36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 180: Anh và Ái Vi sắp gặp nhau rồi sao? (2)



Mặc kệ trước đó Kỳ Minh Viễn và Vivi có quan hệ gì, cô không thể che giấu chuyện Vivi chính là Phương Ái Vi, cô muốn nói cho Kỳ Minh Viễn biết, cô tìm được chị của mình rồi.

"Được, lát nữa anh đến ngay." Giờ phút này Kỳ Minh Viễn đang rất lo lắng cho cô vợ nhỏ của mình, nghe giọng của cô vừa nãy chắc là đã khóc rất đau lòng, anh phải nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, hỏi cô rổ cuộc là bị làm sao!

"Cô đi đi, tôi không muốn gặp bất cứ ai!" Vivi thấy Lăng Tử Yên cúp điện thoại liền bắt đầu đuổi người.

"Vì một người đàn ông, có đáng giá không? Hôm qua tên cặn bã kia đối xử với chị thế nào? Chị Yên đối xử với chị thế nào? Chị ấy coi chị là chị ruột nên mới lo lắng cho chị như vậy, chị lại đối xử với chị ấy như thế, chị thấy mình có lương tâm không?" Hứa Minh Ưu thực sự không nhìn nổi thái độ của Vivi đối với Lăng Tử Yên hôm nay.

"Cô đi đi, tôi không cần cô quan tâm, cũng không cần cô lo lắng cho tôi!" Vivi nhìn về phía Lăng Tử Yên: "Trước đây chúng ta là người xa lạ, về sau cũng là người xa lạ, cô sống hay chết không liên quan gì đến tôi, tôi sống hay chết, cũng chẳng liên quan đến cô!"

Lăng Tử Yên nghe Vivi nói lời cắt đứt quan hệ như vậy, trong lòng rất buồn, nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy vừa mới thất tình đến nỗi muốn tự tử, tâm trạng của cô ấy khó tránh khỏi có chút quá khích, dù sao Lăng Tử Yên cũng là giáo viên tiểu học, rất có kiên nhẫn với mọi người, bèn nói với Vivi: "Được, nếu như chị không muốn em ở lại đây, vậy thì em đi về trước, nhưng chị phải bảo đảm với em, không thể làm tổn thương bản thân nữa, nếu không em cứ luôn ở bên cạnh chị không đi!"

Mặc dù cô không mong muốn để Kỳ Minh Viễn nhìn thấy Vivi, nhưng mà so với tính mạng của Vivi, cô không sợ để Kỳ Minh Viễn gặp Vivi, cô chỉ có một người chị gái như vậy, cô muốn chị ấy phải sống thật tốt, không thể để chị ấy xảy ra chuyện người ý muốn nữa.

"Được, tôi bảo đảm với cô được chưa? Cô đi đi, để tôi một mình yên lặng một lát!" Vivi nhìn Lăng Tử Yên. nước mắt đã rơi lã chã.

Lăng Tử Yên biết cô ấy cần ở một mình một lúc, cũng gật đầu với cô ấy: "Em đi đây, chị cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai em quay lại thăm chị, nếu cần gì chị đều có thể gọi điện thoại cho em."

"Đi mau đi!" Vivi rất phiền chán với dáng vẻ không yên lòng của Lăng Tử Yên, tức giận bảo cô đi nhanh một chút.

"Được, em đi." Lăng Tử Yên gật đầu, cầm ba lô của mình lên, cùng Hứa Minh Ưu rời khỏi phòng bệnh của Vivi, trong lòng lại lo lắng cho chị ấy, cô không yên tâm nắm lấy tay Hứa Minh Ưu và hỏi: "Minh Ưu, em nói xem liệu chị ấy có còn tự sát nữa không?"

"Em không chắc, có điều chúng ta có thể mời một y tá đến để coi chừng chị ấy." Hứa Minh Ưu đã nghĩ ra cách từ lâu, cô ta cũng chắc chắn khi Kỳ Minh Viễn đến cũng sẽ làm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không để Lăng Tử Yên trực ở bệnh viện cả một đêm.

"Ừm, đúng, mời một y tá!" Lăng Tử Yên cảm thấy mình vừa cuống cuồng vừa bận rộn, quá quan tâm đến Vivi đến cả chuyện này cũng không nghĩ tới.

Hai người đi đến quầy thu ngân nộp tiền, lại tìm được một cô y tá, âm thầm cho cô ấy một khoản tiền, để cô ấy trong tối nay nhất định phải trông chừng Vivi không thể để cô ấy tự sát.

Có tiền mua tiên cũng được, y tá cầm trong tay một xấp tiền mặt, vô cùng chân thành mà bảo đảm với Lăng Tử Yên: "Cô Yên cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trông kỹ chị của cô!"

"Xin nhờ cô." Lăng Tử Yên thấy cô y tá chân thành như vậy cũng yên tâm hơn.

Hai người vừa ra khỏi bệnh viện đã thấy xe của Kỳ Minh Viễn lái tới, Lăng Tử Yên vội vàng vẫy tay với xe của Kỳ Minh Viễn.

"Lên xe đi." Kỳ Minh Viễn đi xuống xe, mở cửa ghế trước cho cô, để cô lên xe.

Lăng Tử Yên không nói gì, cảm xúc vẫn còn chìm trong sự lo lắng cho Vivi, chỉ ngoan ngoãn ngồi vào ghế phó lái, quay đầu nói với Hứa Minh Ưu: "Minh Ưu, tạm biệt!"

