36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 176: Đàn ông cặn bã kết hợp với cô gái tham tiền



Lăng Tử Yên gặp lại Vivi trong siêu thị lớn cạnh tòa nhà Quốc Tế Hải An, Lăng Tử Yên và Hứa Minh Ưu muốn mua thịt bò khô, định ăn vào lúc giữa trưa khi viết truyện ngắn thiếu nhi. Xe Hứa Minh Ưu còn chưa đỗ xong thì Lăng Tử Yên đã nhìn thấy Vivi.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Vivi đứng trên vỉa hè ở cổng siêu thị, xung quanh là dòng người qua lại, có một đôi nam nữ đang đứng đối diện nhìn cô ta. Một người chính là Âu Tấn Tài hôn phu của cô ta và cô gái tham tiền ngày đó!

“Âu Tấn Tài, tháng mười này chúng ta sắp kết hôn rồi. Tại sao anh lại làm thế?” Cuối cùng, Vivi bước lên phía trước ngẩng đầu vặn hỏi chồng chưa cưới của mình.

“Vivi à, tôi không thích cô. Năm đó, đính hôn với cô là do ba mẹ cô mất rồi. Khi còn sống, họ hy vọng tôi chăm sóc cô nên tôi mới đính hôn với cô, còn bây giờ…”

“Bây giờ, công ty ba mẹ để lại cho tôi. Anh biến nó thành của anh rồi cảm thấy tôi dư thừa?” Vivi cắt ngang lời anh ta: “Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”

“Sao tôi không thể đối xử với cô như vậy hả? Cô có biết không, vì cô, vì mẹ cô mà mẹ tôi phải chịu bao nhiêu đau khổ? Haha…Nếu không phải vì cô, tôi và mẹ tôi cũng đâu đến nỗi chịu khổ như thế? Cho nên tôi muốn trả thù cô…”

“Nhưng tôi đâu có làm gì anh và mẹ anh.”

“Vì cô, tôi và mẹ tôi chịu nhiều đau khổ đến vậy. Một câu nói cô không làm gì là có thể chối bỏ những cực khổ mà chúng tôi đã trải qua sao?”

“Haha…” Vivi không nói gì nữa, chỉ là đột nhiên cười rộ lên, nét mặt trông rất thê lương.

Lăng Tử Yên vội vàng xuống xe bước qua, nhưng không dám đến gần mà đứng ở cách đó không xa, nhìn Vivi nở nụ cười tuyệt vọng và hết sức đau lòng.

“Lúc này mà còn cười được, đúng là đầu óc có vấn đề!” Cô gái tham tiền thấy Vivi còn có tâm trạng để cười, không khỏi bĩu môi.

“Bốp!” Tuy nhiên vừa dứt lời, Vivi đã bước lên tát một cái lên mặt cô ta: “Cô có tư cách gì nói tôi? Chẳng qua chỉ là một con bồ nhí, một kẻ thứ ba, dựa vào bản thân có vài phần sắc đẹp đi dụ dỗ chồng chưa cưới của người khác khắp nơi. Cho dù có cao cấp hơn con điếm một chút thì thực chất bên trong vẫn là một con điếm!”

“Cô dám mắng tôi? Còn đánh tôi?” Cô gái tham tiền che bên má Vivi đánh đau. Cô ta giơ tay muốn đánh Vivi, nhưng bị Lăng Tử Yên xông lên kịp thời túm lấy tay cô ta.

“Các người…” Cô gái tham tiền nhìn Lăng Tử Yên lại nhìn Vivi, không khỏi cười rộ lên: “Tôi hiểu rồi, người trong bệnh viện hôm đó chẳng phải là cô sao? Mạng cô cứng như thế, sao có thể có bà nội!”

Dứt lời, cô ta muốn đưa tay đang bụm mặt lên tát vào mặt Lăng Tử Yên!

“Bốp, bốp, bốp!” Cát tát của cô gái tham tiền còn chưa rơi xuống thì bên mặt còn lại đã bị người ta đánh, tiếp ‘bốp’ đó vừa thanh thúy vừa vang dội.

“Quyến rũ chồng chưa cưới của người khác, còn kiêu ngạo như vậy!” Hứa Minh Ưu lắc lắc cái tay đánh đau: “Ghét nhất chính là loại gái tham giàu như cô, đừng xuất hiện ở trước mặt bà đây. Nếu không tôi sẽ đánh cô, ngay cả mẹ cô cũng không nhìn ra cô!”

“Các người dựa vào đông người bắt nạt ít người, các người…” Cô gái tham giàu cũng không phải loại người ăn chay, cô ta làm ra động tác muốn lao lên túm tóc Hứa Minh Ưu. Hứa Minh Ưu là ai? Cô ta đánh nhau đâu giống những người phụ nữ khác túm tóc hay tát vào mặt, cô ta trực tiếp đấm một quyền vào trước người cô gái.

“Bịch!” Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều nghe tiếng ‘bịch’ rõ ràng như thể có cái gì đó vừa vỡ nát. Mọi người đều nhìn đăm đăm vào trước người cô gái tham tiền, chỉ thấy nó xẹp xuống theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

“Vỡ túi nước muối, haha, hóa ra là một cô nàng phẫu thuật thẩm mỹ!” Hứa Minh Ưu vui sướng bật cười.

“Cô, cô…” Cô gái tham tiền che trước ngực mình, tức giận đến nỗi sắc mặt tái đi.

