36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 183: Tôi tìm Phương Ái Vi



Tìm được Phương Ái Vi rồi!

Tin tức này làm cho trái tim Kỳ Minh Viễn căng thẳng, đã qua nhiều năm như vậy, anh từng nghĩ rằng sẽ chẳng có ngày có thể được gặp lại cô ấy lần nữa.

Cô lại xuất hiện vào lúc anh không hy vọng nhất, bị anh tìm được rồi!

Đây không phải là ông trời trêu ngươi ư?

Kỳ Minh Viễn dùng một phút mới ổn định lại được tâm trạng của mình, mở miệng hỏi thăm tình hình từ phía Ngạn Bắc: "Cô ấy đang ở đâu?"

"Trước mắt đang ở tại khu chung cư Hoa Cảnh, cô ấy đã nhân được thông báo trở thành lễ tân khách sạn An Bình. Tôi sắp xếp cho anh gặp cô ấy hay là?" Ngạn Bắc hỏi Kỳ Minh Viễn anh quyết định làm như thế nào.

"Không cần sắp xếp!" Kỳ Minh Viễn nói xong cúp điện thoại, đứng bên cửa sổ nhìn dòng xe cộ như nước phía dưới, do dự mãi cuối cùng vẫn không có tâm trạng tiếp tục cuộc họp, liền nói với lãnh đạo cấp cao trong phòng họp, "Tôi phải rời khỏi đây một chút, mọi người thảo luận với các lãnh đạo cấp cao phía bên nước ngoài, Thư ký Chương, ở lại đây dự hết cuộc họp, những gì nên chỉnh sửa lại thì chỉnh cho tôi, buổi tối gửi vào email của tôi!"

Dứt lời, liền trực tiếp rời phòng họp, nhìn về hướng phòng làm việc của mình một chút, Lăng Tử Yên ở ngay bên trong, nhưng anh cũng không đến đó, quyết đoán xoay người đi về phía thang máy.

Khu chung cư Hoa Cảnh ở Đông Thành là một khu chung cư rất bình thường, vị trí cũng bình thường, hoàn cảnh bình thường, người ở đây đều là những công dân bình thường của thành phố, vậy nên khi chiếc xe thể thao của Kỳ Minh Viễn dừng ở ngay cổng khu chung cư, bảo vệ ở cửa quên luôn cả việc ngăn anh lại, cứ thế để anh lái xe vào trong.

Kỳ Minh Viễn cũng không chú ý chi tiết này, anh chỉ gấp gáp muốn tìm được tầng mà Phương Ái Vi ở, sau khi tìm được, trực tiếp đi thẳng lên lầu.

Lúc này Vivi đã video call với Lăng Tử Yên xong, bởi vì thời gian Kỳ Minh Viễn tan tầm đã đến, Lăng Tử Yên rất tự giác ngồi ở phòng làm việc chờ Kỳ Minh Viễn, mà Vivi chỉ có thể ở trong phòng của mình lướt web, tự nhiên cũng sẽ lên Facebook, đọc những câu chuyện cổ thú vị, nhấp vào xem một chút, xem được mấy chương càng xem càng thích, không nhịn được liền đăng kí Facebook, follow tác giả, lúc này mới phát hiện vị tác giả này có tên Facebook rất thú vị, tên là "Vivian của cậu Kỳ" tên nghe rất giống với tên tiếng Anh của cô.

Vivi không có việc gì làm liền xem các Facebook liên quan đến vị "Vivian của cậu Kỳ" này, rất nhanh đã tìm thấy Facebook "cậu Kỳ nhà Vivian".

Vivi nhanh chóng tìm được trong Facebook của "cậu Kỳ nhà Vivian!" nhìn thấy một tấm ảnh chụp.

Người đàn ông trên tấm ảnh vô cùng quen thuộc, ánh sáng chói chang trên người anh năm nào đã giảm bớt đi, trở nên điềm đạm, trưởng thành hơn rất nhiều!

Mà anh cũng đã kết hôn, vợ của anh là em gái cô, Lăng Tử Yên!

Vivi không thể nào ngờ được, mình lướt web một tí, xem Facebook một tí cũng có thể gặp được Lăng Tử Yên, lại còn gặp được Kỳ Minh Viễn, người từng là mối tình đầu của cô bây giờ đã trở thành em rể!

Anh kết hôn rồi, người mà anh cưới lại là cô em gái song sinh giống cô như đúc!

Việc này nghĩa là thế nào?

Vivi trong lòng hoảng loạn, không biết nên làm gì bây giờ!

Tử Yên nói nó rất hạnh phúc, rời khỏi tên xấu xa Chung Khải Trạch, mới gặp được chồng hiện tại, nó nói chồng đối xử với nó rất tốt, nó thực sự hạnh phúc!

Là hạnh phúc thật sự ư?

Mà phần hạnh phúc này vốn thuộc về cô đúng không?

Trong lòng Vivi không khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ, nhìn thấy bức ảnh Kỳ Minh Viễn trên màn hình, khuôn mặt của anh, đường nét ngũ quan của anh vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn là bộ dáng của sáu năm trước, chỉ là càng trưởng thành hơn, càng toát ra một loại khí chất khiến người ta say đắm.

Vivi nhìn vậy, đột nhiên liền cảm thấy, mấy ngày trước mình lại vì Âu Tấn Tài mà tự sát, quả thực quá buồn cười!

"Ding dong ding dong..." Một tiếng chuông cửa cắt ngang trạng thái thất thần của Vivi, cô thu tầm mắt nhìn tấm ảnh của Kỳ Minh Viễn, nghĩ một chút, quyết định đóng lại trang web, đứng dậy đi mở cửa.

