36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 173: Bà nội sao rồi



“Ừ, là đi với Minh Ưu.” Thấy anh có chút không vui, Lăng Tử Yên nhanh chóng gắp một miếng món ăn yêu thích của anh đưa lên môi anh: “Vậy nên sẽ có không nguy hiểm đâu, em sẽ quay lại ngay sau khi mua sắm xong, em sẽ mua quà cho anh, thế nào? "

Khi nghe nói có quà, lại còn là quà mà cô đặc biệt mang về cho mình, Kỳ Minh Viễn cảm thấy tốt hơn rất nhiều, sau khi ăn xong thứ mà cô đưa lên môi, anh mới nói: "Chú ý an toàn!"

“Em biết rồi!” Lăng Tử Yên vui vẻ tiếp tục ăn trưa.

Sau bữa trưa, anh đích thân tiễn cô lên xe, đưa thẻ chính của mình cho cô: "Em muốn mua cái gì thì cứ quẹt thẻ này!"

“Ơ, là thẻ chính à, em còn tưởng là thẻ phụ!” Lăng Tử Yên nhận lấy, lật xem và cười nhạo anh.

“Anh sẽ dùng thẻ phụ!” Kỳ Minh Viễn cười sờ sờ mặt của cô rồi dặn dò Hứa Minh Ưu: “Cẩn thận!”

“Đừng lo lắng!” Hứa Minh Ưu nhướng mày về phía Kỳ Minh Viễn, ra hiệu Lăng Tử Yên ngồi xuống, khởi động xe và lái ra khỏi bãi đậu xe!

Hứa Minh Ưu cũng là một tín đồ ăn uống, khi đi mua sắm họ kể cho nhau những món ngon họ thường ăn, cả hai đều ăn rất vui vẻ. Khi phụ nữ đi dạo phố, nếu không phải là đi ăn thì sẽ là mua sắm quần áo, túi xách, giày dép,… Lăng Tử Yên cũng không ngoại lệ, sau khi cả hai đã ăn no, mỗi người uống một cốc trà sữa và bắt đầu đi mua sắm.

Hứa Minh Ưu xuất thân từ gia đình danh giá và tất cả những thương hiệu lớn mà cô ta ghé thăm đều là những thương hiệu lớn. Lăng Tử Yên không có bất kỳ yêu cầu nào đối với thương hiệu, chỉ cần cảm thấy thoải mái là có thể mặc, hơn nữa Kỳ Minh Viễn đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho cô, đến hiện tại cũng chưa mặc hết, vậy nên đa phần đều là Hứa Minh Ưu mua sắm.

“Mấy chiếc váy này đều đem gói lại đi!” Trong khi Lăng Tử Yên đang ngồi trên ghế sofa của một cửa hàng quần áo nữ sang trọng để đợi Hứa Minh Ưu thử quần áo thì Lăng Tử Yên nghe thấy một giọng nói quen thuộc!

Thật ra không phải cô thường xuyên nghe giọng nói này, mà là do môi trường khi cô ấy nghe nó lần đầu tiên đã khiến bản thân cô buộc phải ghi nhớ giọng nói này.

Lăng Tử Yên nhanh chóng quay người nhìn xung quanh, nghĩ rằng cô sẽ nhìn thấy người mình muốn gặp, nhưng không phải vậy, cô chỉ nhìn thấy chủ nhân của giọng nói quen thuộc - vị hôn phu của Vivi.

Và bên cạnh anh ta, người phụ nữ đang trìu mến nắm tay anh ta và chờ người phục vụ gói hết quần áo mà cô ta chọn, lại không phải là Vivi.

Lăng Tử Yên nhìn kỹ người đó, cố gắng tìm ra nét nào đó khác vị hôn phu của Vivi trên khuôn mặt anh ta, để nhắc nhở bản thân rằng họ chỉ là anh em một nhà!

Nhưng sự thật khiến cô thất vọng, hai người đó dường như không có điểm khác nhau nào!

