36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 170: Tôi họ Phương!



“Anh không được phép vào!” Trong phòng tắm, Lăng Tử Yên đang đứng trước gương và khóc, nhìn thấy Kỳ Minh Viễn bước vào, cô liền vội vàng đuổi anh ra ngoài.

Kỳ Minh Viễn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang muốn đẩy mình ra ngoài, tay kia rất thuần thục ôm lấy eo cô, cô không được phép trốn tránh, cũng không được đánh anh, sau đó anh giải thích:

"Vợ à, mọi chuyện không như em nghĩ. Lạc Thanh Nhã cãi nhau với Hàn Thiệu Huy. Hôm nay cô ấy uống rất nhiều rượu, em cũng thấy cô ấy say rượu. Cô ấy gọi nhầm số của anh. Cô ấy nói rằng cô ấy rất khó chịu. Tôi sợ cô ấy bị bệnh nên anh đã gọi cho Hàn Thiệu Huy, nhưng Hàn Thiệu Huy không trả lời, anh không yên tâm nên đi đến phòng của cô ấy.

Cô ấy say đến mức tưởng anh là Hàn Thiệu Huy, không ngừng cầu xin anh tha thứ cho cô ấy, anh và cô ấy chỉ là bạn thôi, sao anh có thể hôn cô ấy được, hơn nữa cô ấy chưa chạm vào anh, em đừng giận!"

“Em không tức giận!” Lăng Tử Yên ngẩng đầu, vẻ mặt đau khổ nhìn Kỳ Minh Viễn, “Em chỉ sợ!”

Cô quả thực không tức giận, Lạc Thanh Nhã tốt như vậy, nếu Kỳ Minh Viễn thật sự yêu Lạc Thanh Nhã, thì liệu cô có còn cơ hội không?

Nếu đến lúc đó, cho dù cô giận thì có ích gì không?

Cho nên cô không tức giận, cô chỉ sợ, sợ anh không yêu cô, và sợ mất anh!

“Cô bé ngốc, em sợ cái gì?” Kỳ Minh Viễn cảm thấy đau khổ, khi cô gái ngốc này nhìn thấy anh đang mập mờ với Lạc Thanh Nhã, cô không những không tức giận mà còn sợ hãi, cô đang suy nghĩ gì vậy?

"Lạc Thanh Nhã thật tốt, em luôn cảm thấy mình không thể so sánh với cô ấy, nếu anh không thích cô ấy thì không sao, nhưng nếu anh thích cô ấy, em tức giận thì có ích gì? Nếu em tức giận, anh sẽ chỉ càng thêm ghét em, càng không thích em, vì thế em sợ…"

Cô nói xong, Kỳ Minh Viễn ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, "Em đúng là đồ ngốc, em với..."

Câu nói phía sau, Kỳ Minh Viễn không tiếp tục nói, rằng cô với Ái Vi rất khác nhau. Ái Vi là người lanh lợi và can đảm.

Cô ấy đã từng nhìn thấy anh đi với Tống Thanh Ảnh, Tống Thanh Ảnh còn thân mật đến mức nắm tay anh. Sau đó, khi anh và Phương Ái Vi hẹn hò, cô ấy đã cảnh cáo anh, nếu anh dám mập mờ với người phụ nữ khác, cô ấy sẽ dùng dao mổ thiến anh!

Còn Lăng Tử Yên lại nhìn thấu đáo vấn đề!

Kỳ Minh Viễn làm sao có thể cam tâm để cô rơi vào hoàn cảnh như vậy, vì vậy anh chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng, hôn lên mái tóc của cô rồi nói với cô: "Vợ à, tối hôm đó em đã nói, cho dù đến ngày tận thế, em cũng sẽ không rời xa anh, anh vẫn chưa nói với em, cho dù là tận thế, anh cũng sẽ không rời xa em, nếu chết, chúng ta cùng nhau chết, nếu sống, chúng ta cùng nhau sống, dù sống hay chết, chúng ta đều sẽ ở bên nhau."

