36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 181: Anh và Ái Vi sắp gặp nhau rồi sao? (3)



"Ồ, hóa ra hai người chúng ta trước đây quen biết cùng một người bạn?" Kỳ Minh Viễn quay đầu mỉm cười với cô, "Như vậy xem ra, anh càng hứng thú với người bạn kia của em hơn, anh phải hỏi anh ta, tại sao quen biết em mà lại không giới thiệu em với anh cơ chứ?"

Lăng Tử Yên bị lời nói của anh làm bật cười, cười một lúc mới nói, "Đi thôi! Đưa anh đi gặp chị ấy, anh phải chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó, phải thể hiện cho thật tốt đấy nhé!"

"Có khi nào mà anh không thể hiện tốt đâu chứ? Tối hôm qua không phải em nói màn thể hiện của anh là tốt nhất hay sao?" Kỳ Minh Viễn xuống xe, mở cửa xe giúp cô, trực tiếp kéo người ôm vào lòng, nhướng mày hỏi lại một câu.

Lăng Tử Yên bị lời nói của anh làm cho hai má ửng đỏ cả lên, hốt hoảng nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý đến bọn họ, lúc này mới an tâm, vươn tay nhéo nhéo cánh tay anh, "Đáng ghét, anh cứ thích trêu em mãi thế."

"Em là vợ anh mà, không trêu em thì trêu ai." Kỳ Minh Viễn cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang đánh loạn xạ lên người mình, nắm lấy, cùng nhau đi về phía phòng bệnh nội trú.

Trên đường, Lăng Tử Yên vô cùng lo lắng, sợ sau khi Kỳ Minh Viễn nhìn thấy Ái Vi sẽ có biểu hiện gì đó khác thường, trong lòng cô càng ngày càng bất an.

"Làm sao vậy, em đang sợ điều gì chứ?" Vào lúc Lăng Tử Yên đứng tại cửa một gian phòng bệnh, Kỳ Minh Viễn rốt cục cũng mở miệng hỏi ra vấn đề của mình.

Vợ anh rất hồi hộp, rất bất an, anh vẫn luôn nắm lấy tay cô, anh có thể cảm nhận được điều ấy.

"Không có gì, chỉ là muốn giới thiệu cho mọi người biết nhau thôi, em sợ sẽ tạo áp lực cho chị ấy, trong lòng có chút bất an!" Lăng Tử Yên trả lời nửa đùa nửa thật, tay đã vặn nắm cửa, đẩy cửa vào trong!

Đây không phải là bệnh viện cao cấp gì, tuy là phòng bệnh đơn, nhưng đẩy cửa ra cũng không có khu tiếp khách, ngay lập tức nhìn thấy được giường bệnh bên trong, thế nhưng trên giường cũng không có người, Lăng Tử Yên theo bản năng nhìn vào phòng tắm, vẫn không ai, cô cảm thấy lo lắng, sốt ruột xoay người đi ra cửa.

"Xin hỏi, Vivi ở phòng bệnh 903 đi đâu rồi?" Lăng Tử Yên vội vã đi đến phòng trực của y tá, hỏi những y tá đang trực ban bên trong, "Tôi vừa đến phòng bệnh của cô ấy, không nhìn thấy cô ấy đâu cả, có phải là..."

"Cô Yên xin yên tâm, cô Vivi rất khỏe, cô ấy bây giờ đang đi ăn sáng, có người chăm sóc đi cùng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, à, đúng rồi!" Y tá nói tới đây đột nhiên nhớ đến điều gì, mở ngăn kéo Lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lăng Tử Yên, "Đây là cô Vivi bảo chúng tôi đưa nó cho cô, dặn rằng nếu như cô tới thì đưa cho cô xem!"