Người phụ nữ cũng nhận thấy Lăng Tử Yên đang nhìn mình. Cô ta siết chặt cánh tay vị hôn phu của Vivi như thể tuyên bố chủ quyền, vẻ mặt đầy khiêu khích mà nhìn từ trên xuống dưới con người Lăng Tử Yên, khi không thấy bất kỳ món đồ xa xỉ nào trên nhãn hiệu quần áo của Lăng Tử Yên, ánh mắt cô ta ngay lập tức thể hiện sự khinh thường.

Lăng Tử Yên phớt lờ ánh mắt của người phụ nữ, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông!

Cảm nhận được ánh mắt của Lăng Tử Yên, người đàn ông cũng nhìn về phía Lăng Tử Yên. Đầu tiên thì anh ta bị sốc, sau đó gật đầu với Lăng Tử Yên trong sự xấu hổ, nhanh chóng ký tên và đưa người phụ nữ đi!

Nhưng trái tim của Lăng Tử Yên không thể bình tĩnh được chút nào!

Rõ ràng là vị hôn phu của Vivi một chân đạp hai thuyền.

Rõ ràng Vivi rất thích vị hôn phu của mình, cả hai đã đến mức bàn đến chuyện cưới xin, nếu biết vị hôn phu của mình mua quần áo, túi xách cho người phụ nữ khác thì cô ấy sẽ thế nào?

Lăng Tử Yên không thể tưởng tượng nổi, dù sao thì cô chỉ biết nếu Kỳ Minh Viễn mua quần áo và túi xách cho những người phụ nữ khác, khi nhìn thấy bạn bè của cô lại còn xấu hổ né tránh, Lăng Tử Yên sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Cô không lo lắng về bất cứ điều gì khác, chỉ lo lắng cho chị của mình sống có tốt không.

Nếu là không tốt thì cô sẽ cảm thấy rất có lỗi, ít nhất cô được sống cùng cha mẹ, mặc dù chung cha với những gia đình khác thì cô vẫn được ở cùng với cha mẹ ruột, nhưng còn chị của cô thì sao? Cô đã sống với cha mẹ mình từ khi còn là một đứa trẻ, nên cô cũng không biết liệu cuộc sống có gò bó hay không.

“Chị Yên, chị sao vậy?” Hứa Minh Ưu đi ra sau khi mặc thử quần áo và định hỏi Lăng Tử Yên xem cô ta mặc có đẹp không, nhưng hồi lâu lại không thấy Lăng Tử Yên trả lời. Vì vậy cô ta quay lại và nhìn kỹ Lăng Tử Yên, phát hiện cô đang ngẩn ra, đành phải đưa tay ra lắc lắc trước mắt Lăng Tử Yên cho đến khi cô quay lại, mới hỏi cô: "Chị đang nghĩ gì thế?"

“Không có chuyện gì, chỉ là đang suy nghĩ lung tung thôi!” Lăng Tử Yên nhìn Hứa Minh Ưu, cô ta rất ít khi mặc váy, nhưng hôm nay cô ta đã chọn một chiếc váy không tay dài đến đầu gối, trông như thể đã biến thành con người khác vậy. Lăng Tử Yên đứng dậy nhìn cô ta không hỏi khen ngợi: "Hứa Minh Ưu, em nên mặc váy nhiều hơn đi, dáng người của em rất đẹp!"

“Đương nhiên rồi, em luyện cơ bụng cũng đâu phải vô ích!” Hứa Minh Ưu rất tự hào về dáng vóc của mình. “Chỉ là chị biết đó, em mặc váy có chút bất tiện, cho nên em thường mặc quần!”

Nói xong cô ta liền đi vào một lần nữa và thay một bộ quần đùi. Cô ta vừa đi vào thì điện thoại di động của Lăng Tử Yên đổ chuông, Lăng Tử Yên cầm lên và nhận ra đó là điện thoại của dì Trương, cô lo lắng rằng có chuyện gì xảy ra với Dương Thư Huệ nên lập tức nhấn nút trả lời.

“Dì Trương, là cháu!” Lăng Tử Yên đặt điện thoại vào tai, chờ dì Trương nói!

