36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 172: Dạo phố có được không



“Xin chào!” Cô gái kia thấy Lăng Tử Yên đi đến trước mặt mình, cũng nhận ra cô, vì thế mỉm cười với cô.

“Chúng ta trông hệt như nhau!” Lăng Tử Yên nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, nói một cách thẳng thắn: “Trước đó cô nói với tôi cô họ Phương, có phải cô tên là Phương Ái Vi không?”

“Phương Ái Vi?” Cô gái kia nghe vậy liền cười rộ lên: “Đã lâu rồi tôi không dùng cái tên đó nữa, hiện tại tôi tên là Vivi, xin chào, rất hân hạnh được quen biết cô!”

Nói xong liền giơ tay về phía Lăng Tử Yên.

“Cô thật sự tên Phương Ái Vi?” Lăng Tử Yên không đưa tay bắt tay cô ta, mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, trong đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn lệ.

“Cô khóc cái gì? Tuy rằng chúng ta trông rất giống, nhưng vẫn có chỗ khác biệt đấy!” Vivi mỉm cười với Lăng Tử Yên, lấy từ trong túi xách của mình ra một bọc giấy, rút một tờ khăn giấy đưa cho Lăng Tử Yên: “Cô không cần kích động như vậy!”

“Chị gái!” Lăng Tử Yên nhận lấy khăn giấy trong tay cô ta, không lau nước mắt mà nắm chặt lấy cái khăn, hướng về phía Vivi gọi một tiếng chị.

“Chị?” Vivi tỏ vẻ nghi hoặc: “Cô gọi tôi là chị à?”

“Chị chính là chị của em.” Thấy Vivi không tin, Lăng Tử Yên vội đưa tay nắm chặt tay cô ta: “Bố từng nói cái đêm mà chúng ta sinh ra, có một tên điên xông vào bệnh viện ôm chị đi, sau đó, ông đấy đã đi tìm nhưng không cách nào tìm được chị.”

“Thì ra là thế.” Vivi phản ứng rất hờ hững: “Hóa ra tôi còn có một cô em gái giống mình như đúc.”

Lúc này, Lăng Tử Yên mới chợt nhận ra dường như Vivi cũng không muốn quen biết với cô, trong lòng có chút thất vọng.

Từ khi cô bắt đầu có ký ức đến nay, cô vẫn luôn một mình, vẫn muốn có một người thân làm bạn, nhất là đối với người chị sinh đôi đã ở cạnh mình từ khi còn trong bụng mẹ, cô càng thêm chờ mong, thế nhưng không ngờ là chị ấy lại không hề muốn quen biết với mình.

“Vivi, có chuyện gì sao?” Đúng lúc này, một người đàn ông đi về phía bọn họ, Lăng Tử Yên quay đầu nhìn lại, lập tức phát hiện một người đàn ông là con lai, một thân âu phục màu đen, dáng người cao ngất, đẹp trai sáng láng, đứng cùng Vivi vô cùng xứng đôi.

“Không có gì!” Vivi đáp, lúc này Vita cũng đã đem đồ của Vivi đến, Vivi nhận lấy, khẽ gật đầu với Lăng Tử Yên, sau đó cùng người đàn ông kia rời đi.

“Chị!” Lăng Tử Yên tiến lên gọi cô ta: “Có thể cho em số điện thoại của chị không? Chúng ta…”

“Tuy chúng ta có thể là chị em song sinh, nhưng trước kia chúng ta không hề nhận ra nhau, tốt nhất thì bây giờ cũng đừng nên xuất hiện cùng nhau nữa.” Vivi tỏ thái độ xa cách, gật đầu với Lăng Tử Yên, rồi kéo tay vị hôn phu của mình: “Tôi cùng vị hôn phu còn phải đi tham gia một buổi tiệc tối, thời gian rất gấp, đi trước nha.”

Dứt lời, không đợi Lăng Tử Yên nói tiếp, cô ta đã kéo vị hôn phu của mình, xoay người đi ra cửa.

Ánh mắt Lăng Tử Yên vẫn luôn dõi theo bọn họ, mãi đến khi hai người lên xe, lái đi, Kỳ Minh Viễn mới từ phòng thay đồ nam bước ra, thấy Lăng Tử Yên đang nhìn ra cửa, bèn đi đến cạnh cô, nghi hoặc hỏi: “Nhìn cái gì vậy?”

“Không có gì!” Lăng Tử Yên lắc đầu, trong lòng rất thất vọng.

“Khóa kéo bị gì vậy?” Lúc này, Kỳ Minh Viễn mới chú ý tóc của cô ở phía sau có hơi rối, lúc nhìn sang thì phát hiện tóc của cô bị vướng vào khóa kéo áo cưới.

“Tóc bị vướng rồi!” Lúc này Lăng Tử Yên mới chợt nhớ ra, xoay người đưa lưng về phía Kỳ Minh Viễn: “Giúp em gỡ ra đi!”

“Tóc của mợ chủ thật mỏng quá đi thôi!” Bên cạnh, Kimi bước đến, hỗ trợ kéo khóa kéo xuống, gỡ tóc của Lăng Tử Yên ra, sau đó giải thích với Kỳ Minh Viễn: “Cái khóa kéo này đã nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, vậy mà tóc của cô ấy cũng bị vướng vào được.”