"Cám ơn!" Lăng Tử Yên nhận lấy món đồ mà y tá đưa cho, cảm ơn xong mới mở ra, trên tờ giấy chỉ viết một đoạn:

"Tử Yên, xin lỗi về việc hôm qua, chị không nên để những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến em, mấy ngày này tâm tình chị thật sự rối bời, cuộc sống nhất thời không có phương hướng, em để chị yên lặng một mình đi, đợi đến khi chị hồi phục rồi, sẽ đi tìm em, bây giờ, mong em đừng tìm chị được không? Chị biết em quan tâm chị, nhưng giờ đây chị chỉ muốn ở một mình một chút."

Xem xong bức thư, Lăng Tử Yên bất đắc dĩ thở dài, đồng thời cũng có cảm giác yên tâm như vừa trút được tảng đá lớn trong lòng, cô biết đó là bởi vì hôm nay Kỳ Minh Viễn và Vivi không có cơ hội gặp mặt, thế nên hòn đá lớn trong lòng cô mới yên tâm mà buông xuống.

"Nếu chị ấy muốn ngây ngẩn một mình, vậy chúng ta đừng quấy rầy chị ấy nữa!" Vào lúc Lăng Tử Yên đọc thư, Kỳ Minh Viễn cũng có xem qua, biết hôm nay không gặp được bạn của cô, anh cũng chẳng có gì tiếc nuối, chỉ ôm lấy cô nói, "Đi thôi, chúng ta đến công ty!"

"Được." Lăng Tử Yên gấp bức thư lại, đặt vào trong ba lô của mình, đeo ba lô bước ra khỏi bệnh viện!

Trải qua việc hôm qua, Lăng Tử Yên không còn tâm trạng ra khỏi nhà, ngoan ngoãn dùng máy tính mà Kỳ Minh Viễn chuẩn bị cho cô viết tiếp câu chuyện xưa, sau đó đăng lên Facebook. Một số người dùng Facebook còn rất tán thưởng câu chuyện, bảo rằng buổi tối sẽ kể câu chuyện xưa này cho con trai nghe, con của anh ta rất thích nghe, hy vọng Lăng Tử Yên vẫn sẽ tiếp tục!

Lăng Tử Yên đã dành cả ngày để viết nên cấu tứ câu chyện xưa và trả lời bình luận của cư dân mạng!

Liên tiếp vài ngày đều trải qua như vậy, những ngày này cũng rất viên mãn, chỉ là ngẫu nhiên nhớ đến Vivi Lăng Tử Yên vẫn không tránh được lo lắng!

Năm ngày sau, Lăng Tử Yên nhận được một cuộc điện thoại từ người lạ, Lăng Tử Yên cực kỳ phản cảm với loại cuộc gọi thế này, vì vậy mà lần đầu tiên đối phương gọi điện đến, cô không nghe máy, lại không nghĩ rằng đối phương cũng không hề từ bỏ, sau khi cô nhấn từ chối cuộc gọi lại cứ tiếp tục cấp gọi điện cho cô, Lăng Tử Yên đơn giản chỉnh im lặng tắt chuông điện thoại, đặt điện thoại sang một bên, nhưng đối phương vẫn liên tục gọi đến, Lăng Tử Yên không còn cách nào chỉ có thể nhận cuộc gọi.

"Xin chào! Tôi không có nhu cầu mua bảo hiểm, cũng không cần mua nhà, càng không có con nhỏ cần tham gia tập huấn mùa hè..." Lăng Tử Yên có chút không kiên nhẫn nói, bởi vì kể từ sau kỳ nghỉ hè cô đã nhận rất nhiều cuộc gọi như vậy!

"Phì!" Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc, "Tử Yên, chị không biết em gái chị là có phương thức nhận cuộc gọi đặc biệt như thế đấy?"

"Vivi, chị, chị khỏe rồi!" Lăng Tử Yên nghe được tâm tình Vivi không tồi, cô cũng phấn khích hẳn lên.