"Cô Yên, bà cụ bị sốt nặng, tôi đã nhờ tài xế đưa bà ấy đến bệnh viện rồi. Tôi gọi điện để báo cho cô một tiếng, sau khi cô và anh Viễn tan làm, nếu được thì hãy đến bệnh viện thăm bà ấy!"

“Được rồi, cháu hiểu rồi, lát nữa cháu sẽ tới đó!” Lăng Tử Yên rất lo lắng khi nghe tin bà nội bị bệnh. Sau khi cúp điện thoại, cô thấy Hứa Minh Ưu đi ra liền lập tức nói với cô ta: “Minh Ưu, bà của chị đang nằm viện vì sốt cao, chúng ta đi thăm bà ấy trước nhé? "

“Được rồi, bây giờ chúng ta mau đi thôi!” Hứa Minh Ưu nghe nói Dương Thư Huệ bị bệnh cũng không hoang mang, trực tiếp đưa quần áo còn chưa kịp mặc thử cho nhân viên bán hàng: “Mau gói lại giúp tôi, chúng tôi đang vội!"

“Được!” Nhân viên bán hàng nghe lời này liền hiểu Hứa Minh Ưu muốn mua, thuận thế cầm lấy quần áo do cô ta đưa cho, nhanh tay gói lại cho họ, Hứa Minh Ưu thanh toán tiền rồi xách túi lớn túi nhỏ trở lại xe, phóng xe về phía bệnh viện Hoàn Mỹ!

Hướng dẫn viên y tế trong bệnh viện nhìn thấy Lăng Tử Yên và Hứa Minh Ưu đến thì ngay lập tức tiến tới và nói cho cô biết số phòng bệnh của Dương Thư Huệ: “Xin chào, thưa cô Yên, bà Huệ đang ở phòng 2230."

“Cảm ơn cô!” Lăng Tử Yên vội vàng gật đầu rồi cùng Hứa Minh Ưu đi về phía thang máy, cô không để ý có một người phụ nữ đang vội vàng chạy tới đuổi theo cô, nhưng vì cô phát hiện quá muộn nên đã không theo kịp vào thang máy mà bị cửa thang máy chặn lại bên ngoài!

Lăng Tử Yên và Hứa Minh Ưu đi lên tầng 22, tìm thấy phòng 30, mở cửa ra, phòng khách nhỏ bên ngoài không có ai, qua cửa kính giữa phòng khách nhỏ và phòng trong, Lăng Tử Yên nhìn thấy dì Trương đang đắp khăn lạnh lên trán cho Dương Thư Huệ, trong khi Dương Thư Huệ ngủ yên trên giường bệnh, khuôn mặt có chút đỏ và nóng vì sốt.

“Bà nội sao rồi?” Lăng Tử Yên cẩn thận mở cửa phòng trong và hỏi dì Trương tình trạng của Dương Thư Huệ.

“Vết thương ngày hôm qua bị viêm nên phát sốt!” Dì Trương nhỏ giọng nói với Lăng Tử Yên: “Tối hôm qua lúc ăn cơm bà ấy đã lỡ cắn vào miệng mình, tuổi tác ngày càng lớn thì vết thương cũng càng khó lành. Tình cờ hôm nay bà ấy chán ăn, nói muốn ăn thứ gì đó cay cay nên chúng tôi đã làm cho bà ấy, chúng tôi cũng không biết trong miệng bà ấy có vết thương, mọi chuyện chỉ có vậy."

“May mắn là không phải vấn đề gì lớn!” Lăng Tử Yên nghe nói rằng sốt là do viêm, bệnh viện Hoàn Mỹ không thể truyền dịch cho bệnh nhân, vì vậy họ đã kê một số thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm. May mà còn có dì Trương ở đây, dì Trương chăm sóc Dương Thư Huệ rất cẩn thận nên Lăng Tử Yên cũng yên tâm!

“Quả nhiên là cô!” Ngay khi Lăng Tử Yên vừa thở phào nhẹ nhõm, cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cách thô bạo, một người phụ nữ ngạo nghễ bước vào!