôn nhớ đến ánh mắt của Lạc Thanh Nhã khi cô ta cùng Kỳ Minh Viễn lướt sóng vừa rồi.

Lạc Thanh Nhã yêu Kỳ Minh Viễn, Hàn Thiếu Huy có thể nhìn thấy điều đó, anh ta gỡ tay Lạc Thanh Nhã và bỏ đi khỏi bãi biển!

Lạc Thanh Nhã ngây người đứng ở nơi đó, gió biển thổi bay mái tóc xoăn của cô ta, cô ta nhìn bóng lưng của Hàn Thiệu Huy, trong lòng có chút mất mát, nhưng hơn nữa là cô ta sợ!

Cô ta không thể chia tay với Hàn Thiệu Huy, tuyệt đối không thể!

Vì vậy, cô ấy phải làm một cái gì đó!



“Tử Yên!” Kỳ Minh Viễn bước đến chỗ Lăng Tử Yên và Lệ Minh Kiệt, tiếng anh gọi cắt đứt cuộc nói chuyện sôi nổi của Lăng Tử Yên.

“Anh về rồi à?” Lăng Tử Yên quay lại, nhìn thấy Kỳ Minh Viễn, cô lập tức đi tới khoác tay anh, ngẩng đầu nhìn anh cười.

“Em có muốn lướt sóng không?” Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn cô, nhướng mày đề nghị.

“Nhưng em không biết!” Lăng Tử Yên lo lắng lắc đầu, “Em thậm chí còn không biết bơi!”

“Anh sẽ dạy em, nào, vui lắm!” Kỳ Minh Viễn không cho phép cô từ chối, đến bãi biển làm gì có ai không nghịch nước.

Anh ôm cô vợ nhỏ của mình, nói với Lệ Minh Kiệt đang đứng đối diện, "Anh Lệ, chúng tôi đi trước."

“Xin mời!” Lệ Minh Kiệt gật đầu với họ.

“Tạm biệt!” Lăng Tử Yên chào tạm biệt anh ta, và đi đến bãi biển với Kỳ Minh Viễn!

Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên đã dành cả ngày dưới nước, lướt sóng hoặc học bơi. Họ đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ.

Buổi tối có đốt lửa trại, mọi người vừa ăn thịt nướng, vừa hát hò, quậy phá đến 12 giờ đêm mới về phòng!

Lăng Tử Yên mệt lử người, Kỳ Minh Viễn kêu cô đi tắm trước, cô đi vào phòng tắm một phút, điện thoại di động của Kỳ Minh Viễn vang lên, lúc này ai lại gọi cho mình chứ?

Kỳ Minh Viễn cau mày nhấc máy, hóa ra là Lạc Thanh Nhã, trong đầu anh nhớ lại bộ dạng uống rượu chán chường của cô ta tối nay, nhưng không thấy Hàn Thiệu Huy đâu!

Hai người bọn họ cãi nhau sao?

Kỳ Minh Viễn lập tức nghe máy và hỏi Lạc Thanh Nhã ở đầu bên kia điện thoại, "Thanh Nhã, có chuyện gì vậy?"

Trong điện thoại truyền đến giọng nói say mèm cùng tiếng khóc của Lạc Thanh Nhã: "Thiệu Huy, em buồn quá, Thiệu Huy, anh đến với em đi, huhuuu… Đầu em đau quá, hình như sốt rồi, huhuuu…"

"Thanh Nhã..." Kỳ Minh Viễn cau mày muốn nói với Lạc Thanh Nhã rằng cô ta đã gọi nhầm số, nhưng anh nghĩ đến tình hình hiện tại của cô ta, đêm nay cô ta uống nhiều rượu như vậy, chắc hẳn cô ta không nhìn rõ số điện thoại mình đã bấm. Vì vậy, anh cúp máy và gọi cho Hàn Thiệu Huy, nhưng không có ai trả lời!

Kỳ Minh Viễn gọi liên tục mấy lần nhưng không có ai trả lời, không được, anh chỉ đành ra ngoài, đi đến phòng của Lạc Thanh Nhã, gõ cửa nói với cô ta: "Lạc Thanh Nhã, cô mở cửa ra!"

Nhưng không có tiếng trả lời, Kỳ Minh Viễn lại gõ cửa, nhưng không có người ra mở cửa.

Kỳ Minh Viễn lo lắng Lạc Thanh Nhã có chuyện gì nên cố vặn nắm cửa, phát hiện cửa không khóa, anh lập tức mở cửa bước vào.

Không thấy Lạc Thanh Nhã trong phòng, Kỳ Minh Viễn tìm một lượt, cuối cùng tìm thấy cô ta ngoài ban công, Lạc Thanh Nhã ngã trên ban công, khóc và hét lên tên của Hàn Thiệu Huy!

“Lạc Thanh Nhã!” Kỳ Minh Viễn bước tới, cúi người đỡ cô ta dậy!

Lạc Thanh Nhã ngước nhìn Kỳ Minh Viễn, cô ta rất vui khi thấy anh, lần này thì khác, cô ta không cần che giấu tình cảm của mình dành cho anh nữa.

