36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 175: Đừng tức giận có được không



"Quên rồi?" Kỳ Minh Viễn liền biết cô sẽ quên, trong lòng có chút thất vọng. Cô không biết, lúc cô nói sẽ đem quà tới cho anh, anh liền kì vọng cả một buổi chiều!

Nhưng cô thế mà lại quên rồi!

"Em xin lỗi, dì Trương gọi điện thoại tới bảo rằng bà nội phát sốt, được đưa tới bệnh viện rồi, em cũng liền đi cùng Hứa Minh Ưu tới đây, nên là quên mất chọn quà cho anh. Chồng ơi, em xin lỗi!" Lăng Tử Yên vội vàng giải thích, vẻ mặt có một chút lấy lòng: "Đừng tức giận có được không? Lần sau em đem tới cho anh một lúc hai món quà!"

"Em á!" Kỳ Minh Viễn thấy cô không còn cách nào, huống chi anh cũng cũng không phải là tức giận thật sự, chẳng qua chỉ là trêu chọc cô thôi. Anh đưa tay lên mũi cô, véo véo.

"Hì hì!" Lăng Tử Yên rất phối hợp đưa tay xoa xoa mũi mình.

"Véo đau rồi à?" Kỳ Minh Viễn lo lắng nhìn cô, chỉ lo mình véo đau cô!

"Không, em chỉ xoa xoa, phối hợp một chút với anh!" Lăng Tử Yên cười xấu xa!

"Nghịch ngợm!" Kỳ Minh Viễn cười tiến lại gần, dùng cách hôn để trừng phạt cô!

Nhưng nơi này dù sao cũng là bệnh viện, hơn nữa dì Trương rất có thể sẽ đi ra từ bên trong, nên anh hôn cũng không sâu, chỉ một lúc liền buông cô ra.

"Được rồi, đi thăm bà nội!" Kỳ Minh Viễn nắm tay cô, cùng cô đứng dậy, mở cửa phòng bệnh ra, rồi tiến vào!

Dương Thư Huệ còn chưa tỉnh lại, hai người chỉ có thể chờ, cơm tối cũng chỉ có thể giải quyết trong phòng bệnh. Cũng may bệnh viện đều là nhà mình, thuộc Công ty quốc tế Hải An, anh đối với nhà ăn nhà mình yêu cầu vẫn là rất cao. Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên cũng ở lại bệnh viện cùng bà ăn cơm tối!

Mãi tới khi Dương Thư Huệ tỉnh lại, hai người mới đón bà về!

"Bà nội, sau này lúc chúng ta ăn cơm bà chú ý một chút, đừng ăn quá cay được chứ?"

"Được!" Dương Thư Huệ hạ sốt rồi, người cũng có tinh thần hơn. Gần đây bà đang làm bài tập phục hồi, thân thể cũng từ từ khôi phục, bà mãn nguyện kéo tay Lăng Tử Yên, cười nói: "Dọa con và Kỳ Minh Viễn sợ rồi đúng không!"

"Còn phải nói, con sợ tới mức nhanh chóng chạy tới bệnh viện, còn chưa dạo phố!" Lăng Tử Yên nũng nịu nói với bài.

"Chờ bà nội khỏe lên, bà nội đi dạo phố cùng con nha!" Dương Thư Huệ phá lên cười nói.

"Một lời đã định, không được lừa con đâu!" Đứa bé Lăng Tử Yên dường như muốn Dương Thư Huệ cam đoan với mình.

"Được!" Dương Thư Huệ nhìn cháu gái yêu của mình, thấy cô hạnh phúc như vậy, bà cũng yên tâm.

Ba người trở về nhà, đơn giản ăn một chút đồ ăn đêm, rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Lăng Tử Yên tắm trước, tắm xong về lại giường, bảo Kỳ Minh Viễn đi tắm. Cô lại không buồn ngủ chút nào, nằm ở trên giường cứ liên tục trở mình. Trong đầu luôn nghĩ tới chuyện của Vivi và vị hôn phu của cô, Vivi xem ra đã phải ngấm ngầm chịu đựng quá nhiều, Lăng Tử Yên lo Vivi sẽ bị vị hôn phu của cô tổn thương!

Đang lo lắng, di động vang lên, Lăng Tử Yên lấy điện thoại, đúng lúc Ngải Tịnh Kỳ gửi tin nhắn tới, hỏi cô: Tử Yên, đã ngủ chưa? Ra đây nói chuyện một lát!

Lăng Tử Yên cầm di động, liếc một cái về phía phòng tắm. Không biết vì sao, cô tạm thời không muốn để Kỳ Minh Viễn biết chuyện của Vivi, liền cầm di động xuống giường, lên sân thượng, gọi cho số điện thoại của Ngải Tịnh Kỳ!

"Tử Yên, có nhớ mình không?" - Ngải Tịnh Kỳ ở đầu dây bên kia quả nhiên rất kích động, sau khi điện thoại nối máy xong, một loạt câu hỏi được bắn như pháo vang lên: "Gần đây cậu với cậu ba Viễn tiến triển tốt chứ? Nói mau, trong bụng cậu có phải bị anh ta gieo xuống một đứa nhỏ rồi?"

Câu hỏi của Ngải Tịnh Kỳ khiến hai má của Lăng Tử Yên đỏ lên, thẹn thùng nói với Ngải Tịnh Kỳ: "Đừng nói lung tung, bọn mình mới kết hôn chưa lâu!"

"Còn chưa lâu sao? Đều hai tháng rồi..."

"À đúng rồi!" Lăng Tử Yên lúc này mới nhớ tới chuyện hôn lễ, lập tức nói với Ngải Tịnh Kỳ: "Tịnh Kỳ, ngày mồng tám tháng tám mình phải kết hôn, ngày hôm đó cậu có thể bớt chút thời gian tới đây không?"