"Đúng vậy, chị khỏe rồi, ba ngày trước đã xuất viện rồi, xuất viện xong chị còn dùng tiền em gửi cho chị đi những nơi gần đây thăm thú vui chơi, còn đi công viên trò chơi, có điều những nơi náo nhiệt như vậy đi một mình rất chán, cho nên chị trở về rồi, đã thả lỏng nhiều ngày như vậy rồi, chị muốn rất nhiều điều, chị vẫn còn trẻ, không nên treo cổ ở mãi một cái cây, cho nên hôm nay chị đi tìm việc, em đoán xem chị tìm được công việc thế nào?"

"Công việc gì vậy?" Lăng Tử Yên rất hiếu kỳ, tò mò muốn biết Vivi hiện đang làm công việc gì.

"Lễ tân ở khách sạn An Bình, ngày hôm qua bọn họ ra thông báo tuyển dụng, chị liền đi thi thử, kết quả là trúng tuyển rồi, mau chúc mừng chị đi." Vivi ở bên kia điện thoại xem chừng rất vui vẻ, "Cha dượng của chị trước kia cũng kinh doanh nhà hàng khách sạn, nhưng ba năm trước ông ấy và mẹ đều qua đời, khách sạn giao vào tay chị, chị vốn không biết cách quản lý, mới bị Âu Tấn Tài cướp đi, cho nên chị muốn từ từ tìm hiểu ngành khách sạn, muốn lấy lại mọi thứ của chị mà Âu Tấn Tài đã cướp đi, cha dượng đối xử với chị và mẹ rất tốt, chị không thể để tâm huyết cả đời của ông ấy rơi vào trong tay người khác."

"An Bình cũng là một khách sạn không tôi, chị cứ yên tâm làm việc ở đó đi, chị ạ, học hỏi nhiều hơn, tận dụng thời gian tranh thủ học về quản lý khách sạn, chờ tích lũyđủ kinh nghiệm, chúng ta sẽ đoạt lại khách sạn của cha dượng chị trở về, cố lên chị nhé!"

Lăng Tử Yên còn chưa nói xong, Kỳ Minh Viễn đã bước tới, đứng ở sau sô pha, cúi người ôm lấy cô: "Sao anh lại không biết em còn có một người chị?"

Lăng Tử Yên bị anh dọa cho giật mình, nắm chặt điện thoại hỏi anh: "Anh họp xong rồi"

"Ừ." Kỳ Minh Viễn gật gật đầu hôn lên môi cô, lúc này mới nhìn thấy điện thoại hỏi cô, "Em nói chuyện với ai đấy? Sao anh lại còn nghe thấy em gọi người ta là chị?"

Nghe vậy, vẻ mặt Lăng Tử Yên thay đổi, lẽ nào cô phải nói với anh rằng cô đã tìm được chị của mình còn sớm hơn cả thủ hạ của anh nữa?

Giờ khắc này cuối cùng cũng đến rồi ư?

"Làm sao vậy? Vẻ mặt em thế này là thế nào?" Kỳ Minh Viễn thấy thế, chỉ cảm thấy buồn cười, đơn giản muốn chọc ghẹo cô, "Chẳng lẽ cuộc gọi kia không phải từ chị mà là từ anh trai nào đó ư? Ừm? Vậy là hồng hạnh nhà tôi muốn xuất tường đúng không?"

"Anh đáng ghét, anh mới hồng hạnh xuất tường ấy!" Lăng Tử Yên đương nhiên nghe được anh là đang chọc ghẹo mình, vươn tay nhéo nhéo mặt anh, nói với người bên kia điện thoại, "Vivi, bây giờ em đang bận chút việc, chút nữa sẽ gọi lại cho chị được không?"

Cuối cùng cô vẫn không dám cho Kỳ Minh Viễn biết chuyện của Vivi.

Vẫn là cái loại cảm giác này, cô lo lắng sau khi Vivi và Kỳ Minh Viễn gặp mặt, cô sẽ mất đi một điều vô cùng quan trọng với mình.