36 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 187: Ái Vi, sao em lại thành ra bộ dạng này?



“Ái Vi, sao em lại dày vò bản thân mình thành bộ dáng như hiện tại?” Sau khi để Vivi lên giường, Kỳ Minh Viễn liền ngồi xuống đầu giường nhìn Vivi mê man ngủ, trên mặt cô ấy còn vương vệt nước mắt mà anh lại thầm thấy hơi đau lòng.

Nhưng đang nằm trên giường lại ngủ rất sâu, cô ấy hoàn toàn không nghe thấy những lời này của Kỳ Minh Viễn mà vẫn nhắm mắt ngủ mê man.

Kỳ Minh Viễn chăm chú nhìn cô ấy, nhìn khuôn mặt cô ấy, trong đầu anh chỉ còn lại những lời Ngạn Bắc kể cho anh nghe qua điện thoại về tất cả những chuyện liên quan đến cô ấy lúc anh lái xe về nhà ngày hôm qua.

Kỳ Minh Viễn không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô ta, xúc cảm dưới trên ngón tay đã không còn non mềm nhẵn nhụi như Lăng Tử Yên làn da cũng không còn trắng như cô ấy, tuy Lăng Tử Yến sống ở nhà họ Lăng cũng chẳng ra sao nhưng ít nhất cô cũng không lo chuyện cơm áo. Nhưng Vivi lại không được như vậy, chỉ nhìn làn da và trạng thái tinh thần của cô ấy đã có thể thấy cô ấy sống cũng không được tốt.

Trong lòng Kỹ Minh Viễn cảm thấy rất buồn vì vậy anh mới lần lữa không định rời đi.

Tuy anh biết Lăng Tử Yên còn đang ở nhà đợi anh, nhưng anh vẫn không thể nào đứng dậy rời đi.

Có lẽ cũng là bởi vì biết cô sẽ nghe lời anh, nếu mười rưỡi chưa thấy anh về nhà thì cô sẽ ngoan ngoãn tắm rửa đi ngủ.

Nhưng Lăng Tử Yên lại không làm như vậy, sau khi Kỳ Minh Viễn ra ngoài cô đã đi dạo với Dương Thư Huệ ở Hương Lan Uyển một lúc sau đó liền theo đưa bà nội về nhà.

Lúc đó cũng mới chỉ hơn tám giờ tối, Lăng Tử Yên tắm rửa rồi mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi xuống tầng.

Tuy là anh đã dặn cô không cần phải đợi anh về, như cô hiểu rõ, nếu anh về thấy được cô ngồi trong phòng khách chong đèn chờ anh trở lại thì anh chắc chắn sẽ rất vui vẻ.

Trong Hương Lan Uyển có ký túc xá cho người làm bởi vì anh muốn giữ sự riêng tư cho chính mình cũng không muốn người làm ở lại trong biệt thự của mình nên sau khi làm xong công việc dọn dẹp buổi tối, người làm đều phải trở về ký túc xá của mình. Vì thế lúc Lăng Tử Yên xuống tầng, trong biệt thự cũng đã không còn một ai.

Cô vào bếp cắt ít hoa quả cho mình rồi cuộn tròn trên sô pha xem tivi đợi Kỳ Minh Viễn trở về.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chín giờ, mười giờ, mười một giờ,…

Mười một giờ cũng đã là thời gian đi ngủ theo đồng hồ sinh học của cô. Lăng Tử Yên mệt mỏi đến mức không buồn động nên đã dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Chất lượng giấc ngủ của cô xưa này đều luôn rất tốt, chỉ cần ngủ được rồi thì dù cho xung quanh có xảy ra chuyện gì thì cô vẫn có thể say sưa giấc nồng nên cô cũng hoàn toàn không để ý chuyện tối nay ngủ trên sô pha, ngay đến cả chăn để đắp cũng không có.

Hôm sau, trên tầng cao nhất của khách sạn An Bình.

Vivi dần dần tỉnh dậy, nhưng đập vào mắt cô ta lại là một hoàn cảnh xa lạ, trần nhà đẹp mắt, trang hoàng vừa khiêm tốn nhưng lại rất có thẩm mỹ khiến cô ta trong chốc lát cũng không hiểu ra sao.