Lăng Tử Yên cảm thấy trái tim mình mềm nhũn, nỗi sợ hãi ban nãy đã biến mất không còn một dấu vết, cô giãy dụa trong vòng tay của anh, "Anh buông em ra, m muốn đi tắm!"

“Chúng ta cùng nhau tắm đi, ừm?” Kỳ Minh Viễn nói, hôn lên trán cô, nhướng mày nhìn cô.

“Đáng ghét!” Từ khi hai người họ bắt đầu tắm cùng nhau đến bây giờ, chưa bao giờ hai người đi tắm hẳn hoi!

Nhưng Kỳ Minh Viễn lại rất thích thú khi ui đùa dưới nước như thế này, vì thế anh không thể bỏ qua được, tay anh đã bắt đầu cởi quần áo cho cô rồi.

Vì vậy, tất nhiên, tối nay hai người họ cũng không tắm tử tế rồi!

Ngày hôm sau, mọi người chơi bên bờ biển cũng mệt rồi nên đều tập trung về biệt thự ăn uống trò chuyện, bữa trưa là đồ nướng, sau khi ăn xong thì lên thuyền trở về Tam Á, bay về Đông Thành.

Mọi người đều đã kiệt sức, Lăng Tử Yên không có thời gian nói chuyện với Bùi Ngọc Trân, mãi đến ngày hôm sau khi đến trường, Lăng Tử Yên mới có cơ hội hỏi Bùi Ngọc Trân: "Tuần trước cô thế nào? Có ai vừa mắt cô không?"

“Có vài người, nhưng người tôi thích nhất là Quản lý Trang!” Bùi Ngọc Trân trả lời.

"Quản lý Trang? Trang Thiệu Vũ?" Lăng Tử Yên lập tức nghĩ đến người này.

“Đúng vậy!” Hai má Bùi Ngọc Trân đỏ bừng khi nói về Trang Thiệu Vũ.

“Ngọc Trân, anh ấy đã có vợ chưa cưới rồi, không thể được!” Lăng Tử Yên nói với Bùi Ngọc Trân với vẻ mặt rất nghiêm túc, “Thật ra, ngày mà cô nhờ tôi để ý đến anh ấy, tôi cũng đã chú ý đến anh ấy, nhưng Kỳ Minh Viễn nói anh ấy đã có vợ chưa cưới, sau này tôi mới đi tìm hiểu kỹ hơn, gia đình anh ấy tương đối khó khăn, anh ấy không chỉ phải chăm sóc em trai và em gái, mà ngay cả tiền đi du học cũng do vợ sắp cưới của anh ấy đi làm thêm và trả cho anh ấy. Chúng ta chọn người khác đi!"

Lăng Tử Yên cảm thấy rằng Trang Thiệu Vũ phải kết hôn với vợ chưa cưới của mình mới là viên mãn, Bùi Ngọc Trân không nên chọn anh ta.

“Hóa ra là vậy, tôi thật sự không nhìn ra được!” Bùi Ngọc Trân trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, sau đó vỗ vỗ vai Lăng Tử Yên, “Tử Yên, tôi nhớ lời của cô rồi, yên tâm, tôi sẽ không chen chân vào chuyện tình cảm của người khác đâu, tôi sẽ chọn một người khác! Chị Chương đã giới thiệu một vài người cho tôi. Tôi sẽ thử mấy người họ và chọn một người nếu thích hợp! Đã lâu rồi tôi không cảm thấy thoải mái như vậy, trước đây tôi đi xem mắt toàn có cảm giác bị người khác chọn, hahaha, hôm nay cuối cùng cũng đến lúc để chọn lại rồi!"

Nhìn bộ dạng của Bùi Ngọc Trân, Lăng Tử Yên chỉ thấy mừng cho cô ta.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi thì trở về để bắt đầu công việc buổi sáng.

Vào buổi trưa, Lăng Tử Yên đến Quốc tế Hải An để tìm Kỳ Minh Viễn ăn trưa, thì thấy Hàn Thiệu Huy và Lạc Thanh Nhã đã hòa giải, trái tim đang căng thẳng của Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn đều được thả lỏng.

