36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 179: Anh và Ái Vi sắp gặp nhau rồi sao? (1)



"Cô không muốn cho cậu ta biết à?" Hứa Minh Ưu thấy Lăng Tử Yên ngồi bên cạnh đang muốn nói nhưng lại thôi, vì thế nên sử dụng khẩu hình để hỏi Lăng Tử Yên, có phải là không muốn cho Kỳ Minh Viễn biết chuyện của Vivi đúng không?

Lăng Tử Yên gật đầu với cô, Hứa Minh Ưu giật phắt lấy cái điện thoại trong tay Lăng Tử Yên: "Này anh ba, tôi và chị Tử Yên không về nhà, chúng tôi ra ngoài ăn là xong rồi đi dạo phố cho thoải mái, anh đừng làm phiền, buổi tối sẽ đưa vợ anh về nhà. Dù sao hôm nay anh cũng phải nghe báo cáo cấp cao từ nước ngoài, nhớ chú ý giờ giấc, tối nay đừng về nhà muộn. OK, cứ như vậy đi, bye!"

Dứt lời, cô ta thẳng tay cúp máy rồi tắt luôn, sau đó mới trả lại điện thoại cho Lăng Tử Yên.

Lăng Tử Yên nhận lại điện thoại, thầm nghĩ Hứa Minh Ưu nói như thế cũng không sai, nên cô cũng không nói gì, vươn tay qua bỏ nó vào trong cái túi mình đang đeo sau lưng.

Điện thoại Kỳ Minh Viễn chỉ còn vang tiếng bíp bíp, Hứa Minh Ưu này càng lúc càng ngang ngược, coi trời bằng vung.

Nhưng lại nghĩ rằng cô vợ nhỏ của mình có cô ta thì cũng không nguy hiểm gì, cô ấy cũng có thể ra ngoài hít thở không khí, vả lại anh cũng không định nói gì nữa, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được rồi!

Vì vậy, anh ta gọi điện đến nhà hàng bên dưới kêu người phục vụ mang bữa trưa tới, sau khi dùng bữa xong thì triệu tập các nhân viên cấp cao tiếp tục hội nghị!

Trong bệnh viện, Lăng Tử Yên và Hứa Minh Ưu đã đợi hai tiếng đồng hồ trước khi cánh cửa phòng cấp cứu được mở, bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa bước ra.

“Bác sĩ, chị gái tôi thế nào rồi?” Lăng Tử Yên vội vàng tiến về phía trước, nhìn bác sĩ với vẻ mặt lo lắng.

“Đừng lo lắng!” Thấy Lăng Tử Yên lo lắng như vậy, bác sĩ mở lời động viên cô trước, “Tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, nhưng dù sao thì cô ấy cũng mất máu quá nhiều nên cơ thể vô cùng yếu ớt. Cô ấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Cảm ơn bác sĩ, thật sự cảm ơn rất nhiều!” Lăng Tử Yên nghe bác sĩ nói rằng Vivi không sao, sự thấp thỏm đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng trôi tuột xuống dưới bụng.

“Cô gái này thật khách sáo quá, đây là trách nhiệm của tôi mà!” Bác sĩ đã nói với Lăng Tử Yên những gì anh ta nên nói, sau đó gật đầu với cô và đi vào phòng làm việc của mình nghỉ ngơi!

Ngay sau đó, Vivi cũng được y tá đẩy ra, nhưng cô vẫn chưa tỉnh, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, Lăng Tử Yên lo lắng nên đi theo đẩy giường cùng cô y tá cho đến khi vào đến phòng bệnh.

Nhìn thấy vậy, Hứa Minh Ưu liền quay người đi ra ngoài, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô gọi một tiệm Pizza Hut gần đó để đặt bữa trưa, gọi một phần bánh pizza và yêu cầu họ mang đến. Trưa nay ăn pizza là được rồi.