Cô ta không phải đang ở trong căn phòng trọ chật hẹp của chính mình hay sao? Sao cô ta lại ở trong một căn phòng đẹp đẽ đến nhường này?

Nơi này rốt cuộc là đâu?

Cô ta nghi ngờ nhìn xung quanh nhưng ngay giây sau đó cô ta đã thấy được người đàn ông đang nằm bò ra ngủ bên giường cô ta. Cô ta thực sự đã quá quen thuộc với bóng dáng này, người này không phải là Kỳ Minh Viễn thì còn có thể là ai nữa?

Tôi hôm trước anh nói tối qua sẽ quay lại liền thật sự quay lại sao?

Khóe miệng Vivi không khỏi giương lên độ cong đắc ý, cũng không uổng công hôm qua còn uống nhiều rượu như vậy để đợi anh.

Đang lúc Vivi còn đang đắc ý thì tay của Kỳ Minh Viễn lại động đậy như sắp tỉnh lại, Vivi liền lập tức thu lại ý cười nhạt đắc ý rồi nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn, trông vẻ mặt cô ta cứ như phải chịu ủy uất ức vô cùng.

Kỳ Viễn Mình cũng không ngủ được say giấc như Vivi, ngay giây phút anh tỉnh dậy liền đã biết bản thân mình đang ở đâu, nhắm một mắt mở một mắt ngồi dậy rồi nhìn về phía Vivi trên giường dù đã dậy nhưng vẫn còn uể oải buồn ngủ.

“Anh dậy rồi vậy tôi cũng nên đi thôi.” Vivi vừa nói vừa ngồi dậy rồi xuống giường từ phía bên còn lại.

Kỳ Minh Viễn thấy vậy vội vàng đứng lên. Lúc cô ta đi đến cuối giường, anh liền đưa tay kéo lấy cánh tay cô ta: “Em muốn đi đâu? Về lại căn phòng thuê nhỏ hẹp kia? Đó là nơi con người có thể ở sao hả?”

“Với anh thì đương nhiên là không thể ở, nhưng đối với tôi, nơi đó đã có thể ở được rồi, em cũng đã không còn lai gì cả cho nên phải ở tầng đáy của xã hội này…”

“Em ở đây đi!” Kỳ Minh Viễn xen ngang lời cô ta, anh không muốn nghe cô ấy nói cô ấy sống khổ sở thế nào, bởi vì chuyện đó sẽ khiến anh cảm thấy cô ấy phải chịu gian khổ như ngày hôm nay đều là do lỗi của anh.

“Ha ha ha...” Vivi nghe vậy liền bật cười cứ như cô ta nghe được chuyện cười gì hài hước lắm vậy. Cô ta rút tay mình ra rồi nhìn xung quanh một lượt: “Nơi này tràng hoàng đẹp lắm, thứ gì nên có đều có đủ, sống ở nơi này chắc chắn sẽ rất thoải mái, thuận tiện.”

“Nhưng sao tôi lại phải ở đây chứ? Tôi dựa vào cái gì mà ở lại đây? Dựa vào việc tôi là chị gái của vợ anh sao? Cho nên anh phải săn sóc chị vợ của mình?”

“Vivi, em không cần nghĩ như vậy có được không? Nếu năm đó em không gặp phải tôi thì em cũng sẽ không trở nên như bây giờ.” Kỳ Minh Viễn rất hiểu rõ bản thân anh muốn chăm sóc cô ấy cũng không phải chỉ bởi vì cô ấy là chị gái của Lăng Tử Yên mà còn vì cô ấy là người anh vẫn luôn tìm kiếm trong suốt mấy năm này.

Anh cảm thấy rất hổ thẹn với cô ấy.

“Nếu năm đó không gặp phải anh thì tôi cũng sẽ không có ngày hôm nay đúng chứ?” Vivi nhìn vào mắt Kỳ Minh Viễn dần hiện lên vẻ khinh thường.

