36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 188: Tử Yên dậy đi, em phát sốt rồi



Lúc anh hỏi cô ta muốn thứ gì, cô ta còn cảm thấy buồn cười, nhưng lúc cô ta thực sự suy nghĩ chuyện anh hỏi cô ta thì trong đầu cô ta lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ như vậy.

Cô ta muốn có được anh, muốn có được người đàn ông đã từng thuộc về cô ta!

Bọn họ đã từng yêu nhau nhiều đến vậy. Năm đó, anh yêu cô ta sâu đậm, cô ta cũng yêu anh đậm sâu. Dù anh không hiểu sao bỗng nhiên lại đối xử với cô ta như vậy thì cô ta từ trước đến giờ đều chưa từng hận anh.

Cho nên mới nãy cô ta suýt nữa đã đáp lại anh, nói cô ta muốn có được anh, muốn anh lập tức ly hôn với Lăng Tử Yên rồi cưới cô ta như vậy cô ta có thể sống cuộc sống của mợ chủ nhà giàu cơm no áo ấm, mỗi ngày chỉ việc băn khoăn nên tiêu tiền thế nào là được, cũng không cần lo lắng những thứ khác. Đây mới chính là cuộc sống mà cô ta mong muốn.

Có người chồng yêu cô ta đến vậy cưng chiều cô ta, yêu thương cô ta là được, cô ta cũng chẳng phải làm chuyện gì.

Nhưng cô ta cũng không nói ra miệng bởi vì cô ta hiểu rất rõ rằng một khi cô ta nói ra như vậy thì anh sẽ rất thất vọng. Người con gái mà anh từng yêu vậy mà lại là một cô gái chẳng khác gì mấy cô gái hám tiền quấn lấy đồng euro hôm đó như vậy?

Cô ta không thể phá hỏng hình tượng của cô ta trong lòng anh được, cho nên cô ta cũng chỉ đành rưng rưng nước mắt nhìn anh, vẻ mặt vừa tủi thân lại vừa thương cảm như đang nhớ đến chuyện gì đó đau lòng mà tủi thân đến không chịu được.

Kỳ Minh Viễn đợi cô ấy hồi lâu nhưng vẫn không nhận được đáp án của cô ấy mà cô ấy lại nhìn anh đầy tủi thân như vậy, dáng vẻ đáng thương hết sức. Anh không chịu nổi nhất cô ấy và Tử Yên nhìn anh như vậy nên chỉ đành quay mặt đi trước khi anh rơi vào ánh mắt tràn đấy đáng thương của cô ấy. Anh bước qua người cô ấy rồi cầm lên chiếc áo khoác ngoài anh để ở một bên rồi xoay người đi về phía cửa.

“Sau này em cứ sống ở đây đi, quản lý khách sạn sẽ dạy em cách lưu dấu vân tay.” Sau khi xoay mở nắm cửa, Kỳ Minh Viễn quay đầu lại nhìn người con gái vẫn đứng nguyên tại chỗ cúi đầu nhìn ngón chân chính mình, trong mắt thoáng qua tia đau lòng.

“Ái Vi, tôi mong em có thể sống tốt, em ở đây suy nghĩ thật kỹ sau này có dự định gì, nghĩ xong rồi nói cho tôi, tối nay tôi sẽ cùng Tử Yên đến thăm em.”

Kỳ Minh Viễn nói xong liền xoay nắm cửa bước ra ngoài rồi đóng cửa lại. Nhưng anh cũng không rời đi luôn mà lại nghiêng đầu liếc nhìn cánh cửa đằng sau lưng.

Đằng sau cánh cửa kia chính là người mà anh đã vất vả tìm kiếm năm năm, bọn họ yêu nhau được gần một năm nhưng cuối cùng lại mỗi người một ngả, hiện giờ gặp lại lại đã trở thành bộ dáng như vậy.

Kỳ Minh Viễn cũng không có mong muốn gì khác mà chỉ hy vọng cô ấy có thể sống thật tốt, chỉ cần yêu cầu cô ấy đưa ra nằm trong phạm vi khả năng của chính mình thì anh đều sẽ đáp ứng cô ấy.

Kỳ Minh Viễn cũng không ngây người quá lâu, trong nhà còn có cô vợ nhỏ đang đợi anh về, anh phải nhanh chóng trở về.

Thời gian vẫn sớm, trời vẫn còn hơi tờ mờ sáng, cả Đông Thành chìm trong bầu không khí yên tĩnh chỉ có trong buổi sớm ngày hè, trên đường lớn cũng chẳng có người.

Chiếc xe của Kỳ Minh Viễn phóng nhanh trên đường lớn rộng rãi của Đông Thành, lúc đến được Lan Hương Uyển, chân trời cũng đã lộ ra ánh bình minh đỏ tươi.

Trong Hương Lan Uyển tĩnh lặng chỉ nghe tiếng gió sớm thỉnh thoảng lướt qua cuốn lá rụng bay lên.

Kỳ Minh Viễn đỗ xe vào gara, bởi gần đây Tử Lăng Tử Yên còn đang được nghỉ hè nên bữa sáng cũng được chuẩn bị khá muộn, người làm cũng sẽ không vào trong nhà sớm như vậy nên xung quanh biệt thự vô cùng an tĩnh tựa như đang yên tĩnh đợi khoảnh khắc vạn vật thức tỉnh.

Trong phòng vẫn sáng đèn, không phải đèn cảm ứng mà là đèn chính vẫn đang sáng.

Kỳ Minh Viễn sửng sốt, lúc người làm rời đi buổi tối không thể nào quên không tắt đèn, chẳng lẽ là cô nhóc kia lại ở phòng khách đợi anh cả một đêm?