“Không có gì đâu, chỉ bởi tóc của tôi quá mỏng thôi!” Lăng Tử Yên mỉm cười với Kimi, tỏ vẻ xin lỗi, cô rất hài lòng với áo cưới, hơn nữa vừa nãy nếu không phải bởi tóc vướng vào khóa kéo, cô cũng sẽ không gặp được Vivi, chỉ có điều Vivi không muốn tiếp tục có quan hệ với cô, trong lòng cô rất thất vọng.

“Những cô gái có mái tóc mỏng đều rất dịu dàng, đúng không cậu ba!” Bên cạnh, Kimi ra hiệu Kỳ Minh Viễn giúp cô kéo khóa kéo lên.

Kỳ Minh Viễn gật đầu, đưa tay kéo khóa kéo áo cưới của Lăng Tử Yên lên, cúi đầu nhìn cô chăm chú: “Sao lại không vui? Anh nghĩ em sẽ rất vui khi mặc áo cưới!”

“Em rất vui, chỉ là…” Lăng Tử Yên không muốn làm ảnh hưởng đến anh, liền tìm một cái cớ nói: “Nếu bà nội cũng nhìn thấy thì sẽ tốt hơn!”

“Cô bé ngốc, đợi lát nữa chụp một tấm hình mang về, vậy thì bà nội có thể thấy được rồi!” Kỳ Minh Viễn mỉm cười trấn an cô, lại hỏi: “Mặc áo cưới vào có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”

“Không có, rất thoải mái!” Lăng Tử Yên thử làm vài động tác, tuy là có vài chỗ bị hở, nhưng được thiết kế vô cùng hợp lý, hơn nữa chất liệu cũng không phải loại phổ biến như vải Organza hay vải ren, cho nên sau khi mặc lên người, tơ tằm mang đến cảm giác vừa mượt mà vừa lả lướt, chất liệu từ tự nhiên khiến làn da vô cùng thoải mái.

“Thật sự rất đẹp!” Kimi ở bên cạnh bất ngờ vỗ tay, vô cùng hào hứng nói với Lăng Tử Yên: “Mợ chủ không biết đó chứ, chân váy có đến 99 tầng, bởi vì tơ tằm quá mỏng, cho nên thợ phải dùng đến 99 tầng tơ tằm mới có thể tạo thành hiệu quả như hiện tại.”

“Quá thần kỳ!” Lăng Tử Yên đưa tay sờ lên làn váy, tơ tằm mang đến cảm giác mềm mại, trơn nhẵn, hoàn toàn khác với vải Organza, mỗi một tấc trên váy dường như đều có sự sống.

“Thợ may đồ cho các vị đã lựa chọn toàn là chất liệu từ thiên nhiên đấy!” Dứt lời, Kimi gọi nhiếp ảnh đến: “Đến đây, chụp cho cậu ba cùng mợ ba vài tấm hình, sau đó lại thử lễ phục khác!”

Kỳ Minh Viễn rất phối hợp, chụp với Lăng Tử Yên mấy tấm hình, sau đó để Lăng Tử Yên đi thử lễ phục khiêu vũ, lễ phục đãi khách, tất cả đều chụp một lượt, mãi đến chín giờ tối, hai người mới về đến nhà.

Lúc về đến nhà, Dương Thư Huệ đã ngủ, Lăng Tử Yên đành phải giao ảnh chụp cho dì Trương, bảo dì ngày mai đưa cho Dương Thư Huệ xem.

Mấy ngày sau đó, Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn luôn bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ, cuối cùng, hôn lễ được xác định vào tháng tám, bởi vì còn rất nhiều chi tiết chưa chuẩn bị tốt, thêm vào đó, theo ý của Đường Uyển Dư thì tổ chức vào tháng 7 rất nóng, cho nên mới dời sang tháng 8. Năm nay tiết lập thu rơi vào ngày 8 tháng 8, cũng là ngày hoàng đạo, vì vậy lễ cưới được tổ chức vào ngày 8 tháng 8, nghe cũng rất hay.

Về phần địa điểm tổ chức hôn lễ, không nghi ngờ gì nữa, dĩ nhiên chính là ở trang viên Hải Lam, chỗ tốt như vậy không dùng, Đường Uyển Dư đương nhiên không đồng ý.

Cho nên trước hôn lễ, Lăng Tử Yên còn có một khoảng thời gian rất lâu để chuẩn bị cho thật tốt.

“Chị Tử Yên, đã lâu rồi không dạo phố, đợi đến giờ cơm trưa, chúng ta đi dạo phố được không?” Hứa Minh Ưu cầm tài liệu đưa đến cho Lăng Tử Yên phiên dịch, có đôi khi buồn chán, cô sẽ đến phòng thư ký giúp đỡ, vì vậy hai người cũng có nhiều thời gian để trò chuyện.

“Được thôi, cũng đã lâu chị không đi dạo phố.” Lúc này, Lăng Tử Yên mới chợt nhớ ra đã rất lâu mình không đi dạo phố rồi, vì thế cô liền đồng ý.

“Vậy thì tốt, ăn cơm trưa xong chúng ta cùng đi!” Hứa Minh Ưu vỗ tay giao hẹn cùng cô, sau đó nói với thư ký lấy cho cô ấy tài liệu mà cô ấy cần, rồi đi theo Hàn Thiệu Huy vào phòng họp.

“Em muốn đi dạo phố?” Lúc ăn cơm trưa, nghe cô vợ bé bỏng của mình nói buổi chiều phải rời khỏi công ty, trong lòng Kỳ Minh Viễn có hơi luyến tiếc.

Nếu như có thể, anh hận không thể ở cùng cô suốt hai mươi bốn tiếng một ngày.