Kỳ Minh Viễn không nói gì mà chỉ gật đầu với cô ta.

“Kỳ Minh Viễn, mỗi người một số phận...” Vivi giờ đã cam chịu số phận rồi.

Nhưng Kỳ Minh Viễn lại không muốn để cô ây phải cam chịu trước số mệnh. Anh bỗng nhiên giữ lấy hai vai cô ta rồi nhìn cô ta đầy kiên định, trong mắt anh chỉ còn lại hổ thẹn cùng tự trách: “Ái Vi, năm đó nếu tôi không có làm như vậy với em thì em vẫn còn là một cô sinh viên vô cùng ngoan ngoãn.”

“Em rất thông minh, hơn nữa còn có thiên phú về y học hơn rất nhiều lần so với những người bình thường khác. Nếu em không gặp phải tôi thì em đã thuận lợi về nước, thuận lợi tốt nghiệp, dù là em vào làm trong bệnh viện hay ở lại trường học theo nghiệp nghiên cứu thì em đều sẽ tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực của mình. Giờ tôi chỉ có một mong muốn là hy vọng em có thể quay lại nơi mà em nên thuộc về!”

Năm đó nếu không phải bởi vì anh thì cô ấy đã trở thành tinh anh trong ngành y học, chuyện này cũng không chỉ đơn giản đem đến cho cô ấy danh vọng và tiền bạc, một người có tài y như cô ấy nhất định sẽ giúp đỡ được những người đang bị bệnh tật dày vò trong xã hội.

Nhưng hiện tại lại bởi vì anh mà cô ấy trở thành bộ dạng như bây giờ!

Sao anh có thể không đau lòng, không buồn bã, không tự trách đây?

Cho nên, anh muốn cô ấy lần nữa phấn chấn lại, quay lại học tập, trở lại vị trí mà cô ấy vốn nên có được mà không phải giống như bây giờ, cam chịu cúi đầu trước hiện thực, cam chịu sống dưới đáy xã hội như hiện tại.

Cô ấy nên đứng trên cao tỏa sáng chứ không phải thoi thóp hơi tàn dưới tầng chót như vậy!

“Phận đàn bà con gái như tôi thì có thể leo lên đến vị trí nào cơ chứ?” Vivi chỉ cảm thấy lời nói của Kỳ Minh Viễn tràn ngập ý châm biếm, cô ta tự giễu đưa tay chỉ lên đầu mình, từng câu từng chữ như con dao cắm sâu vào tim Kỳ Minh Viễn.

“Đầu của tôi đã bị thương nặng quá rồi, tôi suýt chút nữa đã trở thành một đứa ngốc anh có hiểu không? Anh có biết là mẹ tôi đã bỏ ra biết bao tâm huyết để tôi có thể khôi phục trí lực như người bình thường chứ? Giờ anh ở đây nói một lời xin lỗi với lòng tự trách của mình thì có thể bù đắp lại được sao?”

“Kỳ Minh Viễn, tôi đã trở nên ngốc nghếch rồi, đầu óc tôi cũng không còn được như trước đây nữa, tôi cũng đã không trở lại được nữa rồi. Cho dù giờ tôi có dành hết cả phần đời còn lại của mình vào việc nghiên cứu y học thì tôi cũng không thể đạt được đến trình độ mà trước đây tôi chỉ cần hơi cố gắng đã có được nữa! Tất cả mọi chuyện đều không thể quay trở lại nữa rồi!”

“Vậy em muốn thứ gì?” Kỳ Minh Viễn chưa từng nghĩ đến bởi vì bản thân mình mà cô ấy đã mất đi tất cả, hiện giờ anh cũng chỉ muốn biết cô ấy muốn gì, chỉ cần cô ấy mở miệng thì anh đều sẽ tận lực thỏa mãn cô ấy.

“Tôi muốn gì sao? Ha ha... Tôi muốn…” Ái Ví nói đến đây lại bỗng nhiên dừng lại, trong đầu cô ta vậy mà lại nảy lên ý nghĩ như vậy!

Cô ta vậy mà lại muốn có anh!