"Anh tìm..." Vivi mở hờ cửa, nhưng vẫn không mở chốt cửa an toàn, đứng ở phòng trong nhìn về phía người ngoài cửa, muốn hỏi anh tìm ai, lời ra đến miệng nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt anh, cuối cùng vẫn chẳng thế thốt lên thêm được từ nào.

"Tôi tìm Phương Ái Vi." Kỳ Minh Viễn đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào Vivi ở trong phòng, đúng là khuôn mặt này, giống Lăng Tử Yên như đúc, chỉ là trên mặt có những vết sẹo nhỏ, Kỳ Minh Viễn không khỏi nhíu nhíu mày.

"Kỳ Minh Viễn." Vivi nhìn thấy anh, không biết mình nên đóng hay mở cửa, vẫn là mở cửa cho anh vào.

"Là tôi!" Kỳ Minh Viễn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Vivi, không rời đi, cũng không hỏi mình có thể vào nhà ngồi hay không.

Vivi càng không biết mình nên nói điều gì, chỉ là nhìn thấy người ngoài cửa, hai người ai cũng không mở miệng, thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua.

"Có... Có việc gì sao?" Một lúc lâu sau, Vivi mới lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người..

"Mở cửa!" Kỳ Minh Viễn chỉ nói hai chữ, anh cảm thấy nhìn cô từ khe cửa thế này không ổn chút nào, tuy rằng an khoảng cách của chốt an toàn không nhỏ, nhưng anh muốn nhìn rõ cô, muốn hỏi cô một chút, mấy năm nay đã đi những đâu, cuộc sống thế nào? Vì sao chưa từng nghĩ đến việc đi tìm anh.

Anh không tin, anh đã lên bìa tạp chí bán chạy nhất ở nước ngoài rất nhiều lần, lẽ nào cô chưa từng thấy qua dù chỉ một lần.

Vivi từ từ vươn tay về chốt an toàn, cô có thể cảm giác được ngón tay mình đang run rẩy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe lời, mở cửa ra.

Dáng người cao lớn của Kỳ Minh Viễn trực tiếp cất bước vào, đồng thời vươn tay đẩy cửa ra, ánh mắt quét qua tất cả đồ đạc trong nhà, trang trí thô sơ, đồ đạc thô kệch, ngoài một cái giường, một cái bàn làm việc chỉ còn lại một chiếc bàn nhỏ ăn cơm và hai chiếc ghế.

Vivi đóng cửa lại, đưa một chiếc ghế đến cạnh Kỳ Minh Viễn, "Mời ngồi!"

"Vì sao em chưa từng tìm tôi?" Anh ngồi xuống, dùng ánh mắt ý bảo cô cũng ngồi xuống, chờ cô ngồi hẳn vào bàn anh liền trực tiếp nói, "Vivi, tôi không tin em không biết cách làm sao tìm được tôi?"

"Vì sao tôi phải đi tìm anh? Đưa anh đến đồn cảnh sát ư? Hay là bắt anh phải bồi thường? Anh xem tôi là cái gì? Gái điếm à?" Vivi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kỳ Minh Viễn, ánh mắt khó nén được nỗi oán trách, "Kỳ Minh Viễn, tôi không rẻ rúng như vậy, anh đi tìm một..."

Nói đến đây, Vivi cũng không nói gì thêm, cô quay đầu đi, Kỳ Minh Viễn có thể nhìn thấy rõ ràng nước mắt cô bắt đầu chảy ra.

"Vivi, việc xảy ra năm đó, tôi thật sự xin lỗi..." Anh muốn xin lỗi nhưng không biết lời xin lỗi của mình đã kích động đến cô.

"Đủ rồi!" Vivi đột nhiên đứng dậy, đi đến bên cửa mở cửa ra, nói với Kỳ Minh Viễn, "Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi nghĩ anh cũng chẳng bao giờ muốn gặp lại tôi nữa!"

"Tôi chỉ muốn biết em sống có tốt không, việc năm đó tôi thật sự rất hối hận!" Kỳ Minh Viễn đứng dậy, đi đến trước mặt cô, "Ái Vi, mấy năm nay, tôi vẫn luôn tìm em, trước đó, tôi vẫn luôn muốn kết hôn với em!"

"Nhưng anh lại cưới Lăng Tử Yên, mà cô ấy lại là em gái tôi!" Vivi ngẩng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn, vẻ mặt cũng không chất vấn, chỉ chấp nhận số phận, "Vậy nên anh cần gì phải đi tìm tôi, Kỳ Minh Viễn, chúng ta cứ xem như người xa lạ đi, Tử Yên là em gái tôi, tôi không mong nó khổ sở, về phần những việc năm đó anh đối xử với tôi, anh cũng không cần áy này, tôi đã quên cả rồi!"

"Thật sự đã quên rồi, vậy tại sao em lại còn giận như vậy?" Kỳ Minh Viễn không tin cô thật sự đã quên?

"Vậy anh muốn như thế nào? Ly hôn Lăng Tử Yên rồi kết hôn với tôi sao? Kỳ Minh Viễn, anh không cần phải trở nên cặn bã như thế... Anh làm gì?" Vivi còn chưa nói xong, Kỳ Minh Viễn đã vươn tay sờ vào khuôn mặt của cô, ngón tay ấm áp xoa xoa mặt cô

"Mặt của em sao lại bị thương?" Kỳ Minh Viễn nhìn chằm chằm khuôn mặt cô hỏi.

Khuôn mặt cô có vài vết thương rất nhỏ, người khác không để ý đến sẽ không thấy, nhưng anh lại phát hiện, tuy rằng rất nhỏ, nhưng anh biết rõ trên mặt cô có vết thương.

Vậy nên anh cần xác nhận, cô là Ái Vi thật hay là giả?