Những ngày sau đó, không còn sóng gió nữa, Lăng Tử Yên vừa bận rộn với công việc, vừa chuẩn bị cho hôn lễ của mình với Kỳ Minh Viễn, đồng thời giúp Dương Thư Huệ phục hồi chức năng.

Ngày tháng trôi qua thật suôn sẻ và vui vẻ, nhưng niềm vui rất nhanh đã đến điểm cuối, sau khi thi cuối kỳ, Lăng Tử Yên phải chấm bài thi, sau ba ngày chấm thi, cả trường bước vào kỳ nghỉ hè!

Sau cuộc họp tổng kết học kỳ, Lăng Tử Yên và Bùi Ngọc Trân bước ra khỏi trường, từ xa họ đã nhìn thấy xe của Hứa Minh Ưu. Lăng Tử Yên quay lại chào tạm biệt Bùi Ngọc Trân, lên xe của Hứa Minh Ưu và đóng cửa lại.

Sau khi thắt dây an toàn, cô nói với Hứa Minh Ưu, "Minh Ưu, lát nữa chúng ta đi siêu thị nhé, chị muốn mua một ít đồ ăn nhẹ!"

“Vậy thì phải mời em ăn kem Haagen – Dazs!” Hứa Minh Ưu vừa nói vừa khởi động xe.

“Không thành vấn đề!” Lăng Tử Yên phóng khoáng trả lời.

Hứa Minh Ưu không nói thêm gì nữa và lái xe về phía Quốc tế Hải An, khi đến siêu thị mà Lăng Tử Yên nói, Hứa Minh Ưu đỗ xe trong bãi đậu xe của siêu thị và cùng Lăng Tử Yên đi vào siêu thị!

Lăng Tử Yên chọn trái cây và thịt khô mà cô bình thường thích ăn, sau khi chọn đồ ăn nhẹ, cô đi mua sôcôla.

Lăng Tử Yên bây giờ đã quen ăn socola Teucher mà Kỳ Minh Viễn chọn cho cô, vì vậy mỗi khi cô đến siêu thị mua sôcôla, cô đều sẽ chọn Teucher, cô chỉ nghĩ là vì anh giới thiệu cho cô, nên cô rất thích ăn, nhưng hôm nay không hiểu tại sao trên kệ chỉ còn một hộp duy nhất. Lăng Tử Yên vội vàng giơ tay lấy hộp Teucher. Nhưng cô vừa chạm vào hộp Teucher thì một bàn tay khác cũng xuất hiện định lấy hộp socola ấy.

Lăng Tử Yên nghi ngờ nhìn chủ nhân của bàn tay kia, lập tức bắt gặp một đôi mắt quen thuộc, đôi mắt này, mỗi ngày cô đều nhìn thấy, chính là đôi mắt của cô.

“Xin chào!” Lăng Tử Yên thu tay lại và nhìn kỹ cô gái đó, cô ấy đội một chiếc mũ lưỡi trai, một bộ quần áo thể thao dài tay màu xám, đeo khẩu trang, chiều cao và dáng người của cô gái ấy giống Lăng Tử Yên như đúc!

“Xin chào!” Người bên kia cũng lên tiếng, chất giọng giống hệt cô, “Cô có thể nhường socola cho tôi được không, tôi đã rất lâu không ăn socola Teucher rồi!”

“Được thôi!” Lăng Tử Yên gật đầu, cầm lấy hộp socola trên kệ đưa cho cô ấy, “Tôi có thể hỏi tên của cô được không?”

“Tôi họ Phương, xin lỗi tôi không thể nói cho cô biết tên tôi được!” Cô gái kia cầm lấy hộp socola, cô ấy giơ lên nhìn vài lần và cảm ơn Lăng Tử Yên, “Cảm ơn cô vì đã nhường cho tôi!”

“Cô họ Phương?” Lăng Tử Yên sửng sốt, cô ấy họ Phương, thực sự là họ Phương sao?