Cô ta chạy vào lòng anh: “Huhuu, cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Em khó chịu quá, em khó chịu lắm, đừng bỏ em, huhuu, đừng chia tay, em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa, em yêu anh, huhuu…"

“Thanh Nhã, tôi không phải Hàn Thiệu Huy!” Kỳ Minh Viễn đẩy cô ta ra, nâng đầu cô ta lên để cho cô ta nhìn rõ mình là ai, “Cô nhìn cho rõ ràng, tôi là Kỳ Minh Viễn, không phải Hàn Thiệu Huy!”

“Anh là Thiệu Huy, anh là Thiệu Huy!” Lạc Thanh Nhã nhân lúc say, bày ra nụ cười ngốc nghếch, đưa tay chạm vào khuôn mặt của Kỳ Minh Viễn, hàng lông mày sắc cạnh, chiếc mũi cao và đôi môi mỏng gợi cảm. Cảnh tượng này cô ta đã tưởng tượng ra trong mơ cả ngàn lần, nhưng bây giờ, chỉ có lúc say cô ta mới được cảm nhận điều này trong thực tế.

“Lạc Thanh Nhã, đừng làm loạn nữa, tôi là Kỳ Minh Viễn!” Kỳ Minh Viễn nắm tay Lạc Thanh Nhã, đỡ cô ta và đưa cô ta vào nhà.

“Anh là Thiệu Huy của em, là Thiệu Huy của em!” Lạc Thanh Nhã hạnh phúc ôm lấy Kỳ Minh Viễn, bày ra bộ dạng uống say và nũng nịu với người yêu minh, cô ta diễn một cách vô cùng sống động, cô ta gục xuống và ôm lấy Kỳ Minh Viễn, thậm chí còn xin lỗi, “Xin lỗi, em xin lỗi, anh có tha thứ cho em không? Anh hôn em đi, hôn em đi, em sẽ tin là anh tha thứ cho em rồi!"

“Đừng có đùa nữa!” Kỳ Minh Viễn chỉ đơn giản là ôm Lạc Thanh Nhã đi về phía giường của cô tam định ném cô ta xuống giường, sau đó đến phòng của Hàn Thiệu Huy và gọi anh ta qua đây!

“Anh không tha thứ cho em!” Khi Kỳ Minh Viễn đặt cô ta lên giường, Lạc Thanh Nhã vòng tay ôm lấy cổ Kỳ Minh Viễn, hôn lên môi anh, “Em xin anh hãy tha thứ cho em…”

Kỳ Minh Viễn nhanh chóng tránh ra, anh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lăng Tử Yên và Hàn Thiệu Huy đều đang đứng ở cửa!

Kỳ Minh Viễn không biết hai người đến đây từ lúc nào, chỉ thấy sắc mặt của Lăng Tử Yên rất xấu, giống như cô vừa gặp phải chuyện gì đó rất sốc, thấy anh quay đầu lại nhìn mình, cô gái nhỏ hoảng sợ bỏ chạy.

Lạc Thanh Nhã đã nhìn thấy người ở cửa, trong lòng cảm thấy một niềm vui thầm kín, uể oải ngồi dậy, đi tới kéo tay Kỳ Minh Viễn ở bên giường, "Thiệu Huy, đừng đi, em sai rồi, em thật sự không yêu anh ấy, người em thích là anh. Hai chúng ta yêu nhau chưa được bao lâu, làm sao em có thể nói là em yêu anh được, nhưng em thực sự rất thích anh… Huhuuu, anh tha thứ cho em được không, huhuu…"

“Hàn Thiệu Huy, lại đây!” Kỳ Minh Viễn không thể thoát khỏi Lạc Thanh Nhã nên gọi Hàn Thiệu Huy, “Cô ấy say rồi, tưởng tôi là cậu!”

Hàn Thiệu Huy vẻ mặt ủ rũ bước vào, vươn tay ôm Lạc Thanh Nhã, "Thanh Nhã, anh đến rồi!"

Lạc Thanh Nhã quay lại nhìn Hàn Thiệu Huy, lao vào ôm chầm lấy anh ta mà khóc: "Thiệu Huy, em nhớ anh quá, anh đã ở đâu cả ngày rồi..."

Thấy vậy, Kỳ Minh Viễn vỗ vỗ vai Hàn Thiệu Huy: "An ủi cô ấy nhé, tôi đi đây!"

Nói rồi anh vội vàng chạy ra ngoài và giúp họ đóng cửa lại. Anh hớt hãi chạy vào phòng nhưng không thấy bóng dáng cô vợ nhỏ của mình trong phòng, chỉ thấy cánh cửa phòng tắm đang đóng kín, Kỳ Minh Viễn vội vàng gõ cửa: "Tử Yên, anh về rồi!"

“Em đang tắm, anh không được phép vào!” Giọng điệu của Lăng Tử Yên như đang khóc, nghe có vẻ cô rất đau khổ!

Hẳn là cô đang suy nghĩ lung tung, Kỳ Minh Viễn làm sao có thể nghe lời cô, anh mở cửa phòng tắm, bước vào!