"Mồng tám tháng tám, tháng sau? Vậy chỉ còn vài ngày nữa, sao cậu không nói sớm…" Giọng Ngải Tịnh Kỳ nghe ra chút khó xử.

"Xin lỗi, mình dạo này hơi bận, quên mất, cậu có phải không tiện tới không? Vậy cũng không sao..."

"Sao lại không sao? Có bận mình cũng phải tới, người khác kết hôn mình có thể không đi, cậu kết hôn, mình thế nào cũng phải đi. Đã quyết định rồi, phù dâu phải để lại cho mình. Đúng rồi, Hoài Anh về rồi nhỉ, đến lúc đó bọn mình làm phù dâu cho cậu!"

"Được chứ!" Lăng Tử Yên gật đầu đồng ý, hai người lại hàn huyên một chút những chuyện khác nữa. Ngải Tịnh Kỳ rốt cục đã nhận ra sự mất mát trong giọng nói của Lăng Tử Yên.

"Tử Yên, cậu sao vậy? Có phải đã gặp phải chuyện gì không vừa ý không? Kỳ Minh Viễn bắt nạt cậu?" Ngải Tịnh Kỳ lo lắng hỏi, chuyện khiến cô không yên tâm nhất chính là hôn nhân của Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn!

Dù sao thì hai người bọn họ không có nền móng là tình cảm, cô thật sự lo lắng hai người bọn họ sẽ phải trải qua một cách không vui!

"Không phải vì anh ấy!" Lăng Tử Yên dứt khoát ngồi xuống ghế tựa, từ trong những chuyện xảy ra gần đây nhất kể về việc bản thân một chị gái sinh đôi cho Ngải Tịnh Kỳ, rồi sau đó mới nói ra lo lắng của bản thân.

"Tịnh Kỳ, cậu biết không? Tên đàn ông kia vừa nhìn liền biết rất đào hoa, người phụ nữ kia, người bình thường vừa nhìn liền biết không phải loại tốt đẹp gì, anh ta lại rất bảo vệ người phụ nữ đó. Hơn nữa cô ta còn kiêu ngạo như vậy, mình thật sự rất lo lắng Vivi phải chịu ít nhiều tổn thương!"

"Mình thế mà lại không biết cậu còn có một chị gái sinh đôi. Nhưng mà loại chuyện tình cảm này, cậu cũng chỉ có hai lần kinh nghiệm, chắc là cậu không hiểu. Trong thế giới tình cảm, có đôi khi nhân nhượng cũng là một loại hạnh phúc. Cậu không hiểu rõ tình hình, liền đi tìm cậu Âu kia tranh luận, trái lại sẽ không tốt. Nên là cậu vẫn là không cần lo lắng. Ngộ nhỡ thực sự có một ngày, chị cậu bị bỏ đi, cậu hẵng tới giúp cô ấy!"

"Nhưng mà mình lo chị ấy..."

"Mình biết cậu lo cho cô ấy, nhưng mà nếu cậu nhúng tay vào, ngộ nhỡ khiến cho cô ấy và cậu Âu chia tay, nói không chừng cô ấy sẽ trách cậu." Ngải Tịnh Kỳ kiên nhẫn đạt phân tích tích cho Lăng Tử Yên nghe.

"Được rồi!" Sau khi Lăng Tử Yên nghe Ngải Tịnh Kỳ xong, phát hiện cô nói cũng có lý. Chuyện này trước tiên mình cứ mặc kệ.

"Nói chuyện điện thoại với ai thế?" Kỳ Minh Viễn đã tắm xong, đi ra không thấy cô vợ nhỏ của mình ở trên giường, lại nghe thấy trên sân thượng phảng phất truyền đến giọng nói của cô, liền đi lên sân thượng tìm người.

"Tịnh Kỳ, anh tắm xong rồi!" Lăng Tử Yên đứng dậy đi về phía Kỳ Minh Viễn.

"Ái chà, xem xem hai người các cậu, mệt mỏi như vậy, được rồi, mình không quấy rầy đêm xuân ngắn ngủi của hai người các cậu, ngủ ngon!" - Ngải Tịnh Kỳ tự nhiên nghe thấy Kỳ Minh Viễn nói với Lăng Tử Yên, biết hai người họ phải đi ngủ rồi, nhanh chóng tạm biệt Lăng Tử Yên, cũng không chờ Lăng Tử Yên đáp lại cô, tắt điện thoại trước!

"Con bé này, thật là càng ngày càng biết nói lung tung!" Lăng Tử Yên cầm chiếc di động đã bị ngắt kết nối, bất đắc dĩ nói.

"Nhưng mà có một câu, cô ấy lại nói rất đúng!" - Kỳ Minh Viễn đưa tay lấy đi chiếc di động trong tay cô vợ nhỏ, đột nhiên khom người, vòng qua bàn bế cô lên, bước nhanh về phía giường lớn trong phòng ngủ.

"Câu nào thế?" Lăng Tử Yên nghi ngờ, anh lại có lúc có ý nghĩ giống với lời của Ngải Tịnh Kỳ?

Kỳ Minh Viễn không trả lời ngay câu hỏi của cô, mà đặt cô xuống giường tròn mềm mại thoải mái, người cũng tiện thể đặt cô vợ nhỏ dưới thân mình, hai tay đặt hai bên người cô, nhướng nhướng mày với cô, xấu xa nhìn chằm chằm cô, trả lời câu hỏi vừa rồi của cô: "Đêm xuân ngắn ngủi!"

Nói xong, người cũng không thể đợi được mà đè xuống.