Khi cô trở lại bệnh viện, Lăng Tử Yên quay sang nhìn cô, Hứa Minh Ưu giơ điện thoại trong tay lên nói với Lăng Tử Yên: "Tôi vừa gọi điện thoại đặt một cái bánh pizza. Buổi trưa cứ ăn như thế nha!"

"Được rồi, cảm ơn cô!" Lăng Tử Yên gật đầu cảm ơn Hứa Minh Ưu.

"Đừng khách sáo, chúng ta giống nhau mà." Hứa Minh Ưu là một cô gái vô cùng phóng khoáng, đi cả ngày bên cạnh Lăng Tử Yên và Vivi cũng không nói bất cứ điều gì, cô kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Yên.

Nửa tiếng sau, một chàng trai bên Pizza Hut giao bánh pizza. Ngoài pizza, Hứa Minh Ưu còn gọi thêm hai món salad trái cây và nước trái cây. Hai người ăn trưa ở phòng bệnh và tiếp tục đợi Vivi tỉnh lại!

Thế nhưng cô ấy đã ngủ cả buổi chiều mà vẫn chưa có ý định tỉnh dậy, cho đến khi điện thoại từ Kỳ Minh Viễn gọi đến.

Lăng Tử Yên lấy điện thoại di động ra định trả lời thì thấy mi mắt Vivi hơi cử động, cô xúc động đến mức quên luôn nghe điện thoại, vừa cầm điện thoại đang rung rung trong tay vừa hưng phấn nhìn Vivi, “Chị, chị tỉnh rồi hả?"

Vivi mở mắt được rồi nhưng nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nghi ngờ nhìn mọi thứ xung quanh, sau đó mới hướng mắt về Lăng Tử Yên: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chị ở đây..." Lăng Tử Yên đang định trả lời thì Vivi chợt nhớ ra những việc cô muốn làm trước khi mất hết ý thức, khuôn mặt đang còn mơ màng trong chớp mắt đã trở nên bực tức và giận dữ: "Các người cứu tôi làm cái gì? Không có Âu Tấn Tài thì tôi sống cũng có nghĩa lý gì. Anh ấy không cần tôi, anh ấy không cần tôi..."

"Nhưng chị ơi, chị còn có em, em muốn có chị, em không có người thân, cả chị cũng muốn bỏ rơi em thì em phải làm sao? Chị ơi, một tên cặn bã như Âu Tấn Tài không đáng để chị phải chết vì anh ta!" Lăng Tử Yên nghe Vivi vừa tỉnh dậy đã nói những lời đó thì vô cùng thất vọng, trong lòng vừa giận lại vừa thương.

"Tôi không cần cô, cô là cái gì của tôi chứ? Cô không là cái gì của tôi cả, tôi muốn Âu Tấn Tài, tôi ở bên cạnh giúp đỡ anh ấy nhiều năm như vậy rồi, tôi chỉ cần anh ấy thôi, những thứ khác tôi không cần, tôi không cần..." Vivi ngồi dậy, kích động quá mà chỉ tay vào Lăng Tử Yên: "Cô đi đi, cô ra khỏi đây ngay lập tức, không cần cô lo cho tôi, không có Âu Tấn Tài, tôi sống cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng cứ coi như tôi đã chết rồi đi..."

Vừa dứt lời, Vivi liền xé cái băng y tế trên mu bàn tay, tự rút kim tiêm, chặn đường truyền dịch.

“Chị ơi, chị làm gì vậy!” Lăng Tử Yên vội vàng chạy tới ngăn Vivi lại, ôm chặt lấy cô, khóc lóc van xin:

"Chị đừng như vậy nữa có được không, trước đây em cũng buồn khi bị người chị cùng cha khác mẹ phá nát chỗ dựa, em cũng rất khó chịu, nhưng như thế thì sao, người đàn ông kia không thương em, Âu Tấn Tài cũng không thương chị, lẽ nào chúng ta lại chết vì bọn họ sao?

Xung quanh chúng ta vẫn còn rất nhiều người yêu thương và quan tâm chị em mình, em có bạn bè của em, chị cũng có bạn bè của chị, bây giờ chị còn có em mà, chị chết đi rồi em biết phải làm sao?

Từ khi còn nhỏ, em đã khao khát có một gia đình luôn yêu thương chăm sóc và đối xử chân thành với em. Mẹ em qua đời và bố đưa em đến nhà họ Lăng. Bà vợ ông ấy và con gái bà ta đều không thích em. Cuối cùng bố cũng không thương em nữa, để bà vợ và đứa con gái ấy ngang nhiên cắt đứt quan hệ cha con với em, bây giờ chị là người thân duy nhất của em, chị à, chị đừng bỏ em có được không?"

"Hu hu hu..." Vivi không kể khổ nữa, vòng tay ra sau lưng Lăng Tử Yên rồi ôm lấy cô rồi òa khóc lên. "Tôi cũng không còn người thân, mẹ nuôi của tôi cũng qua đời rồi, Âu Tấn Tài cũng không cần tôi nữa, mẹ tôi cũng chẳng để lại cho tôi chút tài sản gì, Tử Yên, tôi lên làm gì bây giờ? Tôi nên làm gì bây giờ?"

“Chị vẫn còn em, chị vẫn còn em mà!” Lăng Tử Yên ôm chặt Vivi mà cảm thấy xót xa!

“Nhưng tôi chỉ cần Âu Tấn Tài thôi, tôi không cần cô…”

“Nhưng mà em cần chị, em cần chị, chị gái à.”

Lăng Tử Yên ôm chặt Vivi, mặc kệ chiếc điện thoại đang rung trên tay.

Hứa Minh Ưu bất lực nhìn hai chị em họ ôm nhau, một lúc sau, điện thoại di động của cô vang lên.

Hứa Minh Ưu biết đó là ai nên không cần suy nghĩ gì mà cầm điện thoại tiến đến đưa cho Lăng Tử Yên, “Chị Tử Yên, vì chị không nghe điện thoại của anh ba nên anh ấy gọi vào máy của em này!”

Lăng Tử Yên chỉ nhớ rằng ban đầu Kỳ Minh Viễn muốn gọi cho cô, nhưng khi Vivi tỉnh dậy, vì quá xúc động nên cô đã quên mất.

Cô vội vàng buông Vivi ra, nhận điện thoại từ Hứa Minh Ưu, đặt lên tai, chất giọng vẫn còn đang thút thít: "Kỳ Minh Viễn!"

“Em đang khóc à, có chuyện gì vậy, ai đã bắt nạt em vậy?” Ở đầu dây bên kia, Kỳ Minh Viễn vô cùng căng thẳng khi nghe thấy tiếng khóc của Lăng Tử Yên. Cô vợ yêu dấu của anh bị người khác bắt nạt đến mức phải bật khóc à?

“Không phải đâu!” Lăng Tử Yên đột nhiên nhớ ra rằng cô không thể để Kỳ Minh Viễn biết về sự tồn tại của Vivi, cô nhanh chóng nói với anh: “Em không sao, anh chuẩn bị tan ca chưa?

“Họp xong rồi, bây giờ em đang ở đâu, anh qua đón em nhé?” Lăng Tử Yên không nói rõ vì sao cô khóc nên Kỳ Minh Viễn rất lo lắng, muốn nhất định phải sang đón cô.

"Em đang ở..." Lăng Tử Yên do dự một chút, cô quyết định cho Kỳ Minh Viễn biết sự thật về chuyện của Vivi. Bởi vì đêm nay cô muốn ở lại bệnh viện với Vivi. Sau chuyện Vivi muốn tự sát, Lăng Tử Yên không bao giờ muốn để Vivi ở một mình, cô nói với Kỳ Minh Viễn ở đầu dây bên kia: "Em ở bệnh viện XX, anh qua đây đi!"