"Tạm biệt chị Yên!" Hứa Minh Ưu đứng bên ngoài xe vẫy tay với cô, lại nói với Kỳ Minh Viễn: "Tạm biệt anh ba!"

"Tạm biệt!" Kỳ Minh Viễn gật đầu với cô ta, ngồi vào ghế lái rồi lái xe rời khỏi bệnh viện, đi về hướng Hương Lan Uyển, chờ sau khi xe vững vàng đi trên đường, Kỳ Minh Viễn mới quay đầu nhìn cô một cái, hỏi: "Tử Yên, có chuyện gì vậy, em khóc à?"

"Chị ấy tự tử vì một tên đàn ông cặn bã, em không biết là bố mẹ chị ấy có ân oán gì với bố mẹ của tên cặn bã kia, nhưng bố mẹ ân oán là thời bố mẹ, tại sao phải liên lụy đến thời con cái? Chị ấy đã làm sai điều gì? Tại sao lại gặp phải tên đàn ông như vậy, đàn ông cặn bã trên thế giới này sao lại tồi tệ như vậy chứ." Lăng Tử Yên bất bình thay Vivi, càng nói càng kích động.

Bây giờ Kỳ Minh Viễn mới hiểu tại sao cô lại như thế, chắc là người bạn kia của cô gặp người không tốt, cho nên mới nghĩ quẩn mà tự sát.

"Cứu được người là tốt rồi, đừng lo lắng những chuyện khác nữa, hửm? Ngày mai anh đi cùng em thăm cô ấy một lát." Kỳ Minh Viễn một tay điều khiển vô lăng, một tay còn lại nắm chặt tay cô.

"Được, ngày mai chúng ta cùng đi thăm chị ấy." Lăng Tử Yên nhắm mắt lại, trong lòng rất rõ ràng sớm muộn gì Kỳ Minh Viễn và Vivi cũng gặp nhau, ngày này là không tránh khỏi, mặc kệ trước kia hai người có quen nhau hay không, từng có ân oán hay không, cô đều phải đối mặt.

Thời gian hôm nay hai người về đến nhà chậm hơn bình thường một chút, Dương Thư Huệ hông yên lòng, chống cây gậy chuyên dành cho người già đi về phía bọn họ, vừa đi vừa hỏi: "Sao hôm nay về muộn vậy? Tắc đường à?"

"Vâng ạ!" Lăng Tử Yên thấy bà nội tự mình đến đón cô, bèn vội vàng đi tới đỡ lấy bà: "Bà nội, hôm nay bà cảm thấy thế nào?"

"Bà khỏe lắm, về rồi thì đi rửa tay ăn cơm đi." Dương Thư Huệ thúc giục Lăng Tử Yên đi rửa tay: "Bà không cần đỡ, bà muốn luyện tập tự mình đi bộ, bà cũng không muốn sau này đi đâu cũng phải chống gậy."

"Được ạ, vậy bà phải đi cẩn thận nhé, đừng quá gấp gáp ạ." Lăng Tử Yên rất vui khi thấy bà nội tự lập như thế, đi tới ôm lấy cánh tay của Kỳ Minh Viễn và nói: "Ông xã, chúng ta đi rửa tay đi!"

Kỳ Minh Viễn đưa tay nhéo mũi cô, hai người đi vào nhà vệ sinh tầng một để rửa tay.

Ăn cơm tối xong, hai người đi tản bộ một lát rồi về nhà.

Chỉ là đêm nay Lăng Tử Yên ngủ cũng không an lòng, nằm mơ thấy một số điều không tốt, trong mơ dường như Vivi trách móc cô, tại sao lại cướp bạn trai của cô ấy.

Lăng Tử Yên vẫn luôn muốn giải thích với Vivi, nhưng lại không thể mở miệng được, cả người chìm trong ác mộng, làm thế nào cũng không tỉnh lại được, biết Kỳ Minh Viễn hôn lên môi cô, cô mới mở hai mắt ra, nhìn thấy gương mặt của Kỳ Minh Viễn gần trong gang tấc, anh đang hôn cô, cô lại đẩy anh ra, thở từng hơi từng hơi: "Em mơ thấy ác mộng."

"Đừng sợ, chỉ là mơ mà thôi." Kỳ Minh Viễn thấy phản ứng của cô liền biết giấc mơ của cô không đẹp, bèn ôm cô vào trong lòng an ủi: "Không sao đâu, nhé."

Lăng Tử Yên gật đầu, nép vào trong lòng anh, nghĩ đến chuyện hôm nay Kỳ Minh Viễn sẽ cùng cô đi thăm Vivi, không hiểu sao trong lòng cô luôn luôn bất an, luôn cảm thấy mình như sắp mất đi gì đó.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Một lát sau, Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn cô và hỏi.

"Đỡ hơn rồi." Lăng Tử Yên ngẩng đầu trả lời anh.

"Vậy dậy đi, không phải nói muốn đi thăm người bạn kia của em sao? Trước khi đi làm chúng ta đi thăm cô ấy, thăm xong sẽ về công ty, hội nghị hôm nay cũng rất quan trọng." Dứt lời anh đứng dậy, kéo cô cùng đi vào nhà tắm.

Lúc đến bệnh viện, trong lòng Lăng Tử Yên rất hồi hộp, quay đầu nhìn Kỳ Minh Viễn, hỏi thăm dò: "Minh Viễn, nếu như người bạn kia của em là người quen cũ của anh, anh sẽ thế nào?"