Nghĩ đến đây, trong lòng Kỳ Minh Viễn không khỏi hơi co rút đau đớn, anh vội vàng mở cửa bước vào trong nhà. Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, tivi lớn trên tường vẫn còn đang chiếu bộ phim đêm khuya, âm lượng được chỉnh rất nhỏ nên lúc trước ở ngoài anh cũng hoàn toàn không nghe thấy được.

Kỳ Minh Viễn bước về phía sô pha, nhưng còn chưa lại gần anh đã thấy được vợ nhỏ đang say giấc trên sô pha.

Kỳ Minh Viễn đau lòng bước qua, dì Trường không có thói quen xuống nhà buổi tối, bà nội lại càng không thể nào cho nên anh không ở nhà cũng không có ai biết cô ngủ trong phòng khách.

Sợ mình ôm cô về giường sẽ đánh thức cô dậy nên Kỳ Minh Viễn vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên người cô. Lúc anh đứng dậy thấy dáng vẻ yên tĩnh khi ngủ của cô liền không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi cô.

Tối qua hẳn là tắm rửa xong xuôi rồi cô mới xuống đây đợi anh nên trên người cô cũng không có mùi gì khó ngửi, chỉ thơm lên trán cô thôi thì có vẻ vẫn chưa đủ.

Kỳ Minh Viễn biết bản thân anh không nên đánh thức cô nhưng vẫn không nhịn được rời đôi môi từ trên trán cô xuống môi cô, lướt qua chiếc mũi khéo léo vểnh lên, ung dung nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, không chút khách sáo hôn lên, chiếm đoạt mật ngọt thơm trong miệng cô.

Tối qua hình như cô nhóc đã ngủ rất muộn, lúc này vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy. Kiều Viễn Minh không biết làm sao, anh sợ bản thân mình không nhịn được nên chỉ đành ép bản thân mình buông cô ra, ôm thẳng vợ nhỏ nằm trên sô pha lên rồi sải bước lên tầng.

Cẩn thận đặt cô xuống giường xong, Kiều Viễn Minh lại thơm lên đôi môi hơi sưng lên của cô rồi mới bước vào nhà tắm, nhanh chóng tắm rửa xong xuôi rồi về giường ôm cô nhóc còn đang say ngủ vào trong lòng, nhắm mắt lại, che giấu đi cảm xúc thương tiếc trong lòng, cùng cô ngủ chợp mắt một lúc.

“Ưm...” Lúc Lăng Tử Yên tỉnh dậy cảm thấy vô cùng khó chịu, cô mở mắt ra nhưng chỉ cảm thấy thật lạnh, thấy được Kỳ Minh Viễn nằm bên cạnh liền lập tức nép vào lòng anh, sau khi cảm nhận được trên ngực cô là nhiệt độ thuộc về riêng anh mới thấy thoải mái, cánh tay nhỏ đặt trên thắt lưng anh, đầu óc mê man vẫn còn muốn ngủ tiếp.

Kỳ Minh Viễn trước giờ vẫn luôn không được sâu giấc, anh bị động tác đột nhiên nép vào của cô đánh thức. Anh cúi đầu nhìn vợ nhỏ trong lòng mới nhận ra hai má cô ửng hồng khác thưởng, cánh tay ôm lấy thắt lưng anh cũng rất nóng.

Cô nhóc này không phải là phát sốt rồi đấy chứ?

Ý thức được điều này, Kỳ Minh Viễn vội vàng cúi đầu hôn lên trán cô, dùng nhiệt độ trên môi mình thử nhiệt độ trên trán cô. Quả nhiên là rất nóng!

“Tử Yên! Tử Yên!” Cô sốt rồi, Kỳ Minh Viễn không dám lề mề, anh vội vàng đưa tay vỗ nhẹ mặt cô, muốn đánh thức cô dậy.

“Ưm...” Lăng Tử Yên mở đôi mắt mờ sương, hai má ửng hồng nhìn Kỳ Minh Viễn: “Chào buổi sáng, Kỳ Minh Viễn. Tối qua anh về lúc nào vậy?”

Nói xong lại nằm xuống gối tiếp tục ngủ.

“Tử Yên, em phát sốt rồi. Ngoan, chúng ta dậy trước nhé?”

“Sốt ạ?” Lăng Tử Yên mơ mơ màng màng, sốt đến choáng váng, hoàn toàn không thể tự suy xét: “Em sốt sao? Em thấy lạnh quá, em muốn ngủ tiếp, anh đừng đánh thức em nhé, hôm nay em không đến công ty với anh đâu!”

Cũng bởi vì nhiệt độ cơ thể cô tăng cao mà ngược lại lại cảm thấy nhiệt độ xung quanh lạnh xuống, cô với lấy chiếc chăn mỏng quấn chặt lấy chính mình, muốn tiếp tục ngủ.

Kỳ Minh Viễn không biết làm sao, lúc cô nói chuyện cũng không ho, giọng nói cũng vẫn bình thường chứ không bị khàn, xem ra cũng không phải là phát sốt do viêm họng hay viêm phổi mà chỉ là do tối qua cảm lạnh mà thôi.

Kỳ Minh Viễn đứng dậy, anh bước vào phòng tắm lấy khăn lông thấm nước lạnh ra ngoài đắp lên trán cho cô xong mới đi tìm nhiệt kế để cô đo nhiệt độ cơ thể.

Kỳ Minh Viễn rất đau lòng khi thấy được dáng vẻ nhỏ bé hơi mở miệng nhỏ hít thở của cô.