“Âu Tấn Tài dẫn thứ rác rưởi này đi nhanh đi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Hứa Minh Ưu vừa xoa nắm đấm, bẻ ngón tay kêu rắc rắc. Nét mặt, giọng điệu và hành động đều tràn ngập cảnh cáo.

“Đây không phải là rác rưởi của tôi!” Âu Tấn Tài liếc mắt nhìn cô gái tham tiền, ngẩng đầu nói với Vivi: “Cô ta chỉ là cái cớ để tôi bỏ cô mà thôi. Bây giờ cô biết lòng tôi rồi chứ, sau này đừng tới tìm tôi nữa!”

Nói xong, anh ta thẳng thừng bỏ đi!

“Đàn ông cặn bã! Đúng là đàn ông cặn bã!” Hứa Minh Ưu tức giận muốn đuổi theo.

“Được rồi! Đừng đánh anh ta nữa, đánh anh ta thì có tác dụng gì? Anh ta muốn trả thù tôi!” Vivi kéo Hứa Minh Ưu.

“Đi thôi! Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống chút đã!” Lăng Tử Yên đau lòng nhìn Vivi, mặt cô ta ửng hồng lên vì phơi dưới trời nắng gắt.

“Ok!” Vivi gật đầu, cô ta là người đầu tiên xoay người đi về phía quán cà phê bên cạnh. Vừa định bước vào quán cà phê, Hứa Minh Ưu nhận thấy sau lưng có người tới gần, cô ta né tránh theo bản năng. Một giây sau, có cà phê bay đến chỗ cô đứng, sau đó rơi xuống mặt đất, còn đang bốc khói.

“Á…” Đứng bên cạnh, Vivi đau đớn hét lên một tiếng. Hứa Minh Ưu quay đầu nhìn lại, cô ta đang ngâm mình trong một đống cà phê, đau đến mức cô phải che mặt.

“Là cô làm cậu Âu không quan tâm đến tôi nữa. Nếu chẳng phải không mua được axit sunfuric thì thứ tôi tạt không chỉ là cà phê thôi đâu!” Cô gái tham tiền đắc ý nói, sau đó trực tiếp quay người bỏ chạy. Trông có vẻ dường như rất sợ Hứa Minh Ưu sẽ đuổi theo cô ta!

“Người phụ nữ này thật quá kiêu ngạo!” Hứa Minh Ưu chưa từng bị người khác đối xử như vậy, cô ta bước lên định đuổi theo.

“Đủ rồi! Chúng ta đừng tranh chấp với người kém hiểu biết được không?” Vivi kéo Hứa Minh Ưu lại, quay đầu nói với Lăng Tử Yên: “Có thể đặt phòng cho tôi không? Tôi bắt đầu tìm Âu Tấn Tài từ tối qua đến giờ, suốt đêm vẫn chưa ngủ. Tôi muốn tắm rửa rồi ngủ một lát!”

“Không thành vấn đề!” Lăng Tử Yên gật đầu, cùng Hứa Minh Ưu đưa Vivi tới khách sạn gần nhất, thuê một phòng cho Vivi để cô ta tắm rửa. Mãi đến khi cô ta ngủ rồi, Lăng Tử Yên và Hứa Minh Ưu vẫn chưa yên lòng.

Vivi bị bạn trai bỏ nhưng cô ta rất bình tĩnh. Cô ta càng bình tĩnh, Lăng Tử Yên càng lo lắng, do đó cô gọi điện thoại cho Kỳ Minh Viễn nói cô muốn đi xem phim với Hứa Minh Ưu, buổi chiều sẽ không về!

Vì có Hứa Minh Ưu ở bên cạnh cô nên Kỳ Minh Viễn chỉ dặn cô chú ý an toàn, sau đó anh cúp điện thoại đi họp!

Hứa Minh Ưu và Lăng Tử Yên ngồi trong phòng khách bên ngoài phòng để xem tivi chờ Vivi. Cô ta ngủ một giấc đến bốn giờ chiều, vừa ngủ dậy đã gọi phục vụ mang đồ ăn lên, ăn ngấu nghiến ở trước mặt Lăng Tử Yên với Hứa Minh Ưu. Tuy nhiên sau khi ăn được một nửa, cô ta ấm ức òa khóc.

“Vivi, chị đừng buồn nữa, chẳng phải chỉ là thất tình sao? Rồi sẽ ổn thôi!” Lăng Tử Yên đau lòng vỗ nhẹ lưng cô ta: “Trước đây em cũng bị người ta đào góc tường, tôi và chồng chưa cưới đã nhận giấy chứng nhận rồi nhưng vẫn bị em cùng cha khác mẹ của em cướp đi. Có điều hiện giờ cuộc sống của em rất tốt, em gặp được người chồng hiện tại của em, anh ấy đối xử với em rất tốt. Nếu đàn ông cặn bã không bỏ đi, chờ đến khi chúng ta gặp được người đàn ông tốt, sao có thể ở bên anh ấy được, đúng không? Chị coi như anh Âu đang nhường đường cho hoàng tử thật sự của chị đi nha!”

“Nhưng chị rất yêu anh ấy, em có biết không? Anh ấy đã ở bên chị vào lúc chị yếu đuối nhất, đã nhiều năm như vậy, chị không thể buông bỏ anh ấy!” Vivi buông đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tử Yên, trên mặt cô ta